"Chiêu 'Ăn không nói có' trong Ba mươi sáu kế." Hình Tất nói.
***
"Sao lại ngừng nữa rồi?" Trương Tề Phong lo lắng đảo qua đảo lại sau lưng Lý Phong.
"Ừ." Lý Phong khoanh tay. Theo tin tức cập nhật thực tế từ đội viên, đội Hai của họ lại gặp vấn đề, Hình Tất đã khống chế ba người máy sinh hoá lần nữa.
Chẳng qua vấn đề không lớn, dữ liệu sức khỏe của Khưu Thời vẫn rất ổn định, đương nhiên theo Lý Phong thì Khưu Thời có tố chất tâm lý tốt hơn 90% sĩ quan bình thường.
"Ừ gì?" Trương Tề Phong dừng bước ngay sau lưng y.
"Ngừng nữa rồi."Lý Phong nói.
"Anh mộng du à?" Trương Tề Phong bảo, "Sao đội Một và Ba không gặp chuyện gì, rắc rối toàn nhằm vào đội Hai thế."
"Vì chỉ có đội Hai là đến thị trấn Cọ Ngựa chứ sao Cục trưởng Trương." Lý Phong đáp, "Cọ Ngựa gần thành phố Mây nhất, diện tích lớn nhất, mức độ hoang phế thấp nhất, là căn cứ phòng thủ thích hợp nhất nên cũng dễ gặp rắc rối nhất."
"Anh nghĩ họ ứng phó nổi không?" Trương Tề Phong nói nhỏ, "Không thì để đội Ba sang..."
"Đừng quýnh." Lý Phong bảo, "Không chừng đội Ba phải chi viện cho đội Một đấy."
Trương Tề Phong im lặng, lát sau chắc không nhịn nổi nên lại rù rì : "Rốt cuộc Thượng tá Từ đang nghĩ gì thế, đội Một khác nào đi nộp mạng chứ, may mà không đòi nhân lực từ chỗ tôi."
"Chắc định chứng minh con người không cần quá dựa dẫm vào người máy sinh hoá." Lý Phong đáp.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Trương Tề Phong nói, "Nhưng..."
"Nhân tiện chứng minh sự vô dụng của cảnh vệ Cục Phòng thủ." Lý Phong bảo.
"Giám, Tổ phó Lý?" Trương Tề Phong nhìn y, "Anh có ý gì?"
"Tôi chuẩn bị sang gặp ngài Long." Lý Phong xem giờ, đoạn xoay đi ra ngoài, "Ông ở đây theo dõi tí nữa, chắc phía lão Ngô sắp kích hoạt xong mấy người máy cấp một rồi, tối nay ông đến Viện Bảo tàng một chuyến."
"Lý Phong," Trương Tề Phong gọi y lại, "phía Trương Tư Hải... Anh thực sự không định lấy lời khai à?"
"Cậu ta thực sự không biết gì cả." Lý Phong đáp, "Đừng giày vò cậu ta nữa, quan hệ cha con nguy cấp lắm rồi Cục trưởng Trương ạ."
Trương Tề Phong đanh mặt ho húng, không lên tiếng nữa.
Dạo này Lý Phong toàn gặp ngài Long ở văn phòng của Viện trưởng Ngô, không biết có phải tị hiềm hay không mà lí do ngoài mặt đều là: "Đến phòng thí nghiệm tìm hiểu tiến độ thí nghiệm cộng sinh".
Lý Phong gõ cửa văn phòng.
"Vào đi." Ngài Long trong phòng trả lời.
Lý Phong đẩy cửa bước vào.
"Bên đấy sao rồi?" Thực ra trên màn hình trước mặt đang chiếu cảnh Bộ Chỉ huy nhưng ông vẫn lên tiếng hỏi.
"Đội Một và Ba đều đang đi bình thường." Lý Phong đáp, "Đội Hai gặp vấn đề nhưng vẫn chưa báo cáo với tôi, căn cứ vào dữ liệu thì tình hình trước mắt không nghiêm trọng."
"Có phải phía Viện trưởng Ngô sắp hoàn thành rồi không?" Ngài Long hỏi.
"Vâng." Lý Phong gật đầu, "Lát nữa ngài đến thẳng đấy xem thử."
"Được." Ngài Long gật đầu.
"Số lượng người máy sinh hoá kích hoạt đợt này khá nhiều." Lý Phong nói, "Chưa từng có tiền lệ, có cần... Tướng quân đến xem không ạ?"
Ngài Long liếc y một cái: "Đồng bộ cho Tướng quân là được."
Lý Phong im lặng.
"Sao thế?" Ngài Long nhìn y bằng ánh mắt sắc bén.
"Không có gì." Lý Phong đáp, "Tôi sẽ đồng bộ cho Tướng quân."
Lần này đến lượt ngài Long im lặng, chỉ nghiền ngẫm nhìn y.
"Ngài Long," Lý Phong không tránh ánh mắt ông ta, "có thể chấp thuận tờ đơn tôi nộp hôm qua không?"
"Điều tra sự kiện thanh trừng quy mô lớn nhỉ?" Ngài Long nói, "Được."
"Cảm ơn ngài Long và Tướng quân đã tin tưởng tôi." Lý Phong lấy làm ngạc nhiên, không ngờ ngài Long dứt khoát đến thế.
"Bất ngờ phải không?" Ngài Long hỏi.
"Vâng." Lý Phong trả lời.
"Cậu là người có tài, thành phố Mây cần lớp trẻ như cậu." Ngài Long nói, "Chúng tôi sẽ đặt lòng tin cần thiết vào cậu, nhưng cậu không được tự tung tự tác."
"Đã rõ." Lý Phong đáp.
Ý của ngài Long khá dễ hiểu, y có năng lực phục vụ công ty và thành phố Mây, họ sẽ cho y biết một vài bí mật then chốt như một phần quà ưng chuẩn, song cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tướng quân không phải là đối tượng mà y được phép dò la, Tướng quân là ai và ở đâu, đây là điều mà hiện thời y chưa được quyền biết.
Huống chi y không chỉ thắc mắc những điều này, thứ y muốn biết quả thực đã vượt quá giới hạn tín nhiệm họ dành cho y.
Có ai từng gặp Tướng quân chưa?
Tướng quân có tồn tại ư?
"Thị trưởng La của Rừng Đông muốn mở cuộc họp video," ngài Long dừng chủ đề vừa rồi, "cậu với lão Ngô tiếp chuyện ông ta đi."
"Vâng," Lý Phong gật đầu, "để tôi suy nghĩ."
Người Thị trưởng La muốn gặp chắc chắn không phải là Lý Phong và Viện trưởng Ngô, nhưng ngài Long không phải là đối tượng chỉ cần gọi một phát sẽ xuất hiện ngay.
Từ cách xử lý công việc đã thấy hai người này không cùng chí hướng.
Thị trưởng La có mục đích rõ ràng, ông là người cầm quyền quyết định và muốn trao đổi trực tiếp với người giống mình. Nhưng thứ ngài Long muốn lại là quyền chủ đạo, mối quan hệ hợp tác giữa Rừng Đông và thành phố Mây không thể ngang hàng được.
"Nghĩ gì?" Ngài Long hỏi.
"Nghĩ xem phải làm thế nào để ông ta hiểu cách hợp tác chính xác, đồng thời tiếp tục hợp tác với chúng ta." Lý Phong đáp.
Ngài Long bật cười: "Đừng nói toạc mọi thứ ra như vậy."
"Nói thẳng đỡ phiền." Lý Phong nói, "Giờ đây thời gian cấp bách, một khi nắm được thị trấn Cọ Ngựa thì phải phái người đến đấy ngay, quá ồn ào ắt sẽ rầy rà, phe địch không phải đang chơi trò dàn trận với chúng ta."
"Ừ." Ngài Long gật đầu, "Nói tiếp đi."
"Đội Hai bị mai phục ở thung lũng có thể là ngoài ý muốn, cũng có thể là kế hoạch từ trước." Lý Phong bảo, "Nhưng đội Một và Ba bình an vô sự, chỉ có đội Hai đến thị trấn Cọ Ngựa là gặp vấn đề, tôi đành nghĩ theo hướng xấu nhất trước là thị trấn Cọ Ngựa đã biết kế hoạch của ta. Song họ biết bằng cách nào thì không rõ."
"Định điều tra thế nào?" Ngài Long hỏi.
"Tạm thời không điều tra." Lý Phong nói, "Không có thời gian và nguồn lực, điều duy nhất chúng ta có thể làm là cắt giảm quy trình, hoàn thành các bước một cách nhanh nhất."
Ngài Long cười cười: "Quyết đoán đấy."
"Chủ yếu có muốn cũng không biết hướng tra." Lý Phong trả lời vô cùng thành thật.
Dựng đứng trước mặt mọi người là một bức tường lưới gồm từng thanh gỗ buộc vào nhau được chôn sẵn dưới tuyết. Bức tường này được đan rất khéo.
Mỗi điểm giao đều cắm một cây chông kim loại dài linh hoạt, lúc bức tường đặt ngang mặt đất, chông rũ vuông góc với tường và được giấu trong từng cái hố dưới đất.
Nhưng trong tích tắc tường bật lên, số chông này sẽ bắn mạnh ra theo quán tính, chưa thấy ai tránh nổi cây chông dài cỡ ấy.
Cái bẫy này cao siêu hơn tảng đá rơi xuống thung lũng trước đó nhiều.
Phía bức tường có ba phẩy năm người chết trong vụ nổ.
Người nửa sống nửa chết kia trông đau đớn cực kì, cứ rên rỉ mãi.
Khưu Thời vòng qua tường gỗ, thấy rõ đây là một người đàn ông đứng tuổi, tóc đã điểm bạc.
Định bước đến xách ông ta dậy tra hỏi thì thấy một mảng to đen sém trên nền đất, anh giơ phắt tay lên cản đội viên chực đi qua theo mình: "Đừng qua đây!"
Khưu Thời vốn đinh ninh đống đen nhẻm kia là thứ gì đó bị khét sau vụ nổ, đến gần mới phát hiện đấy là máu tuôn ra từ cơ thể mấy người kia.
Khoảnh khắc ấy, nhịp thở của anh suýt ngừng lại.
"Sao vậy?" Triệu Nhất dừng bước rồi hỏi.
"Người cảm nhiễm à?" Khưu Thời nhìn Hình Tất đang vòng từ đầu còn lại sang.
Tóc Bạc dưới đất bật cười một cách chật vật.
"Không." Hình Tất đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Tóc Bạc, đưa tay phết vệt máu đen nọ, "Là người miễn nhiễm."
"Gì cơ?" Cùng là người miễn nhiễm, Khưu Thời hãi hùng.
Có cơn bốc đồng muốn rạch ngay tay mình xem thử máu màu gì.
"Đây không phải nấm cảm nhiễm ư?" Anh hỏi Hình Tất.
"Phải," Hình Tất đáp, "nhưng không lây nhiễm."
"Chấp nhận... thế giới... mới này đi." Tóc Bạc nói một cách khó khăn.
"Chấp nhận cụ nhà mày!" Khưu Thời chửi, tạm bỏ qua tra khảo mà ngoảnh nhìn nhóm Triệu Nhất, "Tiêm thêm một mũi ức chế."
"Rõ." Triệu Nhất nói.
Đội viên lùi mấy bước, lấy thuốc ức chế mang theo bên mình ra tiêm vào cánh tay.
Mà Tóc Bạc cũng không cho họ cơ hội tra khảo, nói vớ vẩn xong thì tắt thở.
Bây giờ Khưu Thời đã biết tại sao đám người này không hiển thị trên bản đồ.
Cũng như tên người máy cộng sinh bị nấm phủ toàn thân ở Sào Huyệt số Một, trong máu của họ chứa đầy nấm, hình thành một loại màn chắn sóng nào đó.
"Vào thị trấn chứ?" Triệu Nhất hỏi.
"Chỉ còn cách vào đấy." Khưu Thời nói, "Không thì đêm nay chúng ta chẳng ai qua khỏi."
Hình Tất và Tang Phàm thả tường gỗ xuống, các đội viên về xe giương nòng súng ra các lỗ ngắm, Triệu Nhất vẫn ngồi ghế phó lái, nhưng lần này hắn điều khiển cho nó bắn thẳng ra ngoài.
Khưu Thời hiểu rồi, cái thứ bán thành phẩm kia chắc chỉ có tác dụng trong trường hợp này.
"Không lên xe à?" Hình Tất nhìn Khưu Thời và hỏi.
"Không." Khưu Thời đáp, cách tác chiến của anh khác với đội viên trên xe, anh không quen đánh nhau qua mấy cái lỗ ngắm của thùng xe nhỏ hẹp.
"Đến đây." Hình Tất khẽ hất đầu gọi anh.
Khưu Thời đi đến vị trí chếch sau hông hắn.
Tang Phàm ra sau xe tạo thành góc chéo với Hình Tất, Trái và Phải cũng thành góc chéo trên dưới.
"Vào thị trấn rẽ trái, đi thẳng tới pháo đài." Khưu Thời mở kênh tiểu đội, "Không dò được tín hiệu của đám người này, chú ý quan sát."
"Rõ." Triệu Nhất đáp.
Thị trấn không thay đổi quá nhiều so với lúc anh từng đến, nhưng Khưu Thời rõ ràng cảm nhận được bầu không khí đã khác đi. Đây là một cảm giác rất khó tả, thị trấn này không còn vẻ cô quạnh thuở nào, tuy thoạt nhìn mọi thứ vẫn vậy.
Trong thị trấn, chắc chắn có không ít người miễn nhiễm máu đen.
"Gió to quá." Khưu Thời nói nhỏ.
Dù tuyết đã ngừng rơi nhưng gió giật mạnh, ngay cả nói chuyện cũng như bị gió cuốn bay mất chữ, anh không nghe ra động tĩnh khác thường nào.
"Tôi nghe được." Hình Tất bảo.
"Vẫn phải chất lượng cỡ cụ mới được." Khưu Thời đáp.
"Hai ngày trước mới bảo trì xong." Hình Tất nói.
Khưu Thời không muốn bật cười ngay thời điểm nghiêm túc căng thẳng này nhưng không kìm nổi.
"Trong căn nhà bên trái có người." Hình Tất nói vào kênh tiểu đội.
Vài nòng súng đồng loạt ngắm chuẩn căn nhà nọ, đấy là một tiệm thú cưng, lúc trước Khưu Thời bước vào, bên trong có rất nhiều ảnh bé chó bé mèo, đáng yêu cực.
"Khoan nổ súng." Hình Tất bảo, "Người trong ấy đang tránh chúng ta, đã ra sau nhà rồi."
"Đi thẳng thôi," Khưu Thời nói, "hạn chế xung đột hết mức có thể, chúng đông người."
Tiểu đội tiếp tục lên đường, Tang Phàm ở lại trước cửa tiệm thú cưng.
Khưu Thời lia mắt qua vai gáy Hình Tất, vết đen vẫn còn nhưng hình dạng lại hơi khác trước đấy, vết đen như có sinh mạng ngự trên làn da trắng sứ của Hình Tất mang một vẻ đẹp kì lạ.
Khi còn cách pháo đài nửa con phố, Hình Tất dừng bước.
Người trong tiệm thú cưng dường như đã rời đi, Tang Phàm về lại sau xe.
"Sao dừng rồi?" Triệu Nhất hỏi.
"Trong tháp có người." Khưu Thời bảo, "Chờ chúng mở lời trước."
"Có khi nào chúng nả luôn một phát về mình không?" Tào Thụ hỏi.
"Chúng mà có đạn pháo đã bắn từ khuya." Khưu Thời đáp, "Đâu cần chờ chúng ta vào thị trấn hay chế cái bẫy kia."
Như Khưu Thời đoán, họ dừng cỡ nửa phút thì có bóng người lướt qua vài cửa sổ quan sát trên tháp, chỉ không biết có ai nhắm súng vào họ hay không.
"Có người sắp ra đúng không?" Khưu Thời nói nhỏ.
"Ừ." Hình Tất đáp.
"Tôi có cần nạt mấy câu không?" Khưu Thời hỏi.
"Nạt gì?" Hình Tất bảo, "Chúng mày đã bị bao vây hả?"
"... Đã bao vây đâu." Khưu Thời nói.
"Chiêu Ăn không nói có trong Ba mươi sáu kế." Hình Tất bảo.
"Là trò gì?" Khưu Thời cau mày.
"Khỏi nạt." Hình Tất nói, "Ra rồi kìa."
"Cụ nhà anh." Khưu Thời mắng.
Lại không chỉ một người bước ra, ít nhất mười mấy người nối đuôi nhau ra từ cửa nhỏ dưới pháo đài. Tất cả đều cầm súng, nhưng Khưu Thời dù đứng xa vẫn nhận thấy súng trong tay chúng không quá tốt, chỉ ngon hơn súng của công nhân dọn xác hồi đầu chút đỉnh thôi.
Nhóm người này ra ngoài rồi ngừng một lúc, có một tên rời đoàn đi về phía họ, những người khác cất bước theo sau.
"Trong những căn nhà hai bên đường đều có người," Tang Phàm nói, "toàn bộ ở trên tầng hai."
Hình Tất bắt đầu đi lùi, Khưu Thời lùi theo hắn vài bước rồi chắn trước Triệu Nhất ở hông phải xe, Hình Tất cũng dừng lại.
Khưu Thời biết hành động này là để mượn xe chắn tấn công từ dãy nhà bên trái, nếu trận nổ súng đột ngột xảy ra.
Đám người nọ dừng bước khi cách nhóm Khưu Thời mười mấy mét, hít một hơi rồi quát về phía họ: "Ai cầm đầu! Đi theo tao!"
Khưu Thời chực cất bước, Triệu Nhất đứng sau đã kéo anh: "Khoan."
"Thị trấn toàn người của bọn tao," gã quát, "muốn thương lượng thì theo tao! Thủ lĩnh bọn tao muốn gặp người đứng đầu bọn mày!"
"Để tôi đi," Triệu Nhất khẽ bảo, "cậu đừng."
"Không sao." Khưu Thời ngoảnh đầu, lúc về phải nói với Triệu Lữ rằng cái gã Triệu Nhất này có khi là anh của hắn thật, anh liếc Triệu Nhất, "Hình Tất đi với tôi, các anh chờ ở đây, có gì bất thường lên xe chạy ngay, đừng lo cứu người."
"Bọn tôi không phải công nhân dọn xác." Triệu Nhất đã hơi cuống.
"Gì," Khưu Thời nói, "có bảo anh dọn xác tôi đâu."
"Chúng tôi là lính! Không thực hiện nhiệm vụ kiểu này!" Triệu Nhất dằn giọng.
"Bây giờ công nhân dọn xác là đội trưởng của anh." Khưu Thời cất bước đi lên, "Đây cũng là nhiệm vụ thực tế."
Hình Tất đi bên cạnh anh, Tang Phàm đằng sau dời lên trước đầu xe, Trái Phải đứng ra sau xe.
"Không được mang vũ khí theo." Người đàn ông nọ nhấc súng trỏ súng trong tay Khưu Thời.
Khưu Thời trở tay ném súng cho Tang Phàm, người đàn ông lại nhìn súng trên đùi anh, Khưu Thời tặc lưỡi, lột súng giắt đùi ra rồi cũng vứt cho Tang Phàm.
Người đàn ông xoay lại, dẫn họ đến pháo đài.
Bản đồ của Khưu Thời vẫn còn bật, nó đang nhanh chóng thu gom thông tin địa hình và kiến trúc xung quanh thị trấn, nhưng vẫn không dò được nhóm người trước mặt.
Trông chúng y như loài người bình thường, tuy biểu cảm rất dữ dằn song liếc phát là thấy nét căng thẳng trong ánh mắt, nhất là khi chúng nhìn Hình Tất.
Khưu Thời lập tức vững lòng hơn nhiều, chí ít điều này chứng tỏ trong nhóm người này không có người máy sinh hoá, chúng không cùng phe với đội quân người máy cộng sinh kia.
Sau khi đi vào pháo đài, sau lưng có người bảo: "Lên đi, tầng ba."
Khưu Thời từng lên tầng ba rồi, đấy là tầng rộng rãi nhất của tháp, không có tường ngăn.
Vòng hai vòng theo cầu thang nhỏ hẹp lên đến tầng ba, đầu cầu thang có kẻ cầm súng ngăn họ lại kiểm tra lần nữa, xác nhận không có vũ khí rồi mới ngoảnh đầu nói với vào trong: "Đưa đến rồi ạ."
"Cho họ vào đi." Người bên trong bảo.
Khưu Thời nghe thấy giọng nói ấy thì sững cả người.
Chất giọng già nua lúc nào cũng nhác vẻ thoải mái này.
Anh nhanh chân lên lầu, đi vào phòng.
Trông thấy một chiếc xe lăn và người ngồi trên nó.
"Đệt..." Anh thực sự không kềm nổi, "Cụ?"
"Lễ phép cái mồm!" Người đứng bên cạnh ông cụ trừng mắt nạt anh.
"Không sao." Ông cụ phẩy tay, hoà nhã nhìn bọn anh, "Các cậu... đến từ thành phố Mây nhỉ?"
Khưu Thời sực nhận ra ông cụ đang vờ không quen mình.
"Ừ." Anh đáp.
"Mời ngồi." Cụ ra dấu cấp dưới lấy ghế cho họ, "Ngồi rồi nói."
Khưu Thời do dự một tí, liếc Hình Tất đoạn ngồi xuống ghế.
Hình Tất không ngồi mà đứng cạnh anh.
"Dám hỏi các cậu đi ngang qua đây hay..." Ông cụ thong thả lên tiếng.
"Khu vực này trực thuộc thành phố Mây," Khưu Thời nói, "chúng tôi tuần tra phòng thủ theo lệ."
"Bọn ta dừng chân tại đây lâu rồi." Ông cụ bảo, "Chưa thấy thành phố Mây đến đây bao giờ."
Lâu rồi là bao lâu, từ lúc cụ mất tích hả?
"Quần áo cũ để đấy không mặc, đâu đến nỗi ngày nào cũng phải lôi ra ngắm một cái." Khưu Thời đáp.
Ông cụ cười cười.
Trong mắt Khưu Thời, nụ cười này cực kì giả tạo. Lúc ở tầng hai quán rượu, cụ ta chưa từng cười kiểu... xa xôi tiên trời này.
Khưu Thời cảm thấy ông cụ đang vờ làm cao nhân lánh đời, thực sự không biết phải nói gì tiếp.
Người đứng bên cạnh hơi phật ý, cau mày lườm Khưu Thời.
"Các cậu xuống lầu hai chờ đi." Ông cụ bảo cấp dưới, "Ta nói chuyện riêng với họ một lúc."
"Thưa thủ lĩnh," một người đàn ông nói, "như vậy không an toàn, chúng nó..."
Cụ cười lắc đầu, nhấc tay búng nhẹ một phát.
Cơ mà búng không kêu.
Khưu Thời chực bảo hay để Hình Tất làm mẫu cho cụ xem nhé.
Chẳng qua cái búng tay bị tịt nhưng lại có chỗ hay ho riêng, trong tích tắc ma sát, đầu ngón tay ông cụ phụt lên một đốm lửa nhỏ.
"Họ không làm ta bị thương nổi." Ông cụ nhìn ngọn lửa trong tay, "Yên tâm đi."
Mấy gã cấp dưới trợn mắt trừng Khưu Thời và Hình Tất vài cái rồi cùng lui ra, tiếng bước chân hướng về lầu hai.
Khưu Thời đang định lên tiếng, ông cụ đã tức tốc vẫy tay mấy lượt rồi thổi ngón tay, than nhẹ: "Nóng chết tôi rồi."
Khưu Thời khẳng định ông cụ vẫn là người anh quen trước đó qua câu xuýt xoa này.
"Độ này cụ đi đâu vậy?" Khưu Thời kéo ghế đến trước mặt ông cụ, nhìn cụ chằm chằm và thấp giọng: "Cụ làm trò gì ở đây?"
"Tôi ổn đấy thây." Ông cụ cười.
"Mấy người đó là ai?" Khưu Thời hỏi.
"Đồng loại của cậu." Ông cụ đáp nhỏ, "Thị trấn này có khoảng hai trăm người."
Khưu Thời nhìn cụ, lâu sau mới hỏi: "Cụ là ai?"
"Tôi là người cứu cậu khỏi cảnh giết chóc." Cụ nói, "Kể ra thì dài..."
"Tôi có thời gian." Khưu Thời bảo.
"Giờ thì không." Ông cụ đáp, "'Rừng Rậm' sắp giáng xuống rồi, chưa tới một tiếng đồng hồ nữa."
"Sao cụ biết?" Khưu Thời hỏi.
"Nhóm người này tự biến mình thành như thế là có lí do cả." Ông cụ khẽ nói, "Bảo người của cậu tìm nơi lánh tạm đi..."
"Tại sao tôi phải tin cụ?" Khưu Thời nhìn cụ ta.
"Tại vì cậu đã tin hai mươi mấy năm rồi." Ông cụ đáp.
"Tôi..." Khưu Thời cảm thấy lôgic này có vấn đề, nhưng tạm thời không biết phải chống chế thế nào.
"Bọn tôi muốn có siêu thị bên cạnh," Hình Tất nói, "cả hai tầng."
Khưu Thời ngoảnh nhìn hắn: "Hả?"
"Được." Ông cụ gật đầu, "Tôi bảo họ rút ngay."
"Và phải cài người lại đây." Hình Tất bảo.
"Không thành vấn đề." Ông cụ đáp.
"Để ai lại?" Khưu Thời hỏi.
"Tang Phàm." Hình Tất nói.
"Dù cụ có xử lý chuyện ở đây thế nào đi nữa," Khưu Thời nhìn ông cụ, "tôi vẫn sẽ báo cáo hết với thành phố Mây."
"Báo Lý Phong hả?" Ông cụ hỏi.
"Ừ." Khưu Thời đáp.
"Báo đi," cụ nói, "cậu ta biết nên làm gì."
Khưu Thời chọn tin ông cụ, suy cho cùng bao nhiêu năm nay cụ ta chưa từng lừa anh.
Và lầu hai quán rượu vẫn luôn như một căn cứ bí mật của Khưu Thời, không chỉ vì nơi ấy quả thực rất kín đáo, mà còn do có ông cụ ở đó.
Anh và đồng đội đứng ngoài đường nhìn người của ông cụ rút khỏi siêu thị kế bên pháo đài, quả nhiên sĩ số không ít, mỗi cái siêu thị thôi cũng đã có mười mấy người với phần đông là đàn ông, chỉ có ba người phụ nữ và không có trẻ con.
"Để Tang Phàm qua đấy giám sát ông cụ có phải hơi phí không? Cụ ta không chạy đi đâu được, sai Trái Phải đi là đủ rồi." Khưu Thời liếc tầng ba pháo đài, ông cụ và Tang Phàm đều đang ở cạnh cửa sổ.
"Để bảo vệ cụ ấy luôn." Hình Tất nói.
"Hả?" Khưu Thời sửng sốt.
"Cụ ấy là kiểu người có dã tâm à?" Hình Tất hỏi.
"Tôi không thấy thế," Khưu Thời nhíu mày, "chắc là không, nhưng cũng có khi giấu kĩ quá?"
"Mấy trò lừa gạt cổ lỗ sĩ đó," Hình Tất nói, "nếu không có dã tâm khống chế đám người này, thì nghĩa là để tự vệ."