Chớm Nở Trong Áng Mưa

Chương 36




“…… Khoa Như?”

“Khoa Như, cậu có nghe thấy mình không?”

Cô lúc này mới tỉnh táo ra, nhưng tin tức mới nãy do chính miệng Phong Quân thốt ra vẫn có sự hủy diệt hàng đầu đối với lòng tự tôn của con gái.

Muốn chất vấn thêm nguyên do tại sao lại thành ra như vậy, nhưng để ý tới nhóm bạn của cô đang lại thắc mắc chuyện gì đang xảy ra ở đây thì lại không hỏi nữa.

“….Không sao cả, mới nãy đầu tớ hơi ong ong. Đúng rồi, cậu tới đây một mình hả?”

“Tớ đi cùng với gia đình, hiện đang ngồi nghỉ trên đài khán giả. Cậu đi cùng với bạn hả?”

“Chuyện đó…đúng là tớ nên đi một mình, nhưng cô bạn lại ngỏ ý với tớ nên……tớ chỉ là thuận đường đi theo mọi người….”

“Vậy bây giờ cả hai cũng đang….”

“TỚ XIN LỖI! BẠN TỚ GỌI TỚ ĂN TRƯA, TỚ XIN PHÉP QUAY VỀ VỊ TRÍ KHÁN ĐÀI ĐÂY!”.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Cô trượt vèo khỏi sân trượt băng với vận tốc kinh người, nhóm bạn cô ấy định tiến vào theo cô nhưng không thể kiểm soát được tốc độ lẫn độ quán tính trước và đang trượt, thế là 4 người kia trực tiếp ngã nhào ra cùng một lúc.

“Đau quá đấy! Mắc gì kéo tớ ngã theo luôn vậy?”

“Tụi này biết chết liền, cô ấy đi vào gì có việc gì đó nên tớ muốn….”

“Thôi bớt ra vẻ giúp tớ, thích nữ thần thì cứ theo đuổi đi! Làm mình làm mẩy, tìm lí do thì nhanh….”

Họ cứ thế nhốn nháo hết cả lên, Phong Quân đành giả vờ như chẳng hề chẳng có gì xảy ra và lặng lẽ quay trở về khu vực khán đài.

Vả lại, mục đích cậu quay lại sân trượt chính là để xác nhận thân phận của cô gái đưa thư năm ấy thôi, còn họ ngã là do chính họ gây ra đấy chứ đâu phải là cậu nhúng tay vào.

Nhiếp Ân cũng quan sát từ trên cao nãy giờ, trong lòng lại cứ chơi vơi, sớm nhận ra đối phương đã “gửi” cho Quân Quân nhà cậu lá bức thư ấy.

Biết vậy nên đem nó tới theo để cắn luôn người ta cho đỡ thấy cái gai trong mắt.

…—————————…

Trời gần ngả tối thì họ mới rời khỏi sân trượt băng, nhưng xui xẻo thay chính là họ rời đi vào lúc những người đi làm đang trên đường trở về nhà, nên tình trạng bây giờ của họ là đang kẹt đường không biết lúc nào mới ra khỏi đấy.

“….Biết vậy gọi trực thăng cho rồi, đi xe hơi làm gì vậy không biết!”

“Như Như, em không để ý tới cảm nhận của Quân nhi hả? Con nó sống với chúng ta còn không biết gia cảnh bây giờ thế nào, đừng làm nó bất ngờ nữa.”

“……Anh nên yên lặng lại, Quân nhi mà biết rồi thì em xử đẹp anh.”

Cậu ngồi ghế sau không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người ngồi ghế trước, một tay đang lướt điện thoại còn một tay khác ôm lấy Nhiếp ấn đang cố níu lại áo cậu từ lúc ra khỏi đấy đến giờ.

Nhiếp Lan, Phi Hạ, Nam Tuyết đều ngủ gục bên cạnh cửa sổ, không quan tâm tới hình tượng gì nữa.

Nhưng những lúc thế này kiểu gì cũng sẽ có sự phá đám bằng nhiều cách, trong đấy tiếng bụng réo luôn là cách tự nhiên nhất để đánh thức một con lười tỉnh dậy dù ngủ sâu thế nào.

*Ọt~~~~~*

“Đứa nào réo bụng dữ vậy, trưa nay bộ không ăn đầy đủ hả?”

“Là con….”

Phong Quân ngại ngùng giơ tay lên, Liễu Như thấy vậy liền thay đổi luôn cách nói chuyện của mình.

“Con đói rồi hả? Vừa hay trước mặt chúng ta có tiệm ăn vặt kìa, chúng ta nên rẽ vào đấy tránh tắc xe nhỉ?”

“Con sao cũng được cả.”

“Vậy tới nơi liền gọi mấy đứa dậy giúp mẹ nhé. Còn anh thì nghe rồi đấy, quay đầu xe tới tiệm ăn vặt kia đi!”

“…….”

Tại sao người thiệt thòi nhất vẫn là ông?

Vợ ông lật mặt như diễn mặt nạ vậy, lúc hiền thì có hiền, còn lúc giận thì lại có nhiều cách giận khác nhau, nhưng ông chưa bao giờ cảm nhận nổi trọn một ngày ở bên cạnh cô vợ hiền hậu trong mơ của ông cả.

Hơn nhiều năm trời rồi….

Khốn khổ cho trụ nhà như ông đây, xui xẻo muôn đời mới cưới nhầm bà chằn này……

…—————————…

Nhiếp Phong kiếm chỗ đỗ xe xong liền đưa ví cho vợ và nói rằng muốn chiều con ăn gì thì cứ lấy tiền trong đấy mà trả, còn ông kiếm một chỗ yên tĩnh hút lấy một điếu thuốc lâu năm chưa bao giờ đụng tới.

Ông muốn dành chút thời gian một mình, suy ngẫm lại bản thân mình đã làm sai cái gì không, để rồi lại cử người phụ nữ này làm vợ ông……

“Cuộc đời này….đúng là cay đắng đối với con mà…”

Mặt khác, Liễu Như đang gọi đồ bên quầy tiếp tân, Phong Quân lại đang ngồi chọc một bên má Nhiếp Ân đang tiếp tục ngủ say.

Còn ba người kia lại không có động tĩnh gì trong việc tỉnh dậy cả, nên đã để hở một chút phía cửa sổ ô tô và để họ ở lại đấy.

“Cậu ấy ngày càng đẹp trai thật….“

Một ngón, hai ngón, tiếp theo lại là nhéo má.

Cậu không thể nào ngừng làm vậy được, mặt của Nhiếp Ân thật sự rất là mềm ~ mại mà.

Cô thanh toán xong liền đi tới chỗ ngồi của họ, nhưng lúc nhìn thấy hành động này của cậu lại vội vàng lôi điện thoại ra chụp một tấm kỉ niệm ở đây, định rằng sẽ gửi cho cả nhà nhìn thấy bức ảnh này kẹp chung với những tấm ở sân trượt băng.

“Không biết phản ứng của Ân nhi sẽ như thế nào đây ta ~.• “
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.