Chớm Nở Trong Áng Mưa

Chương 2



Lại một ngày mới bắt đầu, Phong Quân thức dậy từ tờ mờ sáng, đôi mắt cứ nửa hé nửa nhắm, cậu vẫn không quen nổi cảm giác ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt cậu.

Cựa mình một hồi lúc lâu, cuối cùng cũng xác định được những việc mình phải làm hôm nay.

“Hôm nay….phải tới trường…sau đó đi kiếm tra cây trồng…..”

Nhanh chóng ra phía bờ hồ cách đó không xa, chỗ này cậu vô tình phát hiện lúc năm ngoái, vả lại hoàn toàn kín đáo và an toàn nên việc tắm rửa hay giặt đồ cậu đều luôn làm ở đây.

Cởi bỏ hết những gì vướng víu trên người, ngâm mình vào dòng nước lạnh ở đây như thể nó đã quá đỗi quen thuộc với cậu. Nhưng nước lạnh vào sáng sớm dẫu không tốt cho sức khỏe, cậu vẫn phải chịu đựng việc này.

“Phải tắm thật nhanh mới được…..”

Cậu không biết hôm nay trường sẽ giảng gì vào hôm nay, nhưng không phải là cậu ngồi trong lớp để nghe giảng.

Lý do là vì cậu không thể nào tới trực tiếp được.

———————————

Đúng 7 giờ sáng ở một ngôi trường cách xa nửa mét, tiếng trống đã vang lên, các học sinh đều nhanh chân hối hả chạy vào chỉ để kịp giờ.

Phong Quân ngồi khép nép vào một góc ở khuôn viên sau trường, đang háo hức chờ đợi những bài giảng tiếp theo sẽ là chủ đề gì.

Không phải là cậu không muốn ra ngoài thế giới bên ngoài, nhưng cậu nhìn từ xa rất ghen tỵ đối với những người đồng trang lứa đều có mái ấm để trở về, có cha mẹ đùm bọc họ và chăm lo cho đứa con ấy.



Cùng là con người với nhau, nhưng số phận lại hoàn toàn tách biệt ra nhiều con đường khác nhau, cậu lại phải đi vào con đường đầy chông gai nhất của đời người.

Vả lại, cậu cũng không muốn bản thân trở thành người tối cổ nhất trong khoảng thời gian vẫn còn phát triển, nên cũng tìm sẵn cho mình một vị trí trong trường.

Cũng chưa có lần nào bị phát hiện cả, nên 2 năm qua cậu cũng tiếp thu được rất nhiều điều, chứng kiến những dịp cậu không thể tham gia được, kể cả những cuộc biệt ly giữa các giáo viên và học trò năm cuối.

Những gì trải qua ở ngôi trường này, có lẽ cậu còn cảm nhận được nhiều mặt khác nhau, chỉ là vẫn chưa thể nào thực tiễn được với một người.

Cậu cũng muốn có một người bạn cùng lứa, chỉ mong là như vậy…..

“Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục đi vào quá trình sinh sản của loài cá, loài tôm và các loại sống dưới nước khác….”

Tiếng nói của giáo viên vang lên trong lớp học, cậu cũng ngồi nghiêm chỉnh nghe giảng không sót bất cứ điều gì.

Cách học của cậu cũng rất độc đáo và tiếp thu nhanh, thỉnh thoảng còn dùng một que gỗ ghi trên đất mềm về những kiến thức quan trọng, nó sẽ giúp cậu trong việc nuôi cá hoang bầu bạn.

Thích học nhưng không thể đến trường, đây chính là nỗi xót xa lớn nhất của một người mồ côi chẳng có xu nào dính trên túi cũng như không có người thân thích nào cả.

Cậu càng thiệt thòi hơn, nhưng cậu cũng dần làm quen với việc chấp nhận thực tế phũ phàng này.

Đằng nào trước sau gì cũng không có ai thương xót cho một đứa mồ côi như cậu, nên bây giờ còn có thể sống tốt đã là một niềm vui lớn rồi, chẳng cầu ước gì khác.

————————————

Tiếng chuông chấm dứt nửa ngày học cuối cùng đã vang lên, Phong Quân nhanh chóng vùi đất xoá hết những gì mình viết trên đấy, lẳng lặng trốn ra trở về trước khi có người tới đây.



Nhung trời ma xúi quẩy, chạy được giữa đường thì lại có một trận mưa dưới cái nắng chói chang, làm cậu suýt bị té ngã trên đường ruộng.

Cậu chạy vào rừng, nhưng các phần đất mềm đang có dấu hiệu sụp lở, càng khiến cậu không dám nán lại kiểm tra vết thương của mình. Trong lúc cậu cố gắng chạy về, một bàn tay nhô ra từ một góc đất lại khiến cậu chú ý rất lưu tâm, ở nơi chốn hoang vu này lại còn có người bị chôn sống kiểu này?

Càng đáng sợ hơn là có cây gỗ phía khác sắp đổ tới nơi, Phong Quân không chần chừ phút nào chạy nhanh tới chỗ đấy, hất đất xung quanh ra và nhanh chóng vác người đó sang một bên trước khi nó sụp đổ.

Chưa kịp định thần lại thì dưới đất lại có một cơn động đất không rõ mạnh nhẹ, chỉ đành vác người lên nhanh chóng trở về cô nhi viện trước khi cả hai cùng bị chôn sống.

Không ngừng vừa đi vừa nói, mục đích chính là không để người ta ngất đi lâu dài, xuất hiện chứng hôn mê như trường đã dạy và khuyên.

“Bạn gì ơi, hãy cố gắng lên, nhất định chúng ta sẽ rời khỏi đây thôi.”

“……”

“Cậu tên gì nào. Tớ là Phong Quân, nhìn qua cậu có vẻ trạc tuổi tớ lắm, nếu được…..”

“Phong…..Quâ….”

Trong lúc ranh giới sống còn của người đó vẫn còn đang lơ lửng trên một sợi dây mỏng, cuối cùng Phong Quân đã kịp thời trở về cô nhi viện. Vấn đề cấp bách bây giờ là không thể cứ để bản thân và người sau lưng ướt nhẹp mãi được, còn phải lấy một ít thảo dược nấu trị bệnh nữa.

Chưa kể, phải chuẩn bị sẵn một căn phòng riêng và sạch để người ta nằm điều trị, nhưng đâu còn căn phòng nào như vậy. Nếu biết trước điều này xảy ra thì đáng lẽ cậu nên làm vậy vào lúc nào đó chứ, giờ hận bản thân mình quá mà.

“Tôi phải làm sao bây giờ!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.