Hai người đã ăn sáng xong thì quản gia lại có yêu cầu riêng cho cậu là hãy tới phòng sách trên tầng 2, còn phía Nhϊếp Ân thì phải chuẩn bị sách vở để học kèm gia sư.
Vốn dĩ Nhϊếp Ân còn muốn rủ cậu học cùng, cậu lại từ chối một cách khéo léo vì cậu không thể nào bỏ dỡ lại công việc đằng sau cả.
Ai ngờ người ta còn không chịu bỏ cuộc…
[Học cùng tớ đi mà Quân Quân….]
“Tớ không thể đâu mà, tớ vốn đâu có nền tảng gì để học…..”
[Cậu có thể học dần….]
“Tớ còn chưa học lớp 1 nữa, cậu làm ơn bỏ cuộc đi mà…..”
[Tớ quyết không!]
Dahao giúp cậu một tay bằng cách cảnh cáo nếu không chịu lên học với gia sư thì tuyệt nhiên sẽ bảo phu nhân đưa tới tập đoàn làm việc thư ký cho ông chủ ba tháng thực tập.
Tuy bà cũng chẳng mong là chiêu này chẳng tác dụng gì cả, nhưng đối với Nhϊếp Ân mà nói thì chuyện này như thể là một đòn sấm đánh giữa trời quang cả. Ai lại nỡ lòng nào tách cậu và Phong Quân ra hai phía khác nhau chứ, thật không cam lòng. [Quân Quân…..]
“Ngoan nào, cậu học xong chúng ta tiếp tục chơi với nhau mà…”
[Được thôi…..]
Đành lòng gửi cho cậu những vài trang giấy kèm với nỗi uất ức và rời đi tới phòng khách một mình, Phong Quân như thể đã trút được gánh nặng trên lưng vậy.
Một quản gia đóng vai giám khảo ngầm không bỏ qua tin này, sớm đã chụp một tấm và gửi cho Lan Dahao đang ngồi quan sát thời gian cậu sẽ đến trễ bao lâu.
Tuy rằng cậu là người duy nhất có thể ở bên cạnh đối phương, nhưng bà nhất quyết phải nhìn thấy tận mặt rằng đứa cô nhi này trong sạch hoàn toàn hay tâm cơ đa quỷ.
Tất cả đều là vì một tương lai không một vết nhơ của gia đình này…
...——————————...
Đúng 9 giờ, Phong Quân đi đến trước thư phòng, Dahao đá bấm ngừng lại thời gian trên đồng hồ, quan sát cậu đã trễ bao nhiêu. “Cậu đến trễ 3 giây.”
“Cháu xin lỗi, phải dỗ Ân Ân mãi mới chịu học….”
“Chuyện đấy cũng chẳng sao, nay là ngày đầu tiên nên tôi sẽ coi như làm ngơ, lần sau không được như vậy.”
Dahao đưa cho cậu một bộ quản gia đúng y như cỡ của cậu, lập tức bảo thay đồ trong vòng 10 phút.
“Những chuyện thế này, cậu nên tự lập chứ không phải dựa vào thân phận của mình, cậu đã hiểu chứ?”
“Vâng, bà Dahao.”
Bà quay người, hướng ánh mắt về phía tủ sắt, trực tiếp bấm giờ trên đồng hồ tròn được thắt trên lưng. Phong Quân quan sát toàn diện bộ trang phục này, hoàn toàn có thể mặc nhanh chóng vì nó đơn giản và không gây rối gì cả.
Thế là chưa tới 4 phút, Phong Quân đã báo hiệu xong là đã hoàn thành, bà cũng lập tức bấm dừng và kiểm tra thời gian.
“Ba phút cộng thêm nửa phút, cũng tốt đấy. Nhưng chỉ có chừng này, vẫn chưa có đủ tư cách làm quản gia riêng đâu.” Dahao lại lấy ra hai cây thương đặc chế riêng trong một góc của thư phòng, ném một cái qua cho cậu cầm lấy, đồng thời chĩa về cậu với lời nói đầy sắc bén và kiên cường.
“Quản gia riêng, không chỉ lo về sinh hoạt hằng ngày, còn phải đặt mạng sống của đối phương lên trên cả mình. Chúng ta sẽ mặc vậy để thực chiến một phen, đấu với tôi.”
“Nhưng còn bà Dahao….”
“Ta đã có thể già, nhưng kinh nghiệm thực chiến vì nơi này không bao giờ bị mai một cả, nên đừng lo gì cho ta.”
Phong Quân trở nên ngơ ngác luôn rồi, tuy đúng là bản thân cũng sử dụng mấy loại này để săn bắt những con cá trong hồ, nhưng chưa từng dùng lên người lần nào cả….
Cậu đâu muốn hại người đâu, với lại bản thân cũng còn……..
“Nếu cậu sợ thì có thể rút lui bây giờ.”
“…… Tôi không sợ.”
...———————————...
“Tiếp theo, chúng ta sẽ giải bài nhị phân hoá, và chuyển vị trí số 1 này đầu…..”
“Chán quá…..Học không có gì vui…..”
Nhϊếp Ân hoàn toàn buồn chán trước những lời giảng của gia sư, vì cậu lại nhớ tới những ngày tháng vẫn còn ở cô nhi viện với Phong Quân.
Ở đó thay vì phải chịu đựng áp lực đầy nặng nề về việc học và sự quản lý của người lớn, cậu lại thích thú về những giây phút bản thân mình là một đứa trẻ con ngây thơ.
Cậu cũng muốn hôn nữa…..
Gia sư thấy Nhϊếp Ân để hồn trên tầng mây cũng không biết nói gì để cắt ngang nó cả, nhưng cũng chỉ tiếp tục giảng vì đây là miếng cơm manh áo tốt nhất có thể làm rồi. Trong lòng mà nói, dạy cho thiếu gia bị câm bẩm sinh không khác gì một mồi béo bở cả, nhất là khi họ sống trong nhung lụa đỏ.
Cậu không biết chuyện gì xảy ra ngoài vườn cả, thầm nghĩ Phong Quân đang chơi đùa và chờ đợi cậu trong phòng của mình, lông mày lại không hề che giấu nỗi niềm mong chờ lại nhếch lên.
Nhưng chuyện gì cũng đâu phải theo như ý muốn của cậu, khoảnh khắc khi quản gia nam vội chạy tới phòng khách để báo lại những gì đang xảy ra sau vườn, liền bỏ dỡ ngay buổi học không chút lí do.
“Thiếu gia, mau ra ngăn lại quản gia trưởng đi. Cậu bé đó….sẽ phải chịu đau mất….”
Gia sư thấy cậu tự nhiên bỏ bê ngang việc học, lại vô cùng khổ não vì khoảng thời gian cậu mất tích thì lại chẳng có lương, còn cậu vội vàng chạy ra sau vườn, cầu mong cậu đừng xảy ra chuyện gì cả