Chơi Với Lửa

Chương 50



Tần Vũ Mộng trở về phòng, đôi chân bước nặng nề, tâm trí đầy rối bời. Cô ngồi xuống bên bàn, nhìn vào những vật dụng mà Cố Dạ Hàn đã giao cho mình.

Những thiết bị liên lạc, những thứ bảo vệ bản thân, tất cả đều không thể che giấu đi sự nghiêm trọng của nhiệm vụ lần này.

Cô bắt đầu lục lại trong đầu những gì anh đã nói, từng câu từng chữ vang lên như một sự thôi thúc, buộc cô phải hành động, phải hoàn thành công việc mà không được lùi bước.

Tuy nhiên, trong lòng cô lại là một sự đấu tranh. Cô đã từng là một người mạnh mẽ, tự chủ, không bao giờ chịu nhún nhường trước bất kỳ ai, đặc biệt là Cố Dạ Hàn.

Cô đã từng cổ vũ cho những kế hoạch của anh, đôi khi cũng không ngần ngại mỉa mai anh, nhưng giờ thì sao?

Cô phải đóng vai một cô gái bình thường, làm một người vô hại và thu thập thông tin mà không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào rằng cô là một phần trong đội của anh.

Tần Vũ Mộng bực bội nắm chặt tay, một nụ cười mỉa mai thoáng hiện trên môi.

- Cố Dạ Hàn,- cô nghĩ, - Anh thật sự nghĩ tôi có thể chỉ làm theo kế hoạch của anh mà không chút phản kháng sao?

Cô đã từng trải qua rất nhiều gian nan trong quá khứ, đã từng đứng lên chiến đấu vì mục tiêu của mình.

Giờ, trong tình huống này, cô không thể đơn giản trở thành một con cờ trong trò chơi của anh.

Nhưng đồng thời, cô cũng không thể phủ nhận một điều nhiệm vụ này có thể giúp ích cho những người vô tội, và có thể giúp cô giải quyết những thứ đã kìm hãm mình lâu nay.

Bất chợt, cô nhớ lại chính mình Tần Vũ Mộng mạnh mẽ, độc lập, không dễ dàng bị khuất phục. Cô đã luôn đi theo con đường của riêng mình, tự quyết định và không bao giờ tỏ ra yếu đuối hay nhún nhường.

Cảm giác chán nản lại ùa về, một sự mâu thuẫn giữa những gì cô cần làm và những gì cô thực sự là.

Làm sao tôi có thể mềm yếu như vậy?- Tần Vũ Mộng tự hỏi trong lòng, mắt nhìn vào chiếc kính trên bàn.Nếu tôi muốn chiến thắng, tôi sẽ phải làm theo cách của mình. Chỉ có vậy tôi mới có thể giữ vững lòng tự trọng và không để ai điều khiển mình.Và rồi, cô hít một hơi dài, đứng dậy, vững vàng hơn. Một cảm giác kiên quyết mới lại bao trùm. Cô không cần phải thay đổi bản thân để hoàn thành nhiệm vụ.

Cô sẽ làm theo kế hoạch, nhưng theo cách của cô vừa khéo léo, vừa giữ vững nguyên tắc của mình.

- Không ai có thể thao túng tôi, không ai.- Cô tự nhủ, bước lên giường và chuẩn bị tinh thần cho nhiệm vụ sắp tới, với sự tự tin và quyết tâm sẵn sàng đối đầu với mọi thử thách phía trước.

Ngày hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ, Tần Vũ Mộng thức dậy với cảm giác nặng nề. Cô nhìn vào gương, đôi mắt kiên quyết và đầy suy nghĩ.



Cả đêm qua, cô đã suy ngẫm về nhiệm vụ sắp tới, về việc phải làm thế nào để đóng vai một cô gái bình thường, yếu đuối, trong khi bản chất của cô lại là người mạnh mẽ và kiên cường.

Cô biết mình sẽ phải thay đổi cách ứng xử, để không lộ ra sự cứng rắn và quyết đoán mà Cố Dạ Hàn đã quen thuộc.

Khi bước xuống cầu thang, cô cảm thấy một làn sóng lo lắng ập đến. Nhưng cô không để nó chiếm lấy mình.

Hôm nay, cô sẽ làm điều mà mình chưa từng làm diễn xuất. Cô sẽ thử nghiệm với Cố Dạ Hàn, xem anh sẽ phản ứng ra sao nếu cô yếu đuối, dễ bị tổn thương. Cô không thể chắc chắn liệu điều này có mang lại kết quả gì, nhưng cô biết phải bắt đầu từ đâu.

Bước vào phòng ăn, cô nhìn thấy Cố Dạ Hàn đang ngồi ở bàn, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, đôi mắt tập trung vào chiếc laptop trước mặt.

Cô nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng bước tới chiếc ghế đối diện và ngồi xuống. Cảm giác căng thẳng trong cô gia tăng, nhưng cô cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh.

- Chào anh,- cô nói, cố gắng tạo ra một giọng điệu mềm mại hơn bình thường.

Cố Dạ Hàn ngước lên, ánh mắt lạnh lùng như thường lệ, nhưng có vẻ anh không mấy bất ngờ

- Cảm giác hôm nay có vẻ khác biệt.- Anh nói, giọng nói vẫn thản nhiên, không mấy quan tâm.

Tần Vũ Mộng mỉm cười nhẹ, nhưng không phải kiểu cười lạnh lùng như thường lệ, mà là một nụ cười dễ gần, như một cô gái bình thường.

- Có thể... tôi đang thử thay đổi một chút.- Cô trả lời, cố gắng tạo ra một vẻ yếu đuối trong lời nói, như thể cô đang cố gắng che giấu sự mệt mỏi.

Cố Dạ Hàn nhíu mày, có vẻ anh đang xem xét cô kỹ lưỡng. Tần Vũ Mộng giữ im lặng, đầu óc bận rộn suy nghĩ về cách để mình trở nên mềm yếu hơn trong mắt anh, nhưng không để lộ bất kỳ sự giả tạo nào.

- Mặc dù vậy, tôi không nghĩ rằng một cô gái như cô dễ dàng bị tổn thương.- Anh nói, đôi mắt của anh không hề có vẻ gì là bất ngờ.

Cảm giác trong lòng Tần Vũ Mộng lại nổi lên. Cô hiểu rằng, dù mình có cố gắng bao nhiêu, Cố Dạ Hàn vẫn có thể nhìn thấu cô.

Nhưng hôm nay, cô không thể để bản thân yếu đuối. Cô muốn thử, muốn xem anh sẽ phản ứng ra sao nếu cô tiếp tục diễn xuất, và cũng muốn tìm hiểu xem liệu anh có nhận ra sự thay đổi của cô hay không.

- Tôi nghĩ mình cũng có thể thử một chút, không phải lúc nào cũng mạnh mẽ đâu.- Cô trả lời, khẽ liếc nhìn anh, không muốn để anh cảm nhận được bất kỳ sự kháng cự nào trong mình.

Cố Dạ Hàn nhìn cô một lúc, rồi lại quay lại với công việc của mình.



- Nếu thế, thì đừng quên nhiệm vụ của mình. Anh nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một chút cảnh cáo.

Tần Vũ Mộng hít một hơi dài, rồi im lặng ăn sáng, suy nghĩ về những gì sẽ đến trong nhiệm vụ sắp tới. Cô không thể để mình mềm yếu, nhưng cũng không thể không thử diễn xuất để hiểu rõ hơn về Cố Dạ Hàn. Cô sẽ không bỏ cuộc.

Tần Vũ Mộng ngồi yên, ánh mắt dừng lại một cách mơ hồ vào bát cơm trước mặt. Cố Dạ Hàn vẫn làm việc của mình, ánh sáng từ chiếc laptop chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

Cảm giác kỳ lạ trong cô ngày càng mạnh mẽ, như một cơn sóng ngầm đang dâng lên trong lòng.

Dù đã cố gắng thay đổi thái độ của mình, cô biết rằng việc thể hiện sự yếu đuối trước Cố Dạ Hàn không phải là điều dễ dàng.

Anh ta là người sắc sảo, từng nhìn thấu mọi cử chỉ của cô trong quá khứ. Cô không thể giả vờ quá lâu, và cô cũng không thể để bản thân mềm yếu một cách vô nghĩa.

Nhưng lúc này, cô muốn thử thách bản thân. Đôi mắt của cô lướt qua bàn ăn, cố gắng bắt lấy cái nhìn của Cố Dạ Hàn, nhưng anh vẫn không rời mắt khỏi công việc.

Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng cô. Lẽ nào anh không nhận ra sự thay đổi của cô? Hay chỉ là anh không quan tâm?

Tần Vũ Mộng hít một hơi dài, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn. Cô quyết định không để bản thân tiếp tục chìm đắm trong cảm giác bất lực này.

Cô sẽ làm theo kế hoạch của mình. Dù có phải giả vờ yếu đuối, cô sẽ làm. Vì đó là cách duy nhất để cô có thể tồn tại trong cái thế giới mà Cố Dạ Hàn đang tạo ra.

Anh...- Cô chợt lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng. Cố Dạ Hàn ngước mắt lên nhìn cô, không nói gì, chỉ chờ đợi.Anh có nghĩ rằng việc tôi làm theo kế hoạch của anh... sẽ giúp tôi trở thành một người khác không?- Cô hỏi, ánh mắt không hề rời khỏi anh, dù trong lòng đầy sự hoang mang.Cố Dạ Hàn đặt laptop xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Cô sẽ không thay đổi được bản chất mình chỉ qua một vài lần giả vờ.Nhưng nếu cô thật sự muốn thử, tôi sẽ không ngăn cản.- Anh đáp, giọng điệu vẫn như vậy, lạnh lùng nhưng có phần kiên nhẫn.Tuy nhiên, nhớ kỹ một điều, Tần Vũ Mộng. Mỗi quyết định của cô đều có cái giá của nó.

Cô im lặng, gật đầu một cách nhẹ nhàng. Lời nói của anh như một lời cảnh báo, nhưng đồng thời cũng khiến cô hiểu ra rằng không phải mọi thứ trong cuộc sống này đều có thể thay đối dễ dàng. Nhưng cô không thể không thử, dù chỉ một lần.

Khi bữa ăn kết thúc, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Cố Dạ Hàn vẫn ngồi đó, chăm chú vào công việc của mình.

Tần Vũ Mộng nhìn anh một lúc lâu, cảm thấy một cơn sóng cuộn trong lòng. Nhưng cô không nói gì thêm. Cô chỉ bước ra ngoài, quyết định đối mặt với thử thách sắp tới.

Một phần trong cô vẫn không thể hiểu hết được về anh, về những gì anh đang làm, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Cô cần phải thay đổi, để có thể đối mặt với cuộc sống này mà không bị đẩy vào bóng tối. Cô sẽ làm theo kế hoạch của Cố Dạ Hàn, không chỉ vì nhiệm vụ mà còn để chứng minh cho chính bản thân mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.