Cố Dạ Hàn trở lại phòng mình, đóng cửa lại và bước tới chiếc bàn làm việc, nơi anh đặt chiếc cốc thủy tinh vẫn còn vết nước.
Anh ngồi xuống, hai tay đan chéo trên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại không khỏi có chút suy tư. Cảnh tượng Tần Vũ Mộng nằm trên giường, thở gấp, vẫn còn đọng lại trong đầu anh.
Cô ta mạnh mẽ và kiên cường, nhưng lại có những lúc yếu đuối đến mức khiến anh không thể đoán trước được.
Anh tự hỏi liệu có phải mình đang quá khắt khe với cô hay không, nhưng cảm giác này nhanh chóng bị xua tan bởi sự lạnh lùng vốn có.
Cảm giác bất an vẫn len lỏi trong lòng anh, điều gì đó trong anh vẫn không thể yên ổn khi thấy cô trong tình trạng nguy kịch như vậy. Cô ta là một người khó đoán, mà chính anh, dù có quyền lực và sự kiên định, lại không thể hoàn toàn kiểm soát được mọi thứ xung quanh mình.
Cố Dạ Hàn khẽ cắn môi, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra màn đêm. Mọi thứ đều có lý do của nó, nhưng cái cảm giác này... lại khiến anh khó chịu hơn bao giờ hết.
Mặc dù anh vẫn giữ vững bản thân, không để cảm xúc chi phối, nhưng trong giây phút ấy, anh không thể phủ nhận rằng có một phần trong anh quan tâm đến cô, một phần anh không muốn thừa nhận.
Anh đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ, mọi thứ giữa họ luôn đầy căng thẳng và thử thách. Anh đã thắng trong cuộc đua, nhưng lại thua trong việc kiểm soát cô.
Một phần anh tự hỏi, liệu cô có thể là người mà anh đã tìm kiếm, một phần lại hoài nghi về việc cô có phải là đối thủ thực sự của mình, hay chỉ là một người sẽ làm anh đau đầu trong một thời gian nữa.
Cố Dạ Hàn dừng lại trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình. Anh thấy một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng cũng không thể thoát khỏi sự cám dỗ của những cảm xúc mà anh luôn kìm nén. Anh phải tiếp tục cứng rắn, vì nếu không, mọi thứ có thể sẽ tuột khỏi tay.
- Chắc chắn cô ta sẽ không thoát khỏi tôi dễ dàng như vậy, anh lẩm bẩm, rồi hít một hơi thật sâu. - Chúng ta sẽ còn gặp nhau rất nhiều lần, Tần Vũ Mộng.
Những lời nói đó không chỉ là lời tự nhủ mà còn là lời cảnh báo chính bản thân anh. Cố Dạ Hàn biết rằng mối quan hệ này, dù có căng thẳng và khó chịu đến đâu, cũng sẽ không thể kết thúc một cách dễ dàng. Và anh... sẽ không để cô ta có thể làm tổn thương mình lần nữa.
Hôm sau, khi Tần Vũ Mộng tỉnh dậy, đầu óc cô mơ màng, một cảm giác nặng nề như có gì đó chưa đúng.
Cô chớp mắt vài lần để làm sáng tỏ mọi thứ, nhưng lại không thể nhớ rõ những gì đã xảy ra trước đó. Cảm giác khó chịu vẫn còn đọng lại trong cơ thể, và một nỗi lo sợ vô hình lan tỏa trong lòng cô.
Cô vội vã ngồi dậy, đầu hơi choáng váng, từng đợt nhức nhối nhẹ từ trong cơ thể khiến cô cảm thấy không thể thở được bình thường. Cô đưa tay lên đỡ đầu, rồi nhận ra rằng mình không ở trong phòng của mình.
Mùi thơm nhẹ từ bộ chăn ga mới lạ khiến cô cảm thấy bất an. Căn phòng sạch sẽ, tối giản nhưng không phải phong cách của cô.
Tần Vũ Mộng nhìn quanh và thấy Cố Dạ Hàn đang đứng gần cửa, nhìn cô với ánh mắt khó đoán.
Cô không nhớ làm thế nào mình lại rơi vào tình huống này, nhưng những dấu hiệu lạ trên cơ thể và sự mơ hồ trong đầu khiến cô không thể không cảm thấy bất ổn.
- Cố Dạ Hàn...- Cô khẽ gọi tên anh, giọng nói có chút khô khốc và lạ lẫm.
Anh không vội trả lời, chỉ đứng đó với vẻ im lặng, ánh mắt lạnh lùng như thể không có gì đáng chú ý. Nhưng một lúc sau, anh mới mở miệng, giọng nói thản nhiên:
- Em đã ăn phải cá, dị ứng khá nặng. Tôi đã phải xử lý cho em.
Tần Vũ Mộng ngơ ngác, một mảnh kí ức mơ hồ dần hiện lên trong tâm trí cô, nhưng nó quá vụn vặt để có thể ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Cô nhớ cái cảm giác khó chịu, và hình ảnh mình loạng choạng đứng dậy, rồi chẳng nhớ gì sau đó. Thế là cô lại bị ảo tưởng về những điều không rõ ràng.
- Tại sao lại là anh?- Cô nói, một chút giận dữ nổi lên, cô muốn tìm lời giải thích cho sự việc tối qua.
Cố Dạ Hàn im lặng một lúc lâu, rồi nhếch mép một cách đầy ẩn ý:
- Vì em không phải là người dễ dàng bị bỏ
qua.
Câu nói của anh khiến cô không thể hiểu nổi, lại càng bối rối hơn. Cô muốn
nổi cáu với anh, nhưng cơ thể lại quá yếu để có thể làm gì.
- Anh làm i với tôi?- cô hỏi, ánh mắt đầy nghi vấn.
Anh bước lại gần giường, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng có gì đó trong đôi mắt ấy khiến cô cảm thấy có chút áp lực.
- Em cần nghỉ ngơi. Không phải lúc để chất vấn.
Tần Vũ Mộng ngồi yên lặng, nhận ra rằng dường như cô vẫn còn quá nhiều điều không hiểu về mình và về những gì đang xảy ra xung quanh. Mối quan hệ giữa cô và Cố Dạ Hàn từ trước đến nay chưa bao giờ dễ dàng, nhưng giờ lại càng phức tạp hơn.
Tần Vũ Mộng cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Mỗi bước đi đều khiến cô cảm thấy mệt mỏi và chóng mặt.
Cô bám vào mép giường, cảm giác choáng váng không dứt. Nhìn thấy vậy, Cố Dạ Hàn chỉ đứng đó, ánh mắt thản nhiên như thể anh không hề có ý định giúp đỡ.
- Anh không định giúp tôi sao?- Tần Vũ Mộng cuối cùng lên tiếng, cảm giác giận dữ và bối rối dâng lên trong lòng.
Anh nhìn cô một cách lặng lẽ, rồi nói, giọng đều đều:
- Em có thể tự lo cho mình. Chỉ cần đừng tự làm mình tổn thương nữa.
Cô không thể hiểu được thái độ của anh. Anh luôn lạnh lùng và kiệm lời, nhưng có vẻ lúc này anh càng trở nên xa cách. Cô cảm thấy bực bội, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi xuống lại giường.
- Anh có biết tôi đang rất khó chịu không?- Cô cố kiềm chế cơn giận trong lòng, nhìn thẳng vào mắt anh.
Cố Dạ Hàn không trả lời ngay, chỉ đứng đó, thở dài một cái rồi quay lưng đi, bước ra ngoài phòng mà không nói thêm lời nào. Tần Vũ Mộng cảm thấy sự im lặng của anh như một lời từ chối, nhưng cô không thể không cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Cô nằm xuống giường, mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn cứ xoay quanh những câu hỏi chưa được giải đáp. Tại sao anh lại đưa cô vào phòng này?
Một lúc sau, người giúp việc vào phòng mang cho cô một cốc nước ấm và một số thuốc bổ.
- Cô Tần, uống thuốc này sẽ giúp cô hồi phục nhanh hơn,- người giúp việc nhẹ nhàng nói.
Tần Vũ Mộng nhận lấy cốc nước, nhưng vẫn cảm thấy mơ hồ về mọi thứ. Cô uống thuốc mà chẳng mấy bận tâm, cứ suy nghĩ miên man về những sự kiện xảy ra tối qua.
Cảm giác như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy mà không thể thoát ra được. Cố Dạ Hàn, với tính cách lạnh lùng và cách hành động khó đoán, không phải là một người dễ hiểu.
Nhưng liệu anh có thực sự quan tâm đến cô hay không? Hay chỉ là một phần của trò chơi mà anh đang điều khiển?
Tần Vũ Mộng không thể nào thỏa mãn với những câu trả lời mơ hồ, cô quyết định một khi sức khỏe hồi phục, cô sẽ không ngừng truy tìm sự thật về Cố Dạ Hàn và những âm mưu đằng sau sự lạnh lùng của anh.