Chơi Với Lửa

Chương 34



Cô nhanh chóng đánh giá tình hình, mỗi lần tránh được một đòn của tên cầm đầu, cô lại cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa hắn và những tên thuộc hạ mà cô đã đối phó trước đó.

Hắn không chỉ mạnh mẽ mà còn thông minh, biết cách điều khiển trận đấu. Cô bắt đầu nhận ra rằng chỉ dựa vào sức mạnh và kỹ năng của bản thân có thể sẽ không đủ để đánh bại hắn ngay lúc này.

Trong khi tránh né các cú đấm mạnh mẽ của hắn, cô khéo léo di chuyển gần một chiếc xe đậu bên đường.

Cô lấy một phần lợi thế từ sự gần gũi này, hy vọng có thể sử dụng nó để làm chệch hướng cuộc tấn công của hắn.

Cô giả vờ mất thăng bằng và ngã về phía chiếc xe, khiến tên cầm đầu tưởng rằng cô đã bị đánh gục.

Nhưng khi hắn lao tới để kết liễu, cô nhanh chóng đẩy mạnh chiếc xe về phía hắn, tạo ra một sự ngạc nhiên và làm hắn bị lảo đảo.

Lợi dụng giây phút hắn mất tập trung, cô lập tức vùng lên, rút dao và lao tới, một đòn hiểm hóc nhằm vào phần mềm của hắn.

Tuy nhiên, tên cầm đầu đã kịp thời phản xạ, tránh được cú đâm và tóm lấy tay cô, xoay người cô lại trong một động tác sắc bén.

Cảm giác bị kẹt trong tay hắn khiến cô cảm thấy đau đớn, nhưng cô không để mình hoảng sợ. Cô vặn mình một cách nhanh chóng, sử dụng chân để đá mạnh vào bụng hắn, khiến hắn phải lùi lại.

Tuy nhiên, hắn không hề sợ hãi, mà chỉ mỉm cười một cách nham hiểm.

- Cô có vẻ đã học được nhiều điều.- Hắn nói, giọng hắn đều đều nhưng đầy đe dọa.

Cô không đáp, không cho phép bản thân bị phân tâm. Cô phải duy trì sự tỉnh táo để kéo dài thời gian thêm chút

ทนัล.

Mỗi một cú đánh của hắn đều mạnh như vũ bão, khiến cơ thể cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô không dám dừng lại. Dạ Hàn chắc chắn đã nhận được tín hiệu và đang trên đường đến, chỉ còn một ít thời gian nữa thôi.

Tên cầm đầu tiếp tục áp sát, mỗi lần hắn ra đòn là một lần cô phải tránh né, nhưng cũng phải bỏ ra một lượng sức lực không nhỏ để duy trì sự nhanh nhạy và tỉnh táo.

Cô bắt đầu cảm nhận sự căng thẳng dâng lên trong cơ thể, nhưng cô biết cô không thể để hắn thắng. Cô đã sẵn sàng để dùng tất cả những gì mình có.

Cuối cùng, cô chợt nhận ra một điểm yếu trong cách tấn công của hắn hắn tỏ ra quá tự tin vào sức mạnh của mình. Nếu cô có thể khiến hắn mất đi sự tự tin ấy, cô sẽ có thể lật ngược tình thế.



Cô dồn sức vào đôi chân, lần này không phải tránh, mà là tấn công. Cô lao về phía hắn, nhanh như một tia chớp, sử dụng tất cả sức mạnh của cơ thể để đá vào hông hắn. Tên cầm đầu không kịp phản ứng và bị văng ra, loạng choạng lùi lại vài bước.

Tên cầm đầu nhận thấy tình hình không còn khả năng kiểm soát, hắn liếc nhìn cô một lần nữa, ánh mắt đầy sự giận dữ nhưng cũng mang theo sự e ngại.

Hắn chậm rãi lùi lại, đôi mắt vẫn không rời khỏi cô, rồi quay người bỏ đi. Bước chân hắn vội vã nhưng vẫn đầy tự tin, như thể hắn biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ, dù thất bại trong cuộc đối đầu này.

Cô đứng đó, nhìn theo bóng dáng hắn dần khuất sau những con phố vắng. Mặc dù chiến thắng lần này, nhưng trong lòng cô không hề cảm thấy thỏa mãn.

Cảm giác mơ hồ bao trùm lấy tâm trí cô. Những cú đánh, những thế tấn công, và cả sự tự tin của tên cầm đầu vẫn còn văng vẳng trong đầu cô.

Ai đã sai hắn đến đây? Cô biết rằng không phải Mạc Thừa, người mà cô vẫn đang phải đối mặt trong những cuộc giao dịch mờ ám này. Vậy ai?

Cô không đuổi theo hắn. Một phần vì biết hắn không còn giá trị để tiếp tục đối phó, phần còn lại là sự mệt mỏi đang dần chiếm lấy cơ thể cô.

Nhưng trong lòng cô, sự lo lắng bắt đầu lên tiếng. Đây không phải là lần đầu tiên cô bị tấn công bất ngờ như vậy.

Ai đó đang muốn làm gì cô, và không chỉ đơn giản là sự đe dọa hay phá hoại. Một thế lực lớn hơn có thể đang âm thầm theo dõi cô, nhưng vì lý do gì?

Cô đứng đó, đôi tay vẫn còn cầm dao, và trong những giây phút yên tĩnh, cô cảm thấy mình như một quân cờ trong một trò chơi mà mình không hề biết trước được kết cục.

Cảm giác bất an dâng lên, nhưng cô không để lộ ra ngoài. Để đối phó với thế lực này, cô cần nhiều hơn là sức mạnh hay sự khéo léo. Cô cần phải suy nghĩ thật kỹ, vì mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.

Một tiếng động cơ từ xa cắt đứt suy nghĩ của cô. Cô ngẩng đầu lên, nhận ra Dạ Hàn đã đến. Cô chỉ khẽ thở dài rồi quay người đi về phía anh, nhưng trong lòng vẫn không thể giải tỏa những câu hỏi không lời đáp.

Cô bước về phía Dạ Hàn, bước chân không vội vã nhưng cũng không chậm rãi, như thể đang cố gắng thu lại tất cả những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Khi cô tiến gần đến chiếc xe, Dạ Hàn đã đứng đợi, ánh mắt anh sắc bén nhưng cũng mang theo sự lo lắng rõ ràng khi nhìn thấy vết thương trên cơ thể cô, những vết trầy xước từ cú ngã khi đối đầu với nhóm của tên cầm đầu.

Anh không nói gì ngay lập tức, chỉ lặng lẽ mở cửa xe cho cô, ánh mắt dõi theo cô từng bước một.

Cô chậm rãi ngồi vào, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng sâu trong đôi mắt ấy là sự mơ hồ khó che giấu. Cô cảm nhận được anh đứng bên ngoài, có lẽ đang quan sát cô, nhưng không muốn làm cô mất đi sự tự chủ.



- Có chuyện gì xảy ra?- Dạ Hàn hỏi, giọng anh lạnh lùng nhưng vẫn có chút kiên nhẫn.

Cô ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn về phía trước, không trực tiếp đáp lại anh ngay lập tức.

Cảm giác khó hiểu từ sự kiện này cứ quay cuồng trong đầu, những mảnh ghép không khớp cứ làm cô bối rối.

Nhưng cô biết mình không thể để lộ điều đó trước mặt anh.

Cô đã quen với việc tự mình đối phó, thậm chí không để cho bất kỳ ai cảm thấy cô yếu đuối.

Có một kẻ đã tấn công tôi,- cô bắt đầu, giọng điềm tĩnh.Và không phải là Mạc Thừa.Tôi không biết hắn là ai, nhưng có lẽ là ai đó có liên quan đến việc tôi đang làm.Dạ Hàn im lặng một lúc, sắc mặt anh không thay đổi, nhưng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tay bắt đầu chạm vào máy liên lạc.

Đừng lo,- anh nói, giọng lạnh nhưng đầy sự quyết đoán.Tôi sẽ điều tra. Kẻ nào dám đụng đến em, tôi sẽ không để yên đâu.Cô nhìn anh một lúc, rồi khẽ gật đầu. Cô không biết vì sao mình lại cảm thấy như thế này không phải lo lắng về bản thân mình mà là về những người xung quanh, về những mối nguy hiểm mà cô không thể kiểm soát.

Nhưng cô không muốn để Dạ Hàn lo lắng quá nhiều. Anh đã có đủ thứ để lo rồi.

- Anh nghĩ chúng ta có thể tin được Mạc Thừa không?- cô hỏi, đôi mắt của cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ.

Dạ Hàn quay lại nhìn cô, không nhanh, không chậm, ánh mắt anh như thể đang đánh giá sự thật trong câu hỏi đó.

Một lúc sau, anh trả lời:

Mạc Thừa có mục đích riêng của hắn, nhưng không phải lúc nào hắn cũng đi đến cùng.Hắn chưa bao giờ thực sự dám đối đầu với tôi.Cô nhíu mày. - Vậy ai mới là người đứng sau tất cả?

Dạ Hàn không trả lời ngay. Anh chỉ lặng lẽ quan sát cô một lúc lâu, rồi cuối cùng, anh nói:

- Sớm muộn gì cũng sẽ có câu trả lời. Chỉ là... chúng ta cần phải sẵn sàng.

Cô không nói thêm gì, chỉ im lặng ngả người vào ghế, nhìn ngoài cửa sổ. Trong lòng cô vẫn còn quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp. Nhưng cô biết mình phải tiếp tục cuộc chơi này.

Dù cho những bí mật có sâu sắc đến đâu, cô sẽ không dừng lại cho đến khi biết được sự thật.

Chiếc xe lăn bánh, và bóng tối bắt đầu bao trùm lấy mọi thứ xung quanh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.