Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 358: Ngoại truyện 19 (Lại yêu)



Kế đó, Dụ Thiên Nhu chân chính thể nghiệm được cái gì gọi là ’y quan cầm thú’.

Còn chưa kịp kêu ra tiếng, Lạc Phàm Vũ đã bế cô lên, đè ở trên giường.

Thân thể chìm vào một đống gối mềm xốp, bị bắt phải vòng tay lên cổ anh, thừa nhận nụ hôn sâu như mưa rền gió dữ, thân thể nhỏ xinh giãy giụa, hai chân trắng nõn không ngừng nhúc nhích, Lạc Phàm Vũ dùng đầu gối ngăn chặn hai chân của cô, tay men theo đôi chân hoàn mỹ xoa nắn sờ soạng hướng về phía dưới, dọc theo làn váy vừa mới bị xé rách một khe hở, bỗng nhiên ‘Xoạt’ một tiếng, toàn bộ chiếc váy bị xé rách.

Cô giãy giụa, thực kịch liệt, Lạc Phàm Vũ liền dùng thân thể ngăn chặn cô, khống chế cô ở dưới thân thể mình.

Bên dưới kia chưa từng bị người nào chạm vào, giờ phút này đang bị bàn tay anh bao vây lấy, quần lót nhỏ xinh màu trắng bị ngón tay anh vén lên thăm dò vào trong, cô ngửa đầu run rẩy kịch liệt.

Cô quá mức mẫn cảm, chỉ mới chạm vào vài cái, đã hoàn toàn ướt nhẹp.

Cho đến khi đôi môi của Lạc Phàm Vũ buông tha cô, cả người Dụ Thiên Nhu đã bị dục vọng bao phủ, hai gò má hồng hồng, ánh mắt long lanh nước mắt, cô uất ức cắn môi, phảng phất biết mình chạy trời không khỏi nắng, cho nên dùng ánh mắt bi thương lại trách cứ nhìn Lạc Phàm Vũ, ai biết người đàn ông này không hề có một chút cảm giác tội lỗi nào.

“Lạc Phàm Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì……” Dụ Thiên Nhu thở gấp, chịu đựng bàn tay anh đang mang đến cảm giác tê dại toàn thân, đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn anh, muốn hỏi cho ra đáp án.

“Em cảm thấy anh đang làm gì?” Ánh mắt Lạc Phàm Vũ mê ly, tách hai chân cô ra, chen chân mình vào giữa, bàn tay soạng bộ ngực mềm mại của cô, hung hăng xoa nắn.

“……” Cả người cô run rẩy, giọng nói cũng run run: “Em cảm thấy anh giống xã hội đen……”

Lạc Phàm Vũ ngẩn ra một lút, ngay sau đó cúi đầu ở bên gáy cô mà trầm thấp cười ra tiếng.

“Coi như em nói đúng…… Hửm……” Nụ hôn nóng bỏng dừng ở cổ cô, mút ra một ấn ký màu đỏ, cô đau đến run rẩy, cả người tê dại đến muốn mệnh, vũ khí sắc bén của anh đã cứng rắn nóng như lửa, đang hung ác mà cọ xát, gắt gao bức bách lãnh địa thần bí ướt át của cô.

Dịch thể trơn trượt làm anh chen vào được một chút, vừa muốn tiếp tục, bỗng nhiên cô kêu lên đau đớn. “A! Đau……” Dụ Thiên Nhu run giọng kêu.

Lạc Phàm Vũ kinh ngạc nhìn chăm chú đôi mắt tràn đầy nước mắt của cô, nhu nhược đáng thương, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như nhặt được bảo bối, cúi đầu hôn đôi mắt ướt nước mắt của cô, thuận thế hôn luôn lên cánh môi mềm mại xinh xắn, giọng khàn khàn: “Ôm chặt anh, nhịn một chút sẽ hết đau…… Tiểu Nhu……”

Anh rất ít kêu cô “Tiểu Nhu”, đa số đều là kêu thẳng tên cô, cho nên một tiếng gọi dịu dàng này khiến cô nghe mà ngây ngốc cả người, theo bản năng chịu thua, ánh mắt ngây ngốc nhìn anh.

Lạc Phàm Vũ lại chịu đựng không được loại ánh mắt thuần tịnh như nước này, đè ép gáy cô mà hôn thật sâu, cúi người ma xát nơi bí ẩn ẩm ướt của cô, bỗng nhiên lao thẳng vào thân thể cô!

Một tiếng thét chói tai nghẹn ngào, cùng với đó là tiếng nức nở và sự run rẩy kịch liệt nhưng đã bị môi lưỡi của anh bao phủ, Lạc Phàm Vũ gắt gao đâm tới nơi sâu nhất của cô, gắt gao bao phủ đôi môi cô, mãi hồi lâu mới chậm rãi buông lỏng, anh lưu luyến cánh môi thơm ngọt khi rời đi, lúc này mới cảm giác được nước mắt cô đã làm ướt một mảng lớn tóc.

“Đau không? Đau nhiều không?” Giọng Lạc Phàm Vũ khàn khàn hỏi, đôi mắt anh lấp lánh sáng ngời.

Như là bị một vật thật lớn nóng hôi hổi ma sát ở trong cơ thể mẫn cảm, Dụ Thiên Nhu nhịn không được mà run rẩy cả người, cảm giác từng trận đau đớn ập tới, cô rưng rưng cắn môi, run giọng nói: “Anh đừng nhúc nhích…… Đừng nhúc nhích ……”

Lạc Phàm Vũ cúi đầu yêu thương hôn lên mặt cô, trầm giọng nói: “Sao anh có thể không động đậy được …… Anh là đàn ông…… Đàn ông chính là dùng phương thức này để yêu phụ nữ……”

Nói xong, anh túm chặt vòng eo cô, đâm càng sâu vào bên trong, quả nhiên, nghe được tiếng thét chói tai vì không chịu nổi của cô, anh mê ly cúi đầu hôn cần cổ của cô, nhìn dáng vẻ cô ngửa đầu rên rỉ, trong lòng vô cùng thỏa mãn, u cốc mềm mại ướt át kia bao bọc chặt chẽ đến mức khiến anh sảng khoái đến muốn mệnh, hơi động đậy cọ sát một chút cũng khiến anh điên cuồng mất khống chế, động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu.

Một lần lại một lần, cùng với thanh âm của cô, hung hăng đâm xuyên đến chỗ sâu nhất trong thân thể cô.

“……” Lạc Phàm Vũ thở gấp, trên trán tràn đầy mồ hôi, trong lúc vận động kịch liệt vẫn hung hăng hôn lên môi lên mặt cô.

Cô đau đến nhíu mày thét chói tai, chờ cơn đau kia chậm rãi trôi qua, nơi đó đã bị hung hăng ma sát một đợt lại một đợt điên cuồng mà xâm nhập, sự mẫn cảm chồng chất càng lúc càng cao trào, cô bỗng nhiên vặn người, nhưng bị anh cố định lại, một lần so với một lần ác hơn mà chiếm hữu.

Sảng khoái không?” Anh bóp chặt vòng eo cô, mãnh liệt mà chiếm hữu cô, cúi đầu hôn khóe môi cô, giọng khàn khàn hỏi: “Cảm nhận được cái tốt của anh chưa?”

Dụ Thiên Nhu nói không nên lời, vừa mở miệng chính là nghẹn ngào, ôm cổ anh, cảm thụ được sức lực thật lớn của từng cú đâm xuyên, run giọng nói: “Đau…… Anh chậm một chút……”

“Cảm thụ thật kỹ cho anh! Chẳng lẽ chỉ có đau?!” Lạc Phàm Vũ xoa tóc cô, gầm lên một tiếng, thay đổi một góc độ lao xuống, hơi thở nóng như lửa tới gần chóp mũi cô, nhìn cô chịu không nổi mà khóc thút thít, mềm giọng khàn khàn nói: “Anh là người đàn ông đầu tiên của em …… Anh phải cho em sự cảm thụ tốt nhất…… Ngoan, thả lỏng một chút sẽ thấy thoải mái hơn……”

Tiếng nói khàn khàn của anh an ủi bên tai cô, duỗi tay xuống thăm dò nơi biên giới giao hợp của hai người, lần mò sờ soạng bên trong nơi mẫn cảm yếu ớt kia, dùng ngón trỏ cùng lòng bàn tay bao trùm lên, từ thong thả đến mãnh liệt mà ấn mà đè áp.

“A!” Dụ Thiên Nhu bị sự kích thích quá to lớn kia tra tấn đến phải gọi ra tiếng, ôm cổ anh mà run lẩy bẩy.

“Em không muốn…… Anh đang làm gì……”

“Anh đang thương em……” Hô hấp nóng rực của Lạc Phàm Vũ phả trên mặt cô, ánh mắt mê ly nhìn cô: “Cô nhóc, em quả nhiên rất non…… Non đến mức anh đang làm cái gì em cũng không biết…… địa phương này là nơi mẫn cảm nhất trên thân thể em, cảm nhận được không? Sung sướng không ……”

Dụ Thiên Nhu vừa thét chói tai vừa lắc đầu, muốn ngăn cản động tác của anh.

“Đừng nhúc nhích!” Anh chỉ có thể thấp giọng quát ngăn cô lại, cúi đầu hôn cần cổ cô, trong khi mãnh liệt đâm sâu, tay vẫn chuyên tâm duy trì sự an ủi nơi mẫn cảm của cô, miệng thì nếm hương vị ngọt ngào của đôi môi cô.

Thẳng cho đến lúc trong thân thể bỗng nhiên nổ tung sự kịch liệt khuây khoả, trước mắt dường như hiện lên từng đợt pháo hoa, cô mới cảm giác được sự căng chặt sau phóng thích, toàn bộ thân thể như bị anh đẩy vào một hoàn cảnh vô lực đến cực độ.

Lạc Phàm Vũ ôm chặt cô, yêu thương mà hôn lên khóe miệng của cô.

Dụ Thiên Nhu vốn tưởng hết thảy cứ như vậy đã kết thúc, nhưng khi vật cực lớn cứng rắn kia lại bắt đầu thong thả mà kịch liệt ra vào trong thân thể, cô mới luống cuống lên, tóc bết dính trên vầng trán đầm đìa mồ hôi càng khiến cô có vẻ mềm yếu đáng thương.

U cốc ấm áp căng chặt lại bắt đầu chịu đựng một vòng tra tấn mới.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.