Ngày hôm sau, Hạ Thụy vẫn đến công ty làm, cậu biết hành vi hôm qua của mình rất nóng vội, bộp chộp, thế nhưng cậu không hề hối hận, nếu như quản lí phạt cậu thì cậu sẵn sàng chấp nhận.
Hơn một tiếng đồng hồ cậu ở trong phòng quản lý chịu ăn mắng, không nói một lời nào, chỉ cúi gằm mặt xuống chấp nhận.
Đến lúc nói xong rồi, đi vào phòng làm việc thì mọi người nhìn cậu với ánh mắt rất kì lạ, sau đó còn xì xào bàn tán cái gì đó nữa.
Hạ Thụy không hiểu, nhưng bây giờ tâm trạng cậu đang rất tồi tệ nên không muốn hỏi.
Giờ nghỉ trưa, mọi người thì rủ nhau đi ăn trưa hay túm năm tụm ba vào để ăn uống, chỉ có Hạ Thụy là lủi thủi một mình. Mãi một lúc sau, có một đàn anh trong phòng hay giúp đỡ Hạ Thụy tiến lại gần, đặt hộp cơm của anh xuống.
Hạ Thụy chào hỏi anh một câu rồi lại cúi đầu xuống ăn tiếp.
"Sao thế? Người kia của cậu có chuyện gì nguy cấp hả?"
Hạ Thụy ngạc nhiên: "Sao anh lại hỏi vậy?"
Đàn anh nói: "Chuyện của cậu, cả cái tầng này biết hết rồi, qua hôm nay chắc là cả công ty sẽ biết hết. Trong group bàn loạn cả lên kìa!"
"Nhưng mà loạn chuyện gì kia ạ? Chuyện của em....."
"Mọi người trong công ty biết cậu có bạn trai rồi, hôm qua cậu đột ngột bỏ về là vì bạn trai có chuyện gì đúng không? Haizz, chuyện giới tính không phải là ai cũng có thể chấp nhận được nên mọi người mới có thái độ như vậy."
Đến lúc này thì Hạ Thụy sửng sốt, cậu hỏi: "Sao mọi người lại biết được, em đâu có, đâu có nói với ai đâu ạ?"
Đàn anh kia thở dài: "Anh cũng không biết sao Đại Minh lại biết, nó là người nhắn tin trên group trước, mà quên chưa nói, group đó không có cậu, mới lập mấy hôm nay. Anh lại tưởng là mới lập nên thiếu người nên chưa add cậu vào. Hôm qua Đại Minh nói cậu trên group thì anh mới biết, hóa ra là nó cố tình không cho cậu vào. Thằng này đểu thật!"
Hạ Thụy hiểu rồi, ra là do chuyện cậu có bạn trai nên mọi người mới có thái độ như vậy. Mà người ta nói đúng, gặp chuyện rồi mới biết ai là bạn tốt thực sự.
"Anh gửi cậu cái link group cậu tự vào xem nhé, tại anh không muốn thấy cậu tội như vậy, dù sao cậu cũng không làm gì sai cả, nếu có lỗi thì lỗi của cậu là đã vội vàng bỏ về trước khi diễn ra buổi họp hôm qua mà thôi."
Sau khi đàn anh gửi link, Hạ Thụy vào rồi mới thấy, tuy cả cái tầng này cậu chưa biết hết mặt mọi người nhưng hầu như những ai cậu biết thì đều có trong này rồi.
Người mới vào thì sẽ hiện thông báo trên nhóm, Hạ Thụy chưa kịp để cho mọi người nói gì đã nhắn luôn: "Tò mò về chuyện bạn trai tôi vậy thì sao không hỏi thẳng tôi này, sao phải ở sau lưng tôi bàn tán, suy diễn lung tung. Tôi nói này, cẩn thận không có ngày cái miệng hại cái thân đấy nhé!"
Sau đó thì out luôn group chat.
Buổi chiều tiếp tục làm việc, không có những ánh mắt dò xét, soi mói nữa nhưng Hạ Thụy cũng không chịu nổi bầu không khí ở trong này.
Lúc Hạ Thụy chuẩn bị tan làm sớm để về trường đi học, Đại Minh cũng ra ngoài pha cafe, cậu bèn đi theo cậu ta.
"Tại sao cậu lại biết chuyện của tôi?" - Hạ Thụy chất vấn.
Đại Minh không giả vờ nữa: "Thì có mấy lần trong giờ nghỉ tình cờ thấy điện thoại của cậu có tin nhắn gửi đến, nhìn thấy cả tên người gửi mà cậu đặt, liếc qua là hiểu mà. Hơn nữa hôm qua cậu nói to thế, tôi ở ngay đằng sau thì đương nhiên là nghe rõ rồi."
"Vậy có nhất thiết phải cho mọi người cùng biết không? Tôi không hiểu tôi đã làm gì đụng chạm đến cậu rồi!"
Đại Minh cầm cốc cafe đã được pha xong, nhếch mép: "Ai bảo cậu cạnh tranh với tôi làm gì, vốn dĩ tôi cũng đâu có muốn hại cậu đâu."
Sau đó cậu ta rời đi, để Hạ Thụy ở lại một mình, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Được, ép cậu đúng không? Bắt nạt cậu đúng không? Cậu cứ đi làm tiếp đấy, làm gì được nhau!
Tan làm xong Hạ Thụy về trường học hai tiết, sau đó qua bệnh viện với Phùng Duệ Hiên.
Cậu không nói cho anh biết chuyện ở công ty, Phùng Duệ Hiên có hỏi quản lý nói gì cậu không, cậu cười bảo chỉ nhắc nhở đơn giản thôi.
Phùng Duệ Hiên có nhiều chuyện phải lo hơn, cậu không thể nói cho anh biết chuyện mình bị người ta xa lánh, tẩy chay ngầm ở công ty.
Thế nhưng khi Hạ Thụy cam chịu chấp nhận, bướng bỉnh không chịu rời đi, người ta bèn dúi đầu cậu xuống thêm nữa, bắt cậu phải đưa ra quyết định.
"Hai hôm nay trong công ty truyền tai nhau chuyện của em, nói là vì bạn trai mà bỏ cả công việc, có rất nhiều ý kiến khác nhau. Nhưng ở chỗ chị chỉ có công việc, ý kiến gì không quan trọng, chính vì thế, hành động hôm trước của em đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ, rồi sẽ có người thấy hay mà học theo hành động của em, trong giờ làm việc bàn tán chuyện của em, ảnh hưởng đến hiệu suất công việc. Tuy là việc này sẽ không kéo dài lâu, nhưng mà dù sao còn 1 tháng nữa hợp đồng thực tập của em sẽ kết thúc, bây giờ và lúc đó không khác gì nhau mấy, em hiểu ý chị nói đúng không?"
Hạ Thụy đương nhiên hiểu, đây là ép cậu viết đơn xin nghỉ việc, hủy bỏ hợp đồng trước thời hạn.
Nhưng Hạ Thụy không cam tâm: "Chị quản lý, chị biết rõ ai là người khơi mào chuyện này ra mà."
"Nhưng người ta có chống lưng."
Hạ Thụy không biết nói thêm gì nữa, cậu gật đầu: "Được, em biết rồi!"
Có chống lưng thì hay ho lắm à? Hạ Thụy cậu đây không có chắc!
Thế nhưng chỉ là suy nghĩ nhất thời lúc đó của Hạ Thụy mà thôi, cậu không kể chuyện này cho ai cả, đàn anh giới thiệu công ty cho cậu vào làm thì không phải người thích hóng chuyện nên chỉ biết mang máng, lại còn làm ở phòng ban khác, nhưng anh vẫn bảo anh rất tiếc về chuyện của cậu.
Hạ Thụy nói không sao, thậm chí ngày hôm sau gặp Phùng Duệ Hiên, cậu vẫn bình thản nói em mới xin nghỉ việc vì việc học trên trường khá nặng, không theo tiếp được nữa.
Cậu không muốn để người khác lúc nào cũng phải lo lắng cho mình.