"Ba có người bạn thân ở bên Anh, hôm nay mới về nước, về đột xuất nên hẹn có hơi gấp, nói muốn đầu tư vào viện bảo tàng nên tối nay ba đi ăn với ông ấy."
"Ba xin lỗi con, đành để khi khác hai ba con mình đi ăn vậy."
Ba của Hạ Thụy là giám đốc của viện bảo tàng nghệ thuật thành phố, vì tính chất công việc nên thi thoảng ông sẽ về muộn.
Hạ Thụy nghe xong, không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ vâng con biết rồi, sau đó cúp máy.
Cậu lặng lẽ xuống bếp, lấy mì tôm trong tủ bếp, lấy trứng trong tủ lạnh, tự nấu cho mình một bát mì trứng.
Ăn xong, cậu rửa bát rồi lên phòng học, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chủ yếu là....cậu quen rồi!
***
Sáng hôm sau vừa đến lớp, Chu Vũ Khiêm đã từ đâu xuất hiện, vỗ vai hỏi.
"Hôm qua đi ăn vui không?"
Hạ Thụy thờ ơ: "Vui."
Hạ Thụy lúc nào cũng bày ra vẻ mặt đó nên không biết cậu vui thật hay không, nhưng Chu Vũ Khiêm cảm giác mình không nên hỏi tiếp nữa.
Đến giờ vào học, Chu Vũ Khiêm lượn về lớp, Tiêu Lam lúc này mới quay xuống hỏi.
"Hôm qua mày với ba mày không đi ăn, đúng không?"
Hạ Thụy im lặng.
Tiêu Lam thở dài: "Tao còn lạ gì mày nữa, giả vờ cho ai xem."
Hạ Thụy lấy quyển sách chắn giữa mình và Tiêu Lam lại, bày tỏ rằng mình không muốn nghe nữa.
Tiêu Lam vừa quay lên vừa lẩm bẩm: "Trẻ con."
Giờ ra chơi, Doãn Mộng Ninh ở lớp bên cạnh sang chơi.
Doãn Mộng Ninh là hàng xóm của Hạ Thụy, quen Hạ Thụy ngót nghét 10 năm, kể từ khi nhà cô nàng chuyển vào khu biệt thự kia. Rồi còn học cùng trường từ bé đến lớn nên cô cũng hiểu rõ tính Hạ Thụy.
Doãn Mộng Ninh tóc ngắn, cá tính, năng động, vừa vào lớp cũng vỗ vai Hạ Thụy một cái.
"Ê, tí đi ăn không?"
"Không."
"Lại lấy lí do gì nữa?"
"Tao không lấy lí do, hôm qua...."
Doãn Mộng Ninh cắt ngang cậu: "Tao nhìn thấy rồi, thế nên là, nay muốn đi ăn không?"
Là hàng xóm ở nhà bên cạnh nên Doãn Mộng Ninh thừa biết, hôm qua 10h tối ba Hạ Thụy mới về, mà Hạ Thụy còn chưa từng bước chân ra khỏi cửa, đi ăn ở đâu ra.
Hạ Thụy: "Để tao xem đã."
Và thế là cuối cùng, cả đám đi ăn thật, nhưng là trốn học đi ăn.
Buổi tối có tiết tự học, giáo viên thường không có trong lớp, chỉ thỉnh thoảng nghé qua xem lớp đang học hành như nào rồi lại đi ngay.
Chu Vũ Khiêm đứng ở cửa huýt sáo, theo sau cậu là Đinh Dự cùng lớp và Doãn Mộng Ninh lớp chọn.
Tiêu Lam và Hạ Thụy chuồn ra bằng cửa sau.
Chu Vũ Khải không có tiết tự học tối nên đã về từ chiều, nếu mà biết mấy ông anh mình rủ nhau trèo tường trốn học thế này thì nhất định nhóc sẽ đòi đi theo.
Bức tường sau tòa nhà dạy học thông ra một con phố bán đồ ăn vặt. Nhà trường nhiều lần tính xây cái tường này cao lên, thế nhưng chẳng hiểu sao mãi vẫn chưa xây, thành ra đám học sinh thường xuyên lẻn ra đây để trèo tường trốn học.
Con phố đồ ăn vặt này buổi tối mới sôi động, mà bức tường sau trường kia lại đúng khu vực đèn đường bị hỏng nên không còn gì thuận lợi hơn được nữa.
Hạ Thụy hôm qua đi cứu Chu Vũ Khải cũng là trèo qua bức tường này để đi vào con hẻm bên cạnh.
Cả đám 5 người nhanh nhẹn trèo qua bức tường rồi nhảy xuống. Doãn Mộng Ninh đường đường là lớp phó học tập của lớp chọn mà còn vô cùng thành thạo việc trèo tường.
Lẻn ra ngoài, cả đám tìm quán xiên nướng quen thuộc rồi gọi mấy chục xiên. Ăn no nê rồi, thấy đi cũng hơi lâu nên vội vàng trèo tường đi về.
Chỗ tường này hơi tối, nhưng quen rồi nên mấy người trèo rất nhanh. Theo thứ tự, Tiêu Lam, Doãn Mộng Ninh, Đinh Dự, Hạ Thụy rồi đến Chu Vũ Khiêm là người trèo cuối cùng.
Lúc Đinh Dự vừa mới từ trên bờ tường nhảy xuống đất ở bên kia, Hạ Thụy định trèo lên thì thấy có ánh đèn sáng chói chiếu thẳng vào mặt.
Vcl, cha nội nào có duyên thế?!!
Đèn sáng đột ngột, Hạ Thụy nheo mắt quay lại nhìn, là một con Rolls-Royce màu đen.