Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên nhanh chóng vọt tới cửa, phát hiện Lâm Cương không có việc gì, có điều đứng phía sau anh ta là Đao Sẹo và nữ tóc ngắn.
Vừa rồi hai người bọn họ tranh thủ lúc Lâm Cương xoay người, đột nhiên từ trong hành lang đi ra, vỗ một cái lên bả vai Lâm Cương làm anh ta giật mình hét lên.
“Sao hai người đi không phát ra tiếng động gì vậy?!”
Kỷ Vô Hoan rời mắt xuống giày Đao Sẹo, thoạt nhìn chỉ là giày thể thao bình thường thôi, cũng không biết bọn họ dùng cách gì mà lúc đi không phát ra thanh âm nào.
Đao Sẹo lờ Lâm Cương đi, ánh mắt của gã đảo qua Kỷ Vô Hoan đang tiến vào trạng thái èo uột run rẩy, sau đó dừng lại trên người Nhiếp Uyên, ra lệnh nói: “Đưa chìa khóa cho tôi.”
Thanh niên nghe nói thế thì hơi nhướng mày như cảm thấy rất thú vị. Người dám cướp đồ trong tay Nhiếp Uyên chỉ đếm trên năm ngón tay, Kỷ Vô Hoan đương nhiên là xếp hạng đầu.
Từ khi còn rất nhỏ Nhiếp Uyêniđã được công nhận là Đại ma vương, trùm trong trường, 1 đánh 5 còn có thể đánh cho đám người kia quỳ xuống xin tha.
Tuổi trẻ cuồng ngạo, hiện tại lớn rồi tất nhiên là trưởng thành trầm ổn hơn nhiều, là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, nhưng không có nghĩa là tính hắn tốt hơn, sự xấu xa và thô bạo của hắn Kỷ Vô Hoan là người hiểu rõ nhất.
Nếu có người chọc hắn, hắn vẫn sẽ đánh người ta tới kêu cha gọi mẹ.
Đao Sẹo thấy Nhiếp Uyên đứng bất động cũng lười giả bộ, trực tiếp trở mặt lấy ra một con dao găm, chỉ vào chóp mũi hắn uy hiếp: “Đừng mẹ nó rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tao là người chơi lâu rồi, tao hiểu rõ quy tắc hơn chúng mày nhiều.”
Ngụ ý là đắc tội gã thì sẽ có rất nhiều cách chỉnh chết bọn họ.
Nhiếp Uyên mặt không đổi sắc nhìn hai người, ánh mắt rất bình tĩnh, ba giây sau lại thật sự ném chìa khóa cho Đao Sẹo.
Đao Sẹo bắt được chìa khóa đưa cho nữ tóc ngắn: “Tới phòng Đỗ Toa nhìn xem.” Lúc gã nói chuyện vẫn dùng dao găm chỉ vào ba người, phòng ngừa bọn họ đột nhiên tập kích, còn nói thêm: “Đưa các mảnh thi thể chúng mày tìm được giao ra đây.”
Lâm Cương vừa nghe liền nổi giận: “Tại sao? Đừng có khinh người quá đáng…”
Kỷ Vô Hoan lại ngắt lời anh ta: “Anh Lâm đưa cho gã đi.”
Lâm Cương: “Bọn họ chỉ có hai người, có dao găm thì sao? Tôi cũng có dao!” Nói xong định móc dao phay ra lại bị Nhiếp Uyên chặn lại: “Cho gã.”
Hắn nói rất bình tĩnh và chắc chắn, cũng rất đáng tin.
Lâm Cương tuy bất mãn nhưng vẫn im lặng, cúi đầu buông ba lô, đưa mấy phần thi thể được bọc trong báo giao cho Đao Sẹo.
Đao Sẹo thấy dáng vẻ nhát gát đó của bọn họ thì khẽ cười, lại mặc lại áo choàng bình dị gần gũi: “Đúng rồi, kẻ thức thời trang tuấn kiệt, mọi người phải đoàn kết hợp tác mới có thể qua cửa.”
Lâm Cương lúc này đã chửi ầm ĩ trong lòng.
Nữ tóc ngắn cầm lấy chìa khóa cắm vào ổ khóa phòng Đỗ Toa, lúc cửa mở chợt phát ra một tiếng hét hoảng sợ, sau đó cửa ầm một tiếng đóng lại.
Khi Đao Sẹo quay đầu lại thì phía sau đã rỗng tuếch, chỉ còn chìa khóa lắc lư cắm ở ổ.
Sau đó bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đao Sẹo hoảng sợ lui về sau mấy bước.
“Cứu tôi, cứu tôi!! Vương Minh Dương cứu tôi! Mở cửa nhanh! A a a a ——” nữ tóc ngắn kêu thảm thiết ở bên trong, giãy dụa ầm ầm.
Đao Sẹo chỉ do dự một chút đã vọt tới trước cửa phòng, rút chìa khóa ra, dứt khoát bỏ mặc đồng đội, xoay người lao xuống dưới tầng.
Trước khi hắn xoay người, ba người Kỷ Vô Hoan cũng đã chạy tới một chỗ khác trong hành lang, phía sau là Lý Liên vì nghe được tiếng động nên đi ra xem xét, tuy cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn cứ chạy theo bọn họ, mãi cho đến sảnh lớn, thấy Đỗ Toa không đuổi theo bốn người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Liên cuống quít hỏi: “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Lâm Cương tái nhợt: “Là Đỗ Toa!”
Lý Liên sửng sốt: “Không thể nào, bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, sao bà ta lại ở trong phòng?”
Đao Sẹo không thấy nhưng ba người Kỷ Vô Hoan đều nhìn thấy, một cánh tay trắng bệch đột nhiên vươn ra túm chặt lấy tay nữ tóc ngắn lôi tuột cô ta vào.
Kỷ Vô Hoan nhìn về phía Nhiếp Uyên: “Tròn Tròn, cậu biết trước rồi đúng không?”
Nhiếp Uyên lấy một cục giấy nhỏ màu vàng từ trong túi áo ra đưa cho cậu.
Kỷ Vô Hoan mở ra nhìn, sau khi mở ra có thể thấy chữ viết của cậu, chính là tờ ghi chú sáng hôm qua cậu dán lên ván cửa của Đỗ Toa.
“Cậu xé xuống?”
“Không, nhặt được.” Nhiếp Uyên giải thích: “Rạng sáng 5 giờ, sau khi tiếng Đỗ Toa biến mất, tôi mở cửa phòng kiểm tra thì thấy nó rơi trên mặt đất, hẳn là bị ném xuống từ trước rồi.”
Đêm qua bọn họ vội vàng tiến vào phòng Đỗ Toa nên không chú ý tới tờ ghi chú trên ván cửa đã biến mất.
“Nói cách khác thì Đỗ Toa đã giật xuống và vo lại? Thì ra là thế.” Kỷ Vô Hoan đã hiểu, bật cười: “Tròn Tròn, thật là hư nha ~ ”
Tiếng cười nhẹ nhàng của thanh niên rất câu hồn, khẽ thổi lên cổ Nhiếp Uyên, giọng nói ám muội: “Tròn Tròn, sao trước đây tôi không phát hiện cậu hư hỏng như vậy ~”
Nhiếp Uyên run lên, biểu cảm trở nên kì quái, nhanh chóng đẩy cậu ta ra: “Cút ngay, Kỷ ngu ngốc cậu thật ghê tởm.”
Kỷ Vô Hoan: “Hì hì hì~”
Từ khi cậu phát hiện Nhiếp Uyên rất ghét tiếp xúc thân mật thì cậu chẳng những không để ý, còn càng dũng cảm hơn!
“Đợi một chút!” Lâm Cương lại ngơ ngác lần nữa, gia nhập tổ chức ngơ ngác còn có Lý Liên, hai người đồng thanh hỏi: “Làm sao vậy?”
“Hôm qua tôi muốn kiểm tra xem Đỗ Toa có lối suy nghĩ của nhân loại không nên đã viết tờ giấy này dán lên cửa của bà ta.”
Chuyện này Lâm Cương biết: “Cho nên?”
“Giờ cơm trưa hôm qua cửa từng mở, tóc rơi nhưng giấy ghi chú vẫn còn ở đó, bởi vậy chúng ta cho rằng bà ta không có suy nghĩ của con người, còn đã rời khỏi phòng, nhưng thực tế thì chúng ta không tận mắt thấy bà ta đi ra, mà tối hôm qua có thể xác định bà ta đã đi ra, giấy ghi chú mới bị giật đi, còn bị vo lại, việc này nghĩa là sao?”
“Ý cậu là bà ta ở trong phòng nghe thấy chúng ta nói, biết chúng ta nhét tóc vào khe cửa nên muốn lừa chúng ta? Nhưng trưa hôm qua bà ta ở trong nhà ăn mà, ai cũng thấy.”
Kỷ Vô Hoan nhướng mày: “Hiện tại đi thì biết.”
Nói xong bọn họ đi tới nhà ăn, không biết Đao Sẹo đã chạy đi đâu, biến mất còn có Lý Tề, những người chơi khác đang ngồi trước bàn cơm im lặng cúi đầu ăn, có tấm gương của Trương Kha, không ai dám hỏi nữ chủ nhân nữa, sự chết chóc bao phủ cả nhà ăn.
Khi bọn họ đi tới cửa sổ trong phòng bếp thì một cánh tay màu trắng vươn ra.
Lâm Cương sợ hãi lắp bắp: “Bà ta bà ta, rõ ràng bà ta ở trên tầng mà!”
“E là người này không phải người trên tầng.” Kỷ Vô Hoan cười cười: “Trưa hôm qua, Đỗ Toa vẫn ở trong phòng không đi ra, tới gần giờ cơm trưa, chờ chúng ta đi hết thì mở cửa phòng để tóc kẹp khe cửa rơi xuống, đánh lừa là mình đi ra ngoài, nhưng bà ta không biết có tờ ghi chú dán trên cửa, bà ta có tư duy và trí tuệ nhất định, nhưng lại rất dễ nổi nóng.” Vậy nên tối hôm qua sau khi đọc được tờ giấy đã nổi giận đùng đùng vò tờ giấy ném xuống đất.
Không chừng còn dẫm mấy cái.
“Chẳng lẽ có hai Đỗ Toa?” Lý Liên phản ứng rất nhanh.
“E là vậy.”
Lâm Cương cũng bừng tỉnh: “Vậy nên anh Nhiếp đây cố ý đưa chìa khóa cho bọn họ?”
“Bọn họ muốn thử thì tôi sẽ không ngăn.” Nhiếp Uyên nở một nụ cười hiếm hoi, cười rất lạnh.
Thật ra thì hắn cũng không xác định Đỗ Toa đã về phòng hay chưa, nếu đây là thế giới ảo tưởng của nữ chủ nhân thì bà ta cũng là một phần của ảo tưởng, lúc trời sắp sáng biến mất trở về chỗ cũ cũng không lấy làm lạ.
Lâm Cương bội phục vô cùng, nhìn xem, đó mới là phát biểu của lão đại!
“Nhưng vì sao có hai Đỗ Toa?”iLâm Cương khó hiểu.
“Hỏi bà ta không phải sẽ biết sao?” Kỷ Vô Hoan chỉ vào cửa sổ, thấy Lý Liên nghệt mặt ra mới giải thích: “Gợi ý thứ hai của hệ thống ‘Trong thời gian dùng cơm mỗi ngày, từng phòng có thể hỏi NPC một vấn đề.’ nữ chủ nhân là NPC, Đỗ Toa cũng là NPC đó thôi.”
Vì sao tới giờ ăn nhất định phải từng người đi lấy cơm, ngồi xuống mới có thể bắt đầu hỏi? Thật ra đây cũng là gợi ý cho người chơi, để mọi người đều biết Đỗ Toa trong phòng ăn là vô hại.
Hôm qua lúc Kỷ Vô Hoan thuận miệng kêu ca, Đỗ Toa lại trả lời thì cậu mới phát hiện ra manh mối quan trọng này.
Nhưng lúc ấy cậu không ngờ được sẽ có 2 Đỗ Toa, chỉ cho rằng trong trò chơi này quái vật cũng là NPC.
Phần lớn người chơi sẽ xem nhẹ điều này, hoặc là ngay từ đầu đã không cho rằng quái vật Đỗ Toa sẽ trả lời, bản năng kháng cự tiếp cận bà ta, càng không nghĩ đến sẽ có hai Đỗ Toa.
Từ đầu tới cuối, nữ chủ nhân không phải là mấu chốt phá giải câu đố, bởi vì có hỏi bà ta cái gì cũng không cho ra đáp án có ích, chưa kể còn dễ mắc bẫy.
Manh mối quan trong nhất là Đỗ Toa.
Chỉ tiếc tối hôm qua đã không còn quyền hỏi, nếu không thì có thể biết thông tin sớm hơn, có lẽ sẽ biết cách lấy chìa khóa dễ hơn.
Cách của Nhiếp Uyên chung quy lại là dùng bạo lực, nguy hiểm cao, phù hợp với tác phong nắm đấm cứng của hắn.
Quả nhiên là đồ đần. Kỷ Vô Hoan nghĩ vậy.
“Hóa ra lúc trước chúng ta luôn lãng phí thời gian!” Lý Liên bừng tỉnh.
Kỷ Vô Hoan: “Lý Liên, bây giờ cô hỏi thân phận của bà ta, có phải bà ta mời chúng ta tới đây không.”
Lý Liên gật đầu, hỏi vào cửa sổ: “Xin hỏi bà là ai? Có phải bà mời chúng tôi đến đây.”
Trong cửa sổ tối đen truyền đến một giọng nữ: “Đúng vậy, tôi là hộ sĩ Đỗ Toa thật sự, Đỗ Toa kia là quái vật sinh ra trong tiềm thức Văn Trân, nơi này là thế giới tinh thần mà cô ấy ảo tưởng ra, cô ấy không thể chấp nhận được việc con mình đã chết, bởi vậy mới mắc bệnh, sinh ra ảo tưởng, cô ấy chìm đắm trong đó, hoàn toàn tin tưởng vào nó. Cô ấy cho rằng bác sĩ hộ sĩ đều là quái vật màu trắng muốn cướp con mình đi, các phương pháp chữa trị ở trong mắt cô ấy đều là tra tấn hành hình.”
Cho nên con quái vật kia mới xuất hiện với hình tượng hộ sĩ, tuân thủ quy tắc làm việc và nghỉ ngơi trong bệnh viện, nếu người chơi làm trái sẽ bị khống chế, nhưng những thủ đoạn kia tàn nhẫn gấp trăm lần, đây có lẽ là cách phát tiết của Văn Trân, dồn hết mọi bất mãn trong ngày tới người khác.
Kỷ Vô Hoan lại hỏi Đỗ Toa: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nữ chủ nhân Văn Trân?”
Đỗ Toa chậm rãi nói những chuyện đã xảy ra: “Văn Trân vào hai năm trước vẫn là một người phụ nữ bình thường, người nhà của cô ấy tốt lắm, lớn lên trong hoàn cảnh khá giả, chưa từng chịu tổn thương hay khó khăn gì, về sau kết hôn sinh con, sau khi sinh không lâu thì cô ấy phát hiện người chồng luôn mặn nồng có bồ, còn sinh được một bé trai khỏe mạnh xinh xắn, chồng cô ấy lại càng thích đứa bé kia hơn, từ đó không còn về nhà nữa. Văn Trân vốn còn hậm hực sau sinh, chồng ngoại tình… bệnh của cô ấy càng nặng, sinh ra ảo giác.
Không biết từ lúc nào, cô ấy coi một con búp bê thành con mình, nhưng cô ấy biết mình chỉ có một đứa con, vì thế lại nhầm lẫn con mình thành con riêng của chồng, cứ thế giết chết con mình, sau đó mua một đống búp bê, phân thây đứa nhỏ rồi khâu vào với các con búp bê khác rồi giấu đi, cô ấy nghĩ như vậy sẽ không bị ai phát hiện, hàng trăm hàng ngàn con búp bê chất đầy cả biệt thự, cho đến hai ngày sau bị cha mẹ phát hiện.
Khi đó bọn họ còn không biết cô ấy đã làm gì, lúc đưa đến bệnh viện cô vẫn còn ôm một con búp bê, nói đó là con của mình, không cho ai chạm vào, chỉ hơi chạm một cái sẽ nổi giận, làm hại người khác hoặc tự hại mình. Ban đầu mọi người không biết con của cô ấy đâu, mãi đến khi trong tã lót cô ôm bắt đầu thối rữa bốc mùi, mọi người mới biết đó là cái đầu của đứa bé…”
Kỷ Vô Hoan nghe mà lông tóc dựng đứng.
“Cha mẹ cô ấy đưa cô ấy tới bệnh viện tâm thần cưỡng chế cách ly, nhưng cô ấy trở nên rất điên loạn, kiên quyết không phối hợp chữa trị, về sau bọn họ phát hiện chỉ cần đưa cho cô ấy một cái đầu búp bê thì cô ấy sẽ tỉnh táo lại, bọn họ mang theo một phần trong đống búp bê chồng chất ở nhà đến bệnh viện, gắn chúng nó lên trần nhà, Văn Trân chỉ cần nhìn thấy chúng sẽ yên tĩnh lại.”
“Vì sao?”
“Bởi vì trong tiềm thức của cô ấy biết, con của mình đang nằm trong đám búp bê.”
Kỷ Vô Hoan sờ sờ cánh tay, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, không chỉ có cậu, Lâm Cương và Lý Liên cũng run lên, bọn họ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, quá trình một đứa con nít bị hành hạ tàn nhẫn đến chết.
Lưỡi dao sắc bén cắt vào máu thịt, tiếng trẻ con khóc nỉ non, máu chảy xuống ào ào nhuộm đỏ cả thảm, nói không chừng bà mẹ lúc đó còn đang cười, nghĩ con của bồ nhí đã chết, chồng mình có thể trở về, nhưng mảnh xác thì khâu lên búp bê.
Sau đó bà ta cảm thấy đứa bé này quá ồn ào, dùng kéo cắt đứt đầu lưỡi con bé, rạch miệng con bé tới mang tai.
Nhiếp Uyên lại hỏi Đỗ Toa: “Vậy vì sao bà lại xuất hiện trong thế giới ảo tưởng của bà ta?”