Cho Ta Nhuộm Sắc - Tinh Chi Tạp Vũ

Chương 49: Tôi đã rất thích nó



“Có, có thể.” Giọng nói của Thủy Vân có hơi run lên.

Nói rằng giọng nói của anh khiến người ta ẩm ướt cũng không hề quá chút nào.

Thủy Vân thấy mình có chút kỳ lạ nên cô hơi tránh khỏi tay anh.

Dù sao ngay từ ban đầu, thứ cô say đắm là thân thể của anh. Qua nhiều năm như vậy, gu thẩm mỹ của cô cũng không thay đổi nhiều. Sau khi nếm trải mùi vị của tình dục sẽ chỉ càng khó kiềm chế hơn.

Cô có trách anh quá vội vàng không? Trương Cảnh Sơ có chút hụt hẫng mà buông tay, tự giác giữ khoảng cách an toàn với cô.

Anh hỏi cô: “Năm rưỡi được không?”

Thủy Vân gật đầu.

Trương Cảnh Sơ nói lời tạm biệt với cô, đến phòng thí nghiệm của Nathan. Trước khi đi, anh nói rằng sẽ đón cô ở cửa phòng thí nghiệm.

Nathan đến phòng thí nghiệm vào sáng sớm, ngạc nhiên khi thấy Chris đang đợi mình, vì rõ ràng họ đã hẹn gặp nhau vào thứ Tư.

Sau khi hỏi thăm lễ Tạ ơn diễn ra thế nào, anh ta hỏi cậu học sinh mà mình vô cùng yêu thích “Thế nào?”, sau đó vui mừng khi biết Chris đã sớm hoàn thành xong công việc của mình. Anh ta thực sự rất cảm động, không ngờ rằng trong ngày lễ Tạ ơn mà Chris vẫn không quên công việc. Nhưng chỉ hào hứng được một chút, anh ta lại lo lắng rằng có phải bản thân mình quá ép buộc anh rồi không, nên đã nhắc nhở anh làm việc nhưng đừng quên tận hưởng cuộc sống.

“Tôi đã tận hưởng nó.” Biểu hiện lúc nói chuyện của Chris cực kỳ dịu dàng, giống như đang nghĩ tới chuyện gì đó vui vẻ.

Khi rời khỏi tòa nhà psych để đến viện Courant, anh lặng lẽ lặp lại câu nói đó với bản thân mình.

Mình đã tận hưởng nó.

Ngày này, khi làm việc Thủy Vân luôn cảm thấy có chút bồn chồn không yên. Cô cố gắng thuyết phục bản thân để việc tư ảnh hưởng đến công, cố gắng để không phạm sai lầm nào. Năm giờ hai mươi lăm, sau khi cô kiểm tra xong thiết bị trong phòng thí nghiệm, khóa tất cả các cửa lại, mới phát hiện Trương Cảnh Sơ đã đợi cô ở hành lang.

“Chờ lâu không?” Cô có chút ngại ngùng.

“Không, tôi cũng vừa mới tới.” Anh ý thức được chiếc túi trong tay cô có chút nặng, xoay người nói: “Đi thôi.”

Thủy Vân từng bước đi theo sau lưng anh.

Có lẽ nhận ra bản thân mình đi hơi nhanh, anh bước chậm lại, đi ngang hàng với cô.

Mỗi khi ở gần Trương Cảnh Sơ, Thủy Vân đều cảm thấy quên cả hít thở, nhất là khi anh đang đeo kính, khiến cô cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.

Dê béo nhỏ cách tòa nhà psych không xa. Ngay cả ở Manhattan đông đúc, cũng chỉ mất năm phút lái xe. Hầu hết những người ăn trong cửa hàng đều là người Trung Quốc và nước da vàng, tóc đen mắt đen. Ngôn ngữ quen thuộc, không khí vui vẻ khiến người ta cảm thấy có cảm giác quê hương trên mảnh đất xa lạ này.

Hai người gọi một đĩa thịt dê, một phần cá, một đĩa rau và một đĩa chế phẩm từ đậu nành để từ từ ăn. Trong môi trường này, trong lòng luôn có một loại cảm giác kích động muốn thổ lộ.

Bọn họ nói chuyện rất lâu, nói về khí hậu sa mạc của UCLA và ký túc xá sinh viên được xây dựng trên đỉnh núi, nói về môn Tam Bảo, nói về tình hình của những người bạn học trước đây của họ, cũng nói về chuyện Thủy Vân từng nghĩ rằng mình không bao giờ có thể thoát khỏi cơn ác mộng của căn bệnh trầm cảm.

Thời gian sáu năm dường như là rất ngắn, ngắn đến mức có thể tóm gọn trong hai giờ đồng hồ. Thời gian sáu năm cũng rất dài, dài đến mức có thể khiến nhiều thứ thay đổi. Anh đã đeo kính mắt, không còn là cậu thiết nho nhã yếu ớt ngâm mình trong thuốc thang nữa. Cô thì đã chữa khỏi chứng trầm cảm, ở nước ngoài đã học được cách rửa tay và nấu ăn.

Trong sáu năm không có sự can thiệp của đối phương, họ cũng đã trở thành những người tốt hơn.

Cho tới khi nồi lẩu không còn bốc hơi nóng lên nữa, hai người còn có chút không cam tâm. Trương Cảnh Sơ nhìn đồng hồ, phát hiện còn chưa tới bảy giờ rưỡi, lập tức hỏi ý kiến của cô: “Muốn đi xem quảng trường thời đại vào ban đêm không?”

Cả hai lại lái xe đến quảng trường thời đại. Manhattan thực sự rất nhỏ, quảng trường cũng rất chật hẹp, chưa đến vài phút bọn họ đã tới được quảng trường thời đại rồi. Sau khi vất vả tìm chỗ đỗ xe, Trương Cảnh Sơ đã bỏ một đồng xu vào đồng hồ tính tiền để được đỗ xe hơn hai tiếng.

Đây là lần đầu tiên Thủy Vân thấy quảng trường thời đại vào ban đêm. New York không quá an toàn, thân con gái một mình như cô không dám ra ngoài ban đêm.

Quảng trường thời đại về đêm thực sự rất đẹp. Khắp nơi đều là những tòa nhà chọc trời, khắp nơi đều sáng đèn, nơi này gần như là nơi phồn hoa nhất thế giới. Một đoạn quảng cáo cho nước hoa Jo malone được chiếu trên màn hình lớn. Những người đàn ông và phụ nữ ăn mặt đẹp đẽ vội vã bước qua nhau. Cách con phố vài bước chân, có một xe hàng nhỏ tỏa mùi thơm của thức ăn, bán xúc xích rẻ tiền, khoai tây chiên, tacos, gyro và nhiều thứ khác, thậm chí còn có một chú bán thịt cừu xiên que Tân Cương, chỉ là thoạt nhìn không giống người Trung Quốc lắm, chắc là xiên cừu không chính hiệu của Mỹ rồi. Chẳng trách mọi người nói rằng New York là một nơi có nhiều nền văn hóa khác nhau.

Đây có coi như một buổi hẹn hò không nhỉ? Anh muốn nói gì với cô sao? thủy Vân bất giác suy nghĩ.

Nhưng khi bước đi bên cạnh nhau, anh lại trở nên rất trầm lắng. Nhiều lần Thủy Vân cảm thấy dường như anh muốn nói với cô chuyện gì đó quan trọng, nhưng chủ đề của họ từ đầu đến cuối đều không liên quan đến chuyện quan trọng đó.

Không biết từ khi nào, cả hai đã đi bộ đến Broadway, bên trong nhà hát Majestic, vở kịch kinh điển chuẩn bị bắt đầu. Thủy Vân tò mò nhìn vào bên trong, thuận miệng nói: “Tôi nghe ông chủ nói rằng, bản thân không được tính là đã đến New York nếu bạn chưa đến Roadway.”

“Muốn xem không?” Trương Cảnh Sơ hỏi cô vừa tới quầy bán vé hỏi thăm tình hình.

Đáng tiếc là toàn bộ vé đều đã được bán hết.

“Lần sau chúng ta cùng nhau quay lại xem, được không?” Khi hỏi ý kiến của cô, Trương Cảnh Sơ luôn tỏ ra cẩn thận, rất sợ nghe thấy câu từ chối của cô.

“Được.”

Anh thấy cô gái mỉm cười ngọt ngào với mình, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng mong chờ.

Trong lòng cũng nổi lên cảm giác ngọt ngào. Có phải có một chút khả năng rằng cô cũng thích anh không?

Một cơn gió lạnh thổi qua, Trương Cảnh Sơ lấy chiếc khăn cashmere ấm áp trên cổ mình quàng lên cho cô, cẩn thận buộc lại.

Dáng vẻ kha khá giống như anh khi còn ở thời niên thiếu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.