Thủy Vân chuyển trường, Trương Cảnh Sơ cũng trốn hai ngày không đi học, chuyện “Thủy Vân đá Trương Cảnh Sơ” truyền ra khiến cả trường trở nên xôn xao.
Mấy người bạn học chung lớp chín với Trương Cảnh Sơ và Thủy Vân đang ở trong lớp tụ tập nhiều chuyện.
“Lúc trước tớ nhìn thế nào cũng không cảm thấy hai người đó đang yêu đương đấy.”
“Vậy mà Thủy Vân lại có thể cua dính Trương thần rồi sau đó lại đá đi, lúc trước không nhìn ra cậu ấy lại trâu bò như vậy đấy.”
“Có điều… Vậy thì Trương Cảnh Sơ cũng thảm quá rồi.”
Bỗng nhiên bọn họ im lặng, bởi vì Trương Cảnh Sơ đang mặt lạnh đi ngang qua bọn họ, liếc cũng không thèm liếc một cái. Thật ra trông cậu ta cũng không có vẻ hung dữ gì, nhưng do đang nói xấu người ta nên bọn họ chột dạ đua nhau chạy tứ tán.
Nhưng Trương Cảnh Sơ vẫn là Trương Cảnh Sơ của ngày xưa, không hề thay đổi gì cả. Anh yên tĩnh, ôn hòa, cần cù, dịu dàng giảng đề cho mọi người, dịu dàng từ chối những nữ sinh tỏ tình với mình. Trừ một vài người chính mắt trông thấy hôm đó anh không kiềm chế được thì dường như tất cả mọi người đều dần dần cho rằng lời đồn thật sự chỉ là lời đồn mà thôi.
Cả nhà Thủy Vân khởi hành đến California nước Mỹ là vào tháng sáu nắng gắt như lửa. Lúc trước có người nhắn tin trên WeChat tò mò hỏi chuyện cô chuyển trường và chuyện với Trương Cảnh Sơ. Đối với chuyện chuyển trường thì cô nói là bởi vì công việc của ba mẹ, phải chuyển đến Mỹ học. Còn đối với những vấn đề có liên quan đến Trương Cảnh Sơ thì cô chỉ trả lời hai người chỉ là bạn bè bình thường, mặc kệ người khác có tin hay không.
Còn có một khúc nhạc đệm nhỏ đó là Trần Phong tỏ tình. Thông minh như cậu ta đã sớm nhìn ra giữa Thủy Vân và Trương Cảnh Sơ không bình thường từ lâu rồi, nhưng cậu ta cũng thừa cơ hội chen vào mà chỉ nói với Thủy Vân: “Không cần cậu trả lời, chỉ muốn cho cậu biết.”
Thủy Vân không có cách nào đáp lại tình cảm của cậu ta, nhưng cô rất quý trọng phần tình cảm chân thành này.
“Cảm ơn nhé, anh Cố.”
“Cô Tạ, chúc cậu lên đường bình an, tương lai xán lạn.”
Nhà của Thủy Vân ở trên lầu một. Sau khi chia tay với Trương Cảnh Sơ mấy ngày thì phát hiện trên lan can cửa sổ phòng mình xuất hiện một quyển sách. Cô lấy vào xem thì thấy là một quyển Từ điển thưởng thức và giám định thơ Đường thật dày. Vốn tưởng rằng là trẻ con nhà ai không lo đi học mà phá mình ném vào đây thì phát hiện trên bìa lót viết tên Trương Cảnh Sơ.
Thủy Vân rất đỗi ngạc nhiên, cho rằng Trương Cảnh Sơ muốn nói với mình điều gì đó, nhưng cô đã lật nhiều trang mà vẫn không thấy anh viết cho cô gì cả. Vẩy vẩy quyển sách cũng không có tờ giấy nào rơi ra. Dường như đây chỉ là một quyển sách bình thường, hơn nửa quyển viết đầy ghi chú của anh. Trương Cảnh Sơ chính là người như vậy đấy, chẳng có thành tích nào là từ trên trời rơi xuống cả.
Nếu như rảnh rỗi thì mỗi ngày cô sẽ xem thử mấy bài thơ, đọc thử ghi chú của anh. Trên quyển sách này mang đầy dấu vết thuộc về Trương Cảnh Sơ, thậm chí còn có một chút mùi thuốc nhàn nhạt của anh.
Lúc thu dọn hành lý, cô đã bỏ quyển Từ điển thưởng thức và giám định thơ Đường kia vào ba lô tùy thân. Khương Lệ hỏi cô đồ nặng như vậy sao không gửi vận chuyển, Thủy Vân nói là muốn để lên máy bay đọc. Khương lệ cũng không nói gì nữa.
Từ thành phố B đến LA (Los Angeles, California Mỹ) phải bay mười hai tiếng đồng hồ. Bởi vì mua vé máy bay hơi trễ nên không thể chọn chỗ ngồi được nữa, ngồi bên cạnh Thủy Vân là một bà cụ người Mỹ. Bà cụ nói chuyện với cô rất nhiệt tình. Bà lấy đã về hưu, có một con trai và một con gái đều đang đi làm, lần này bà đến Trung Quốc một mình để đi du lịch, cuộc sống rất vui vẻ, thoải mái. Nghe Thủy Vân nói sắp đến LA đi học thì bà cười nói: “I hope you’ll like Los Angeles, it’s a very warm city… A lot of fantastic things to expect. (Bà hy vọng cháu sẽ thích Los Angeles, đó là một thành phố nhiệt tình, có nhiều thứ rất đáng để mong đợi)”.
Thủy Vân nhìn bà cụ, bỗng nhiên cảm thấy mình có lẽ mình sẽ thật sự thích LA.
Trong mười hai tiếng đồng hồ dài đăng đẳng, Thủy Vân lôi quyển Từ điển thưởng thức và giám định thơ Đường ra đọc tiếp, dần dần đã đọc tới “Một bài thơ hay” của Đỗ Mục.
“Mười năm sực tỉnh Dương Châu mộng
Mang tiếng trăng hoa nghĩ lại sầu.”
Hai câu cuối trong bài thơ Khiển Hoài - Đỗ Mục (Bản dịch của Hàn Giang Nhạn)
Lão Đỗ cũng sẽ rơi vài giọt lệ tiếc thương cho người con gái lưu lạc chốn phong trần. Cô mỉm cười đọc tiếp, nhưng lúc đọc đến phần thơ xuôi thì cô cười không nổi nữa.
Bút tích của Trương Cảnh Sơ đã khô từ lâu, không hề mới, ước chừng là viết vào mấy tháng trước.
Nguyên bản có một câu là “Nấp sau cửa than khóc, Thủy Vân sầu Cảnh Sơ” có cả tên cô và tên anh. Nhưng có lẽ là anh cảm thấy câu kia quá bi thương, mang điềm xấu, hoặc chỉ là trong lúc có vui thích nhất thời mà Trương Cảnh Sơ đã gạt nó bỏ đi, rồi ở bên cạnh viết lại câu khác mang ý nghĩa thổ lộ tình cảm: Cò trắng theo non nước, Cảnh Sơ mộ Thủy Vân.
Thì ra anh yêu cô, anh thật sự yêu cô.
Những lời kia như đánh thẳng vào tâm trí bi thương cùng cực bao trùm cả người cô, khiến nước mắt đua nhau không ngừng chảy xuống.
Bà cụ người Mỹ ở bên cạnh luống cuống đưa khăn giấy cho cô: “Are you OK, sweetie? Are you… already homesick? (Ôi cháu yêu, cháu khỏe chứ, là nhớ nhà rồi sao?)”
Thủy Vân nghẹn ngào nói: “I lost someone…”
Cô đã đánh mất anh rồi, không bao giờ tìm lại được nữa.
Bà cụ lập tức hiểu ra, dang tay ôm cô gái đang khóc sướt mướt vào lòng.
Thủy Vân chưa từng nghĩ mình sẽ ở trong lòng một người xa lạ khóc lâu như vậy, cô chỉ nhớ bà cụ rất dịu dàng an ủi cô: “Everything will be okay, darling. It’s life, we never know what will happen.”