Gần đây ngay cả người bên cạnh cũng có thể cảm thấy tâm trạng của cô rất tốt. Trong giờ nghỉ giải lao vào hôm nào đó, bạn cùng bàn hỏi cô: "Gần đây tôi cảm thấy tâm trạng cậu rất tốt, cậu yêu rồi à?"
Cô vội vàng lắc đầu bảo không có, nhưng vẻ mặt rõ ràng đang không kiềm chế được tình yêu phơi phới. Bạn cùng bàn "hừ" một tiếng, vẻ mặt không tin.
Thuỷ Vân chỉ đang nhớ lại lần trước cô và Trương Cảnh Sơ chia nhau ăn hộp pocky vị ô mai ở trên tàu điện ngầm.
"Dạy Trần Phong viết nhạc ăn thù lao, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn." Cô giả vờ không để ý, xé túi giấy bọc đưa cho Trương Cảnh Sơ. Cậu thiếu niên không từ chối, rút một cây ra, nói cảm ơn rồi nhét vào trong miệng.
Cô biết anh thích ăn đồ ngọt là do một lần tình cờ. Hồi ấy trong tiết tự chọn, có một nam sinh quay đầu, không cẩn thận đụng rơi cặp sách anh để trên bàn, sách vở rơi khắp mặt đất. Cậu nam sinh đó liên tục nói lời xin lỗi, cuống cuồng thu dọn giúp anh, mà anh lại dịu dàng nói không sao.
Nhưng cuối cùng cũng bỏ sót gì đó. Thuỷ Vân ngửi giấy bọc màu bạc, cẩn thận bóc ra từng chút một, sau đó lại gấp giấy bọc và để vào trong ngăn kéo. Lúc này cô mới bỏ vào trong miệng.
Là kẹo mềm vị dâu tây ngọt ngào, Trương Cảnh Sơ thích vị này.
Trong đợt ấm cuối cùng trước kia mùa thu đến, lớp kẹo dâu tây phủ trên cây bánh bích quy đã chảy ra một chút, dính một ít lên trên môi anh. Sau khi Thuỷ Vân dùng môi mình để ra hiệu, Trương Cảnh Sơ cũng không thể tìm thấy vị trí chính xác. Thấy anh hơi ngơ ngẩn, Thuỷ Vân không nhịn cười được mà đưa tay ra, cuối cùng lâu sạch từng vụn đường dâu tây một cách nhẹ nhàng.
Tay của con gái dường như rất nóng ấm, anh vội vàng lè lưỡi ra, khẽ liếm sạch chỗ đường sai vị trí. Gương mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh.
Đầu lưỡi anh đỏ hồng, có thể thấy còn ngọt hơn cả dâu tây.
Chàng trai của tôi, đừng quyến rũ tôi như vậy. Đừng để tôi tưởng tượng thành ảo giác trong hiện thực nữa, nếu không tôi sẽ ướt đẫm khi ở trên tàu điện ngầm mất.
Cho đến khi tan học, tâm trạng của Thuỷ Vân rất tốt và cũng không tỏ vẻ phiền não với bài tập toán nữa, cho đến khi cô nhìn thấy Trương Cảnh Sơ đi cùng với một cô gái già dặn với mái tóc ngắn. Cô gái đó là Đới Tâm Di - bạn học cùng lớp hồi cấp hai, bọn họ ôm chồng sách bài tập đi ra khỏi phòng toán học. Đúng vậy, bọn họ đều là đại diện lớp số học. Nhưng thấy Trương Cảnh Sơ ôm chồng sách bài tập cao gấp đôi Đới Tâm đi, nói chuyện với nhau đi qua cả Thuỷ Vân, không hề để ý đến sự tồn tại của cô.
Đới Tâm Di đang hỏi anh về cách làm đề trong trận chung kết quốc gia nào đó, Trương Cảnh Sơ kiên nhẫn giải thích cho cô ấy: "Trước tiên phải suy xét đến định lý chia của Dedekind..."
Đều là những thứ Thuỷ Vân không hiểu. Sau đó, không biết Đới Tâm Di nói với anh cái gì mà Trương Cảnh Sơ chọc cô ấy cười. Hoá ra cậu thiếu niên của cô biết lộ ra nụ cười tràn đầy sức sống như vậy với người khác.
Mãi đến khi bọn họ đi được khá xa, Thuỷ Vân vẫn còn đứng nguyên chỗ đó, cả người lạnh run lên. Tại sao cô lại quên mất nhỉ? Hồi cấp hai trong lớp có người đồn rằng Đới Tâm Di thích Trương Cảnh Sơ, mặc dù Đới Tâm Di chưa từng tỏ tình.
Trương Cảnh Sơ chưa bao giờ thuộc về cô, tất cả mọi thứ cô có chỉ là chưa đầy hai tiếng ngắn ngủi trong một tuần của Trương Cảnh Sơ. Nhưng Đới Tâm Di hoặc là còn có người khác nữa, họ đều cùng lớp với Trương Cảnh Sơ, cuối tuần cùng lớp thi đua, thảo luận về các đề toán khó, luôn luôn ở cùng nhau.
Thuỷ Vân chưa từng lo lắng bây giờ Trương Cảnh Sơ sẽ hẹn hò với Đới Tâm Di. Trương Cảnh Sơ chưa có người trong lòng, chỉ sợ anh không yêu ai cả. Người nghiêm khắc giống như anh, trước khi đạt được mục tiêu của mình là thi đỗ vào học viện toán học P, thậm chí lâu dài hơn, anh sẽ không suy nghĩ đến chuyện này.
Nhưng sau đó thì sao? Khi Trương Cảnh Sơ và Đới Tâm Di ở lớp mười một giành được giải đặc biệt trong cuộc thi toán học cấp tỉnh, rất có khả năng lên lớp mười hai sẽ vào đội tuyển tỉnh, đi thi quốc gia. Sau đó nhanh chóng được cử đi học, kết thúc cuộc sống cấp ba sớm hơn dự định và cũng không cần phải đến trường nữa. Đến khi ấy liệu anh có để ý đến Đới Tâm Di - người bạn đồng hành bên cạnh, cùng nhau phấn đấu trên con đường toán học trong mấy năm qua không? Còn chưa nói đến trong kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông, bọn họ cùng lên trường học lớp bồi dưỡng học sinh giỏi, ngày nào cũng cùng nhau thảo luận đề. Những cơ hội này cô không thể nào có được.
Nếu như nói về sông chảy đá mòn, vô thức thay đổi thì cô không thể nào bằng Đới Tâm Di.
Nghĩ đến đây, một cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng Thuỷ Vân. Là sự ghen ghét, không cam lòng và còn có rất nhiều thứ không nói nên lời. Rõ ràng Trương Cảnh Sơ nên là của vật sở hữu của cô, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì liệu một năm sau Trương Cảnh Sơ có bị người ta cướp mất đi không? Nói đơn giản là bây giờ anh cũng không coi cô khác biệt so với người khác. Đối với anh, nam hay nữ đều giống như nhau cả, mối quan hệ cũng chỉ là bạn bè tốt không hơn không kém, không thể nào khiến anh vi phạm bất kỳ nguyên tắc nào của mình.
Một đám mây đen che phủ đôi mắt của cô, dường như lý trí đã bị đốt cháy hoàn toàn. Cô cần phải áp dụng cách khác ngay lập tức, như vậy kiếm đi nét bút nghiêng, thủ đoạn khác người nhỉ? Liệu có phá vỡ được mặt nạ dịu dàng mà dường như không thể nào nứt ra được của anh không?
Đêm nay Thuỷ Vân lại mất ngủ. Một là vì đầu cô không ngừng nhớ lại hình ảnh Trương Cảnh Sơ và Đới Tâm Di cười cười nói nói, hai là cũng cảm thấy lo lắng và phấn khởi về chuyện mình sắp làm. Cô không kịp chờ đợi mà bắt đầu tưởng tượng phản ứng có thể của Trương Cảnh Sơ.