Chờ Ngày Trăng Máu

Chương 25: Tôi nên làm gì với cô?



“Cộp, cộp, cộp,...” tiếng giày cao gót vang vọng khắp phòng, Hạ Anh nhìn người đó, cô đặt nghi vấn Đây là ai? Bạn hay thù? Với biểu hiện của những tên côn đồ kia thì chắc là những người họ không quen, vậy cô ta đến đây làm gì?

Giọng nói sắc bén, chầm chậm của người phụ nữ theo tiếng giày “cộp”, “ cộp” như hòa làm một điệu nhạc.

- Xong việc rồi! Các anh về đi!

Phụ nữ? Đến một mình? Không sợ bọn họ sao? Người này, không phải người thuê họ, nhìn biểu hiện của cô gái bị bắt thì chắc là không quen? Chuyện gì thế này? Cô gái kia khiến nhiều người ghét lắm hay sao? những suy nghĩ đang dần hiện hữu trong đầu những tên côn đồ.

Họ chưa kịp cất tiếng thì người phụ nữ đã nhanh chóng chạy tới “bộp, bộp, bộp, bộp, bộp,...” một tên đàn em bị đạp ngã xuống cùng với tiếng kêu la thảm thiết, tên đầu đàn quá bất ngờ với tình huống hiện tại, cô ta cùng lắm khoảng 25, 27 tuổi, nhìn có vẻ yếu ớt nhưng sao lại mạnh mẽ và nhanh đến thế.

- Sao…sao chuyện này….này? Cô là…ai?

Có những người bắt đầu cảm thấy sợ sệt khung cảnh trước mắt, hắn nhìn đàn anh của mình để biết nên làm gì nhưng tên đầu đàn vẫn không thể tin vào mắt mình, tay chân bắt đầu run rẩy, cảm giác lành lạnh sống lưng bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.

Vì từ trước đến giờ, băng nhóm của họ được bảo kê nên mới tác oai tác oái như thế này chứ thực lực thì không có. Trong tình huống hiện tại, khi tên đầu đàn bắt gặp một người khó nhằn như người phụ nữ kia thì hắn không biết nên làm gì? Nếu làm không đúng hợp đồng thì khách hàng có tha cho hắn không? Phải làm sao khi hiện tại cả nhóm bọn họ không có cơ hội thắng?

- Tôi kêu về sao không về? Còn ai muốn như thế này nữa không?

Rất nhanh chóng, cô dẫm gót giày nhọn thật mạnh lên bài tay của người đang nằm. Đập vào mắt Hạ Anh là khung cảnh từng giọt máu bắt đầu chảy ra, cùng tiếng la thảm thiết như xé tan màn đêm khiến cô nhớ lại chuyện cũ. Người bị trói chặt bắt đầu run sợ, từng giọt mồ hôi trên trán dần tuôn ra, cảm giác đau rát trên gương mặt càng nhiều, chắc là lúc xô xát với những tên kia khiến bản thân bị thương. Cô lẩm bẩm trong miệng:

- Chạy đi, chạy đi, chạy đi,... - Giọng nói cô ngày càng lớn hơn trở thành tiếng gào thét đầy đau thương. - CHẠY ĐI!!!!!!

Cô không muốn, không muốn gặp lại cảnh tượng đó nữa, dù họ làm hại, đang bắt cô, cô cũng không quan tâm. Những bọn côn đồ hoàn hồn dìu người đang nằm và bỏ chạy ra khỏi phòng kho cũ kỹ. Từ chiếc đèn pin còn sót lại mang theo những tia sáng vừa đủ để Hạ Anh nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ đang tiến gần mình hơn, người đó dừng lại trước mặt Hạ Anh và nói:

- Tôi nên làm gì với cô đây. Hử?

Khi người đó tiếng gần, đứng che hết ánh sáng hướng về Hạ Anh tạo thành một khoảng tối chết chóc bao trùm lấy cô, trong không gian yên tĩnh, người tóc đỏ ngồi xuống nhìn vào mắt Hạ Anh, đôi tròng mắt đỏ bắt đầu hiện những tia sáng nguy hiểm, như báo hiệu về một thảm kịch nhiều năm trước sẽ tiếp tục xảy ra.

Hạ Anh nhìn cô ta, trong đầu bao trùm những ký ức sợ hãi,i. Chưa đầy một giây sau, hơi thở cô nghẹn lại, cổ họng bắt đầu đau nhói bởi bàn tay của người kia nắm chặt lấy chiếc cổ nhỏ bé của cô gái yếu ớt mà bóp mạnh.

- Cô biết mình đã gây sự với ai không? Tại sao cô ở gần người đó? Hắn là của tôi! Hôm nay, tôi sẽ cho cô biết kết cục của những kẻ câu dẫn người không thuộc về mình là như thế nào.

Chỉ bằng một tay, người kia đã bóp mạnh cổ Hạ Anh nhấc bổng lên cao. Cô phản kháng vô vọng trong trạng thái chân tay bị trói, miệng cũng bị bịt lại. Nước mắt cô bắt đầu tuôn ra, chỉ vài giây sau “bộp”, cơ thể cô nằm ngay dưới đất.

Hạ Anh cảm giác tay phải trở nên đau nhói, máu cũng bắt đầu chảy ra ở vị trí đó. Người tóc đó vẫn đứng đó, tâm trạng vui sướng khoanh tay nhìn cơ thể đang run lên vì đau của Hạ Anh. Hạ Anh dù rất đau ở tay nhưng giờ đây, cơn tức giận vì bị một người không quen biết tấn công thế này khiến cô trở nên mạnh miệng hơn.

- Tôi không biết “hắn” mà cô nói là ai, huống hồ tôi không hề quen cô. Có phải… cô nhận nhầm người rồi không? Cô phải xin lỗi tôi.

Người kia thấy thái độ của Hạ Anh thì cơn thịnh nộ càng dâng cao và muốn dạy cho cô biết thế nào là lễ độ. Như một con thú trước khi ăn thịt con mồi sẽ chơi đùa với nó cho đến chết, người kia chuẩn bị “chơi” một trò mới với cô khiến cô đau đớn tột cùng nhưng những cô gái trước kia muốn tiếp cận hắn. Bỗng nhiên, một cú đạp mạnh rơi vào bụng cô ta, cô ta phản xạ nhìn người kia, ánh mắt mở to bất ngờ. Và giây tiếp theo là nước mắt lăn dài, đây là lần đầu tiên hắn đánh cô, lực cũng khá mạnh. Người tóc đỏ lùi lại vài bước, tay đang ôm bụng mình mà nhìn hắn.

- Đủ rồi, Lucy!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.