Trời về chiều, nắng không còn sáng trong như ban trưa mà ngả một màu vàng cam cứng nhắc. Phòng làm việc đã trở nên tối dần.
Viên Lục làm việc liên tục mấy tiếng đồng hồ, cảm thấy mắt hơi mỏi, anh khép mi ngửa đầu dựa trên ghế thư giãn đôi chút.
Không biết đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh dậy anh cảm giác thái dương đang được xoa bóp bởi thứ xúc giác mềm mại. Anh muốn mở mắt nhưng vì quá dễ chịu mà tiếp tục tận hưởng.
Một hồi sau, Viên Lục khó khăn chớp mắt, ngửa đầu lên thì thấy một nụ cười dịu dàng chờ sẵn.
"Anh dậy rồi hả?"
Giọng nói ngọt ngào của Quân Dao lọt thỏm vào tai anh, men theo mạch máu dẫn đến nơi trái tim đang rung lên từng hồi.
Lần đầu tiên anh thiếp đi trên ghế làm việc, lúc tỉnh lại còn nhận được dịch vụ đặc biệt nên trong người hiện tại đang rất khoan khoái.
Cổ họng Viên Lục đã khàn đến mức không thể cất lên lời, anh trầm mặt nuốt nước bọt: "Mấy giờ rồi?"
Bàn tay mềm mại của Quân Dao tiếp tục xoa vào những điểm trọng yếu trên mặt và đầu làm cho anh cảm thấy thoải mái. Giọng anh khản đặc trái ngược với giọng nói nhẹ nhàng như gió của cô.
"Gần 6 giờ rồi. Tôi lấy nước cho anh nhé"
Quân Dao toan rời đi đã bị nắm tay lại, nhiệt độ ấm áp ở lòng bàn tay anh phủ lên tay cô.
"Không cần"
Quân Dao biết anh đang cảm thấy dễ chịu, bèn vui vẻ tiếp tục xoa bóp trán cho anh.
"Vậy thôi"
Được một lúc sau nữa, Viên Lục lại mở mắt, giọng bây giờ đã bớt khàn:
"Đói chưa? Đi ăn tối"
Thật ra muốn mời cô dùng bữa là vì dịch vụ mát-xa khá ổn.
Cô gật đầu.
Nói rồi anh đứng dậy, lắc lắc cổ kêu lên mấy tiếng răng rắc. Anh lấy áo vest trên ghế vắt lên tay, tay kia cầm điện thoại đặt trước một bàn ăn cho hai người.
Sau đó anh gọi bảo Lý Hạo chuẩn bị xe, hai người cùng nhau lên xe đi đến nhà hàng đã đặt trước.
Nhà hàng tây cách tòa SV Plaza chỉ khoảng 10 phút đi xe, lúc hai người xuống xe thì trời đã sẩm tối.
Đến nơi, Viên Lục đưa menu cho Quân Dao gọi món. Cô đã gọi salad cá ngừ cho món khai vị và món chính là hai phần beefsteak sốt tiêu đen cho hai người.
Viên Lục hôm nay trừ buổi sáng là sự cố ngoài ý muốn ra thì tâm trạng không tệ, dùng bữa rất ngon miệng. Một hồi, nhìn lên thấy miệng nhỏ của cô gái đối diện dính xíu nước sốt bên mép môi, anh liền tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
Quân Dao sợ bản thân mất mặt liền đưa ngón tay lên lau, nhưng thấy cô cố gắng mấy lần vẫn không lau sạch được vì không đúng chỗ, anh mạo hiểm cong ngón trỏ qua quẹt sạch giúp cô.
Tim nhỏ của Quân Dao đập liên hồi, dù bình thường rất hay trêu chọc anh nhưng căn bản là Viên Lục quá mức quyến rũ, lại mang cái mặt đẹp như vậy, khiến cho hành động vừa rồi của anh làm cô chịu không nổi.
Cô thổn thức ngước mắt lên nhìn, đôi mắt phượng xinh đẹp trong trẻo đến nao lòng làm cho Viên Lục thấy ngại, anh chầm chậm rụt tay về cúi mặt dùng bữa.
Ăn đến gần nửa món chính, Quân Dao nhìn anh mở miệng:
"Viên Lục"
"_" Anh im lặng ngẩng đầu như đáp lại.
"Tôi mở tiệc đồ nướng ở nhà anh được không?"
Thật ra cô có ý định này lâu rồi, thấy biệt thự Lục Đình thoáng đãng như vậy nhưng chỉ có mấy bóng người suốt ngày bận bịu qua lại, cô cảm thấy nên tổ chức gì đó cho có chút không khí.
Viên Lục nghe cô hỏi, miệng toan từ chối vì anh không muốn bất cứ ai đến nhà mình náo động.
Tuy vậy, lúc nhìn về phía đôi mắt mong chờ kia, anh lại nuốt lời ngược vào lòng. Anh nghĩ đến khả năng cô ở biệt thự quá buồn chán nên mới định tìm chút không khí tụ họp. Quân Dao sống ở nước ngoài từ nhỏ, quen với lối sống phóng khoáng tự do. Bản thân Viên Lục có hơi không thích cô đến bar tụ tập đông người vì có phần nguy hiểm, cho nên nếu có thể rinh nguyên bầu không khí tụ hội đó về nhà thì hẳn sẽ an toàn hơn nhiều.
Phân tích kĩ càng như vậy, anh liền nói:
"Tùy cô"
Quân Dao nhận được sự cho phép, môi hồng cười tươi xinh xắn:
"Đa tạ Viên tổng"
Hình như mỗi lần cô mở miệng xin phép điều gì, anh đều đồng ý tất.
Cả hai lại lẳng lặng dùng bữa.
Trong đầu Quân Dao đã nhảy số nên mời những ai, nên nấu nướng sắp xếp mọi thứ thể nào, niềm vui lộ rõ ngoài mặt kia lọt vào mắt anh.
Con gái thường dễ vui đến vậy à?
Anh im lặng dùng xong bữa tối, lau miệng rồi nhìn cô:
"Định bao giờ tổ chức?"
Thấy anh quan tâm, cô cười cười: "Cuối tuần, mọi người đều rảnh"
Hôm nay đã là thứ năm.
Anh nghe vậy bỗng dưng đanh đá: "Không phải ai cũng rảnh như cô"
"Vậy thì, anh không rảnh à?"
Viên Lục không thèm trả lời, thoáng liếc nhìn cô một cái rồi đứng dậy rời đi.
Ăn xong không cần phải trả tiền, đơn giản vì đây là nhà hàng thuộc sở hữu của anh.
Trên đường trở về biệt thự Lục Đình, Quân Dao nhận được cuộc gọi từ Philip.
Cô ấn nghe máy rồi khẽ "alo".
"Alo, Helen à, uống rượu với tôi không?"
Cô không bật loa ngoài, nhưng giọng Philip có hơi lớn lọt cả vào tai Viên Lục đang ngồi kế bên.
Viên Lục cau mày, tên này ám anh từ ban ngày đến ban đêm. Anh không nói gì nhưng đã xoay mặt qua xem thử người bên cạnh trả lời thế nào.
Quả nhiên, Quân Dao thấy ánh mắt như muốn ám sát người ta của anh, trong lòng vui vẻ nhưng tiếc nuối lại bày ra trên gương mặt xinh xắn:
"Không được rồi Philip, tối rồi"
Viên Lục thấy nét mặt đó của cô thì trong lòng cứ dâng lên khó chịu, anh đưa mắt nhìn cô chằm chằm, tay chống trên thành cửa kính.
"Gì, cưng nói lại xem, lí do của cưng là trời tối rồi thôi hả?"
Philip trong điện thoại shock cực độ, có thể tưởng tượng ra vẻ mặt trợn mắt há mồm của anh ta lúc này luôn.
"Lúc trước không phải đi chơi đến sáng..."
"A tối rồi tối rồi mình không dám ra ngoài đâu sợ lắm"
Sau đó cô cúp máy ngang, để lại Philip bên kia đang chửi thề thêm mấy câu nữa.
Quân Dao chỉ sợ thất thố trước Viên Lục.
"Cô thường đi chơi khuya lắm sao?" - Viên Lục giờ mới lên tiếng.
"... Không có"
"Sao không đồng ý đi với tên đó đi"
Mạnh miệng là vậy nhưng ánh mắt sắc như dao của anh đã thể hiện trái ngược lại. Thử nghĩ đến tối hôm đó thấy tên Philip ôm mặt cô, anh khó chịu vô cùng. Dạo này anh đối với Quân Dao có phần hơi buông thả, nhiều lúc cảm xúc bộc phát không thể kiềm chế được nữa, nhưng thấy Quân Dao cũng không bắt bẻ hay buộc anh phải làm rõ ràng thứ tình cảm này nên anh cũng mặc kệ. Miễn là cuối cùng Viên Hạc Phong không như ý nguyện là được. Điều đó đồng nghĩa với việc, anh không có ý định công khai chính thức mối quan hệ với Quân Dao. Theo xu hướng hiện nay có thể gọi quan hệ giữa anh và cô bây giờ chính là "gian gian díu díu mập mờ".
Quân Dao nghe anh nói ra câu đó chua ngoa như vậy, nhích lại gần anh trêu chọc: "Viên tổng đây là ghen rồi sao?"
Anh xoay mặt ra cửa kính: "Ghen? Vô nghĩa"
Cô sáp lại thêm tí nữa: "Không vô nghĩa. Tối nay về cùng anh"
Sao nghe như mấy cặp tình nhân nói lời yêu thương với nhau vậy? Nhưng có có vẻ Viên Lục không cảm thấy ghét, cơ mặt anh đã giãn ra vài phần.