Dương Thần cười cười, cảm thấy tâm trạng có chút tốt hơn. Khả Như đúng là một cô gái tích cực mà....
- Mà nè....như những gì cậu nói...vậy không phải giữa hai người có chuyện gì sao?
Diệp Khả Như chống cằm khẽ hỏi.
- Ừm....một số chuyện của quá khứ....
Một số chuyện mà tớ chẳng biết đến bao giờ mới có thể giải quyết triệt để....
- Vậy còn cậu? Giữa cậu và người kia rốt cuộc là thế nào?
- Thế nào sao? Càng nhắc đến thì tớ lại càng uất ức....
Diệp Khả Như chán nản nằm ườn ra bàn, nếu có thêm hai cái tai trên đầu thì chắc chắn sẽ vô cùng đáng yêu....
- Sao vậy? Không phải cậu nói người đó rất tốt lại còn rất chiều chuộng cậu sao?
Dương Thần thắc mắc hỏi.
- Phải....anh ấy rất tốt....chỉ là....anh ấy tốt đến nỗi xem tớ thành em gái của mình mà chăm sóc!
"......."
Hóa ra mọi chuyện là như thế...
.............
- Cô gái lúc nãy....là ai vậy?
Sau khi hoàn thành bài tập nhóm, cậu và Diệp Khả Như cùng trò chuyện một hồi thì cũng tạm biệt nhau.
Vừa mới lên xe chưa kịp định hình thì bất chợt giọng nói của người phía trước khiến cậu hơi bất ngờ.
- Cậu ấy là Khả Như, bạn của em...
Tuy không biết mục đích của người kia là gì nhưng tâm trạng cậu lại thêm chút thoải mái. Dù sao đây cũng xem như là lần hiếm hôi anh tiểu Nghi mở lời với cậu....
"......"
Phạm Thụy Nghi không nói thêm gì mà chỉ lẳng lặng khởi động xe, trong đầu thì không ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh của cậu và Diệp Khả Như ban nãy...
Kề sát nhau như vậy mà lại gọi là bạn bè sao?
..........
Két!!!
- Tới rồi.
Phạm Thụy Nghi không biểu cảm lên tiếng.
- Ừm! Mà anh tiểu Nghi...
Vừa bước xuống xe, Dương Thần đã vội ló đầu nhìn hắn gọi.
- Có chuyện gì?
Hắn nghi hoặc nhìn cậu.
- Cuối tuần này....anh có rảnh không? Em muốn đến một nơi nhưng từ trước đến giỡ vẫn chưa có diệp, nếu được thì anh đi cùng em nhé!
Ánh mắt cậu nhìn hắn toát kên tia chờ mong.
"......"
Phạm Thụy Nghi muốn mở miệng từ chối nhưng cuối cùng lại không hiểu vì nguyên do gì mà lại gật đầu đồng ý.
- Nhắn thời gian cho tôi.
Nói xong liền lái xe rời đi.
Nhận được cái gật đầu của hắn. Tâm trạng Dương Thần vốn đã tươi tỉnh lại càng thêm rực rỡ. Ở trên khóe môi cậu cũng dễ dàng nhận ra nụ cười vui vẻ.
"Mối quan hệ của mình và anh ấy...chắc chắn sẽ có thể giải quyết!"
..........
"Tại sao lại đồng ý....."
Phạm Thụy Nghi đứng dựa vào lan can bên bờ sông, tâm trạng phức tạp mà đốt lên một điếu thuốc.
Dạo này rốt cuộc là hắn đang bị gì.....tại sao lại không thể nào vứt bỏ hình bóng của người tên Dương Thần kia ra khỏi đầu? Thậm chí là ánh mắt của hắn....đôi lúc lại vô thức hướng về người con trai ấy....rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra....
Mọi thứ càng lúc càng vượt xa tầm kiểm soát của hắn....bây giờ hắn nên làm gì mới phải?
- Thụy Nghi!!!!
"Chậc! Phiền phức lại đến!"
Phạm Thụy Nghi không cần quay đầu cũng biết là ai xuất hiện. Hắn cau mày, trên mặt viết rõ chữ "phiền" đối với người đang bước đến.
- Ái chà, trốn ra đây ngắm cảnh một mình sao? Không rủ cả anh em nữa chứ? Cậu đúng là đồ bạc bẽo!
Tạ Hàm Ưng bĩu môi chê trách nhưng tiếc cho cậu hắn lại không có hứng để quan tâm.
- Có nhiệm vụ cần làm à?
Không quan tâm đến lời người kia nói, Phạm Thụy Nghi đánh sang một câu hỏi khác.
- Cũng không hẳn là có nhiệm vụ...chỉ là sợ cậu nghĩ quẩn nên đi canh chừng thôi ấy mà!
Tạ Hàm Ưng nửa đùa nửa thật nháy mắt nói.
- Là người ấy kêu cậu đến à?
- Người ấy? Người ấy nào cơ?
"......."
- Ể?? Thụy Nghi cậu đi đâu vậy chứ? Đợi tôi với!!
Phạm Thụy Nghi quá quen với cách nói chuyện của Tạ Hàm Ưng nên cũng không lấy làm lạ gì cho cam. Hắn quay đầu, nâng bước bỏ đi, thay vì ở lại đôi co với tên này thì đi đến chỗ khác sẽ tốt hơn rất nhiều.
..........
'Nè sao rồi?? Người ta chấp nhận lời mời của cậu chưa???'
Vừa mới online thì Dương Thần đã nhìn thấy tin nhắn của cô bạn gửi đến.
'Thành công!'
'Oa, chúc mừng, chúc mừng!! Nè sau này mà hai người có tiến tới thì phải cho tớ một bao lì xì lớn đó biết chưa??'
'Cậu là đồ ham tiền!'
'Tiền thì ai không ham chứ hả vị huynh đài này?'
Dương Thần đọc tin nhắn cuối cùng cũng chẳng nhịn được mà bật cười.
Cậu ngã lưng xuống giường, tâm trạng vô cùng tốt mà trò chuyện với bạn mình.
Hôm nay.....quả là một ngày tuyệt vời!
Ước gì những ngày sau đều sẽ tốt đẹp như vậy...
...........
- Kiểm chứng không được, anh tính làm gì tiếp theo?
Dương Mỹ Lệ vừa xem bộ móng mới cắt dũa của mình vừa hỏi.
- Đám người đó ai cũng nói Phạm Thụy Nghi không có biểu hiện gì lạ. Em nói xem, là cậu ta diễn tốt hay thật chất là chúng ta đa nghi?
Dương Quyền Triết cau mày nói.
- Anh là người quan dát cậu ta lâu nhất còn không nhận ra thì em làm sao có khả năng?
Dương Mỹ Lệ nhếch môi trêu chọc.
"......"
- Nhưng dù sao thì....cậu ta cũng là một con chốt có giá trị. Ván cờ của chúng ta vẫn chưa đánh hết, nếu mất đi con cờ là cậu ta thì không phải rất tiếc sao?
- Tin tưởng cậu ta?
- Không hẳn là tin tưởng! Miễn là chúng ta nắm chủ tình thế thì không phải mọi chuyện vẫn sẽ nằm trong tầm kiểm soát hay sao?