Chờ Khi Mưa Tạnh - Ngải Ngư

Chương 9



Trên đường trở về sau khi đưa Hạ Đình về nhà, Thịnh Sấm nhận được một cuộc điện thoại.

Là Phó Thành Dục gọi tới.

“Đi T.Space không?” Phó Thành Dục hỏi ở đầu dây bên kia điện thoại

Thịnh Sấm thuận miệng hỏi: “Ngày mai không bay?”

Phó Thành Dục đáp: “Nghỉ ngơi.”

“Có đi hay không?” Anh ta lại hỏi.

Lúc này tâm trạng của Thịnh Sấm không được tốt, cũng muốn uống vài ly thế là đồng ý: “Nửa tiếng.”

“Ok.” Phó Thành Dục nói: “Chờ cậu ở phòng bao.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Thịnh Sấm quay đầu xe trước giao lộ đến T.Space.

T.Space là quán bar cao cấp, sản nghiệp nhà họ Đường.

Bởi vì là quán bar của nhà mình nên thỉnh thoảng Đường Quất Ảnh cũng sẽ đến uống chút rượu, nghe vài bài nhạc để thư giãn đầu óc.

Thịnh Sấm và Phó Thành Dục đều là khách VIP ở đây chỉ là Thịnh Sấm không thường xuyên lui tới, chỉ có Phó Thành Dục khi rảnh sẽ ghé.

Lúc Thịnh Sấm bước vào phòng bao, Phó Thành Dục đã gọi người mở hai chai Remy Martin XO, ánh sáng trong căn phòng mờ ảo, những bài hát êm dịu vang lên.

Anh cởi áo khoác, tiện tay đưa cho nhân viên phục vụ, đi tới ngồi xuống rồi hỏi: “Sao tự nhiên tìm tôi uống rượu?”

Phó Thành Dục cười: “Hâm nóng tình cảm.”

“Tôi với cậu có tình cảm gì mà cần hâm nóng chứ.” Thịnh Sấm thờ ơ nói.

Chờ phục vụ rót rượu cho hai người xong, anh nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.

Phó Thành Dục cảm thấy là lạ, nhíu mày bật cười đánh giá vẻ mặt lạnh lùng của Thịnh Sấm: “Ai chọc giận cậu rồi? Sao tức giận thế?”

Thịnh Sấm phun ra một câu: “Không ai cả.”

Phó Thành Dục ồ một tiếng: “Vậy lát nữa tôi phải đi hỏi chị gái của cậu rồi, hẳn là cô ấy biết rõ chuyện của cậu.”

Thịnh Sấm hừ lạnh, thẳng thắn nói: “Muốn gặp chị tôi thì cứ nói thẳng, đừng lấy tôi ra làm cái cớ.”

Phó Thành Dục nhấp một ngụm rượu, không nhịn được hỏi: “Gần đây cô ấy có tới đây không?”

“Sao mà tôi biết được?” Thịnh Sấm nói: “Tôi không phải vệ sĩ ngày ngày đi theo chị ấy.”

Sau đó bất mãn hỏi lại: “Anh gọi tôi tới đây chỉ để hỏi cái này?”

“Chủ yếu vẫn muốn tìm cậu uống rượu giết thời gian,” Phó Thành Dục nói đến đây lại nhìn Thịnh Sấm cười nói: “Xem ra là tìm đúng người rồi, nhìn đi, cậu cần uống chút rượu đó.”

“Sao?” Phó Thành Dục hỏi Thịnh Sấm: “Gặp vấn đề nan giải gì?”

Thịnh Sấm nhíu chặt lông mày, lại nghĩ tới lúc Hạ Đình đứng trên bậc thang, cúi xuống nhìn anh, vẻ mặt rất nghiêm túc hỏi anh có phải tìm cô để nhờ giúp đỡ hay không.

“Tôi…” Thịnh Sấm nửa muốn nói nửa không, mãi sau mới nói ra được với Phó Thành Dục: “Tôi gặp cô ấy rồi.”

Phải mất một lúc Phó Thành Dục mới phản ứng lại được, sau đó nhanh chóng hiểu “cô ấy” mà Thịnh Sấm nhắc đến là ai.

“Cô gái mà cậu thích hồi cấp ba?” Phó Thành Dục nhìn chằm chằm vào gương mặt không vui của Thịnh Sấm, bỗng nhiên đau lòng hỏi: “Sấm này, có phải cậu tận mắt nhìn thấy cô ấy…bên cạnh cô ấy có một người đàn ông khác?”

Thịnh Sấm: “...”

“Xéo đi!” Thịnh Sấm khẽ chửi một câu, sau đó nói: “Cô ấy vẫn độc thân.”

“Vậy cậu theo đuổi cô ấy đi.” Phó Thành Dục khó hiểu nói: “Ở đây buồn bực cho ai xem?”

“Hôm nay tôi hẹn cô ấy ra ngoài chơi,” Thịnh Sấm thở dài: “Tôi tự thấy biểu hiện của tôi cũng tạm được…nhưng cô ấy…”

“Không hài lòng với cậu?” Phó Thành Dục xen vào.

Thịnh Sấp mấp máy môi: “Cô ấy cảm thấy thật ra là tôi muốn nhờ cậy cô ấy, muốn tìm cô ấy giúp đỡ.”

“Hả?” Phó Thành Dục cũng hoang mang: “Tư duy logic này…rất kỳ lạ.”

“Có phải cậu vô tình nói gì hay làm gì khiến cô ấy cảm thấy cậu tìm cô ấy để nhờ cậy không?”

“Cậu nghĩ cho kỹ vào.”

Thịnh Sấm nghiêm túc nghĩ lại một hồi lâu đều không tìm ra nguyên do.

Anh thở dài, ngửa đầu uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly.

“Vậy cậu có giải thích với cô ấy không?” Phó Thành Dục hỏi Thịnh Sấm: “Có nói không phải là cậu muốn nhờ cô ấy giúp đỡ mà là do thích cô ấy không?”

Thịnh Sấm lắc đầu: “Bây giờ mà nói thì sẽ khiến cô ấy hoảng sợ.”

“Lúc đi học chúng tôi không thân, chẳng nói với nhau được mấy câu, sau đó thì cách xa nhiều năm không gặp, lúc này vừa mới liên lạc lại đột nhiên nói thích thì chắc chắn cô ấy sẽ không hiểu thấu.”

“Cũng đúng.” Phó Thành Dục cảm thấy Thịnh Sấm nói cũng rất có lý, “Vậy cậu không nói thích thì chỉ cần nói với cô ấy rằng cậu chỉ muốn đi chơi với cô ấy đơn thuần thôi, không có ý đồ gì khác, ít nhất là phải giải thích được cậu không có ý muốn nhờ cậy cô ấy.”

Sau khi được Phó Thành Dục nhắc nhở, Thịnh Sấm mới ý thức được lúc đó mình chưa giải thích hiểu lầm rõ ràng với cô, hiện tại giải thích còn kịp không?

Anh cầm lấy điện thoại ngay cạnh mình, ấn mở khung chat với Hạ Đình, bỗng nhiên không biết phải giải thích từ đâu.

Mãi cho đến khi màn hình tự tắt Thịnh Sấm vẫn chưa nhắn tin cho Hạ Đình một tin nào.



Tối nay Hạ Đình cảm thấy rất hoang mang.

Thật ra lúc đầu cô rất vui vẻ, mỗi một giây một phút được ở cùng anh cô đều cảm thấy hạnh phúc biết bao.

Và thông qua tiếp xúc với anh, cô cũng thực sự nhận ra được anh đã trưởng thành một người rất tốt.

Giống như những gì lớp trưởng nói: hiền hòa, gần gũi, một người đàn ông nhã nhặn.

Chàng trai mà cô thầm yêu đã trở thành một người đàn ông rất xuất sắc.

Đối với Hạ Đình mà nói, chàng trai ấy mãi mãi là chàng trai tốt nhất.

Sau khi lớn rồi Thịnh Sấm cũng sẽ vẫn luôn là Thịnh Sấm hoàn hảo nhất.

Lúc đầu cô định đợi đến cuộc họp lớp cuối năm để tìm câu trả lời, chỉ không ngờ Thịnh Sấm lại chủ động mời cô để cô sớm biết được đáp án.

Đã đến lúc cô nên đặt dấu chấm hết, viết lên một kết thúc có hậu cho câu chuyện yêu thầm của mình.

Hạ Đình năm 18 tuổi, chàng trai mà cô thầm yêu kia đã trở thành một người đàn ông cực kỳ ưu tú.

Hiện tại anh là chủ tịch tập đoàn Thịnh thị, cuộc sống viên mãn, đã trở thành một người thích cười.

Chắc cô hạnh phúc lắm bởi vì so với lúc đầu, anh đã hạnh phúc hơn nhiều.

Hạ Đình năm 18 tuổi ơi, sáu năm sau cô đã là trợ lý của kiểm sát viên, thực ra vốn là một luật sư nhưng giữa đường cô đã đổi hướng phát triển nghề nghiệp.

Cô cũng rất giỏi, hôm nay anh đã khen cô rất xuất sắc.

Anh còn nói cô chắc chắn sẽ trở thành người mà cô muốn.

Hy vọng qua vài năm nữa, tôi có thể nói với cô rằng cô đã trở thành kiểm sát viên.

Hạ Đình 18 tuổi ơi, sáu năm sau cô sẽ học được cách thực sự buông tay một người.

Tôi tin cô có thể làm được.

Cô sẽ hoàn toàn buông bỏ được anh.

Hạ Đình nằm trên giường nhắm mắt tự nói với bản thân năm 18 tuổi, điện thoại di động bị cô vứt lăn lóc ở bên cạnh đột nhiên vang lên thông báo tin nhắn wechat.

Hạ Đình mở mắt ra, đưa tay cầm điện thoại mở khóa màn hình.

Sau khi vào ứng dụng wechat, cô thấy một tin nhắn mới từ Thịnh Sấm.

Cô cũng không biết Thịnh Sấm gửi tin nhắn gì cho mình, chỉ thấy đó là tin nhắn mà Thịnh Sấm gửi đến thôi.

Hạ Đình nhấp vào giao diện trò chuyện với anh, tin nhắn Thịnh Sấm gửi đến hiện lên trước mắt cô.

Thịnh Sấm: [Tớ không có chuyện gì muốn nhờ cậu hỗ trợ.]

Thịnh Sấm: [Cũng không có vụ án nào được chuyển giao đến viện kiểm sát.]

Hạ Đình định trả lời anh thì tin nhắn tiếp theo gửi đến: [Tớ là một công dân tốt tuân thủ theo pháp luật.]

Chẳng biết tại sao cô bỗng nhớ tới chuyện đánh nhau hồi cấp ba của anh.

Còn không chỉ một lần.

Thậm chí sau này cô còn vô tình gặp phải.

Đã từng là một cậu nhóc đánh nhau với người ta không chỉ một lần nay gửi tin nhắn cho cô “Tớ là một công dân tốt tuân thủ theo pháp luật.”

Hạ Đình bỗng bật cười vì tin nhắn này của anh.

Hạ Đình ôm bụng cười lăn lộn trên giường, sau đó trả lời anh: [ừ, tớ biết, công dân tốt tuân thủ theo pháp luật.]

Thịnh Sấm hỏi: [Cậu đang làm gì thế?]

Hạ Đình thành thật nói: [Thiền.]

Sau đó hỏi thêm: [Cậu thì sao?]

Thịnh Sấm nhắn lại: [Uống rượu với bạn.]

Hạ Đình đáp: [Vậy cậu uống tiếp đi, tớ phải đi ngủ.]

Thật ra Thịnh vẫn chưa thỏa mãn, anh muốn trò chuyện nhiều hơn với cô.

Nhưng Hạ Đình lại không nghĩ giống anh.

Mới vừa rồi Hạ Đình còn tự nhủ với bản thân sẽ buông tay anh.

Cho nên bây giờ cô chỉ xem anh như bạn học cũ, mặc dù vẫn còn tình cảm với anh nhưng cô biết hai người họ sẽ chẳng đi đến đâu, đương nhiên cô sẽ không để tình yêu không có kết quả này phát triển mạnh mẽ như thời cấp ba.

Con người nên học cách buông bỏ những thứ không thuộc về mình.

Ngày mà cô buông bỏ được anh, cô muốn cô có thể bình thản đối diện với anh.

Một lúc sau, Thịnh Sấm gửi tin nhắn cho cô: [Được rồi, chúc ngủ ngon.]

Sau đó lại gửi cho cô một tin khác: [Giáng sinh vui vẻ.]

Hạ Đình hoài nghi anh đã uống say, buồn cười đáp lại: [Là chúc mừng năm mới.]

Hạ Đình: [Chúc cậu năm mới vui vẻ.]

Không đợi anh đáp lại, cô gửi cho anh một nhãn dán “bye bye”, kết thúc cuộc trò chuyện của hai người.

Thịnh Sấm dựa lưng vào ghế sô pha trong phòng riêng, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.

Trong ánh sáng lờ mờ, những đường nét lạnh lẽo và cứng rắn trên khuôn mặt anh đã được ánh sáng trên màn hình điện thoại làm dịu đi một chút.

Cô ấy nói…

Chúc cậu năm mới vui vẻ.

Thịnh Sấm chợt mỉm cười.

Phó Thành Dục uống rượu bên cạnh vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười tươi rói trên mặt Thịnh Sấm, anh ta không khỏi chửi thầm một câu: “Ôi fuck, gặp quỷ rồi! CMN cậu cũng biết cười?”

Thịnh Sấm: “...”

“Đừng nhìn tôi như sinh vật lạ như thế.” Anh trợn mắt nhìn Phó Thành Dục: “Làm như chưa thấy tôi cười bao giờ ấy.”

“Thấy rồi nhưng chỉ thấy cậu cười với chị gái cậu, chưa bao giờ thấy cậu cười với cái điện thoại, trông như thằng đần.” Phó Thành Dục không nhịn được phàn nàn: “Cũng chỉ là thích một cô gái thôi mà? Sao tôi có cảm giác chàng trai lạnh lùng của chúng ta biến thành thằng đần rồi?”

Thịnh Sấm hừ một tiếng, không cam lòng yếu thế đáp trả: “Ít nhất cũng mạnh hơn anh, ngay cả cơ hội để biến thành thằng đần anh cũng không có.”

Phó Thành Dục: “...”

Anh ta nghiêng người về phía trước, hoài nghi hỏi: “Sấm, thật sự…một cơ hội nho nhỏ thôi tôi cũng không có sao?”

Thịnh Sấm tắt màn hình điện thoại, nghiêng đầu nhìn Phó Thành Dục: “Muốn nghe lời nói thật?”

Phó Thành Dục gật đầu: “Lời thật lòng.”

Thịnh Sấm lạnh nhạt nói: “Cơ hội không lớn.”

“Trong lòng chị tôi có người khác rồi, Cố Thẩm Bạch, anh cũng biết đấy.” Anh nói.

Phó Thành Dục khẽ ừ một tiếng, “Tôi biết.”

Sau đó anh ta lại cầm ly rượu lên nốc một hơi cạn sạch, rồi lại rót thêm ly nữa.

Thịnh Sấm cũng cầm ly rượu lên cụng ly với Phó Thành Dục, sau khi uống một ngụm, anh nói với Phó Thành Dục: “Năm đó anh đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, giúp tôi đánh nhau, sau đó quấn lấy tôi nói muốn làm bạn với tôi, thật ra chỉ là muốn thông qua tôi để tiếp cận chị tôi?”

Phó Thành Dục cười đáp: “Không vậy thì sao chứ? Tôi có cần gì từ cậu đâu.”

“Fuck!” Thịnh Sấm nói: “Anh lợi dụng tôi vì tôi là em trai của Đường Quất Ảnh.”

Phó Thành Dục bất lực nói với anh: “Đúng. Tôi lợi dụng cậu vì cậu là em trai của cô ấy, tôi nghĩ chỉ cần tôi chơi với cậu thì cô ấy sẽ nhìn tôi nhiều hơn một chút.”

“Nhưng sau này tôi phát hiện ánh mắt của cô ấy không bao giờ dừng lại trên người tôi.” Phó Thành Dục nhếch miệng.

“Cảm giác này cậu có hiểu không?” Anh ta hỏi, không đợi Thịnh Sấm trả lời lại, bất chợt bật cười nói: “À, cậu hiểu mà, cậu với tôi y chang nhau.”

“Không giống.” Thịnh Sấm nói: “Hạ Đình độc thân, với cả trong lòng cô ấy không có ai cả.”

“Cơ hội của tôi lớn hơn anh rất nhiều.”

“CMN! Hôm nay tôi bị điên nên mới tìm cậu đến uống rượu cùng.” Phó Thành Dục tức giận nói: “Tôi thấy cậu đang cố tình khiêu khích tôi mới đúng.”

Thịnh Sấm phớt lờ mấy câu mắng chửi của Phó Thành Dục, nói thêm: “Tôi muốn theo đuổi cô ấy.”

Khóe miệng anh bất giác cong lên.

Thịnh Sấm thầm tự nhủ với chính mình: Thịnh Sấm, lần này nhất định cậu không được bỏ lỡ cô ấy.

Hết chương 9.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.