Giữa tháng 5 năm 2017, nhà trường mời nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh tốt nghiệp cho toàn bộ khối 12.
Bắt đầu từ lớp 12/1, mỗi lớp lần lượt xếp hàng trên sân để chụp ảnh tốt nghiệp.
Hôm đó thời tiết không được tốt lắm, trời nhiều mây, không khí oi bức ngột ngạt, như thể bị nhốt trong một chiếc lọ thủy tinh.
Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa nhưng mãi trời vẫn chưa mưa.
Đến phiên lớp 12/13, lúc các bạn nam, nữ đang đứng thành một hàng theo chiều cao thì trời bỗng nhiên đổ mưa.
Thầy phụ trách chụp ảnh tốt nghiệp hét to: “Tất cả mọi người nhanh chóng tìm chỗ cho mình đứng, nhân lúc trời chưa mưa to thì chúng ta mau chóng chụp ảnh.”
Hạ Đình cao 1m65 không lùn nên thợ chụp hình sắp xếp cho cô đứng vị trí giữa hàng thứ ba.
Trước mặt cô là ghế ngồi của hiệu trưởng, cô chủ nhiệm và các thầy cô bộ môn khác, phía trước hàng thầy cô là một loạt học sinh nữ ngồi xổm.
Phía sau Hạ Đình là hai hàng học sinh nam.
Thịnh Sấm rất cao nên đứng ở hàng cuối cùng.
Vị trí cụ thể là bên phải phía sau Hạ Đình.
Hạt mưa rơi xuống không lớn nhưng lại dày đặc.
Thịnh Sấm đứng ở vị trí của mình, đôi mắt cụp xuống nhưng vẫn cảm thấy mắt nhòe đi vì nước mưa.
Thỉnh thoảng anh không nhịn được mà nhìn về phía bên trái một chút.
Cô buộc tóc đuôi ngựa bằng một sợi dây thun màu hồng, phía sau hai tai có hai chiếc kẹp tóc nhỏ màu vàng để kẹp gọn những sợi tóc mai.
Trong đầu Thịnh Sấm hiện lên cuốn lưu bút hồi nãy mới thấy trong lớp học.
Cậu không biết chủ nhân cuốn lưu bút đó là ai nhưng bạn cùng bàn Quách Nguy Nhiên đưa cho cậu, kêu cậu viết vài câu vào đó.
Thịnh Sấm không có hứng thú với việc này nhưng cậu vẫn mở lưu bút ra.
Nhiều trang bên trong đã được viết kín mít.
Thịnh Sấm nhìn tên trên mỗi trang giấy rồi tiếp tục lật từng trang với vẻ mặt vô cảm.
Cho đến khi tên Hạ Đình xuất hiện trước mặt cậu thì động tác lật trang của cậu mới dừng lại.
Thịnh Sấm nghiêm túc đọc từng mục mà cô viết trong lưu bút, ghi nhớ từng câu từng chữ vào trong đầu.
Tên: Hạ Đình.
Sinh nhật: 21/10/1999.
Mùa thích nhất: mùa đông.
Đồ ăn yêu thích: kem ly.
Bài hát thích nhất: “Bí mật của mưa” Ôn Lam
…
Cuối cùng, Thịnh Sấm chỉ viết tên của mình sang một trang khác trong lưu bút.
Còn những thông tin khác thì không ghi.
Cuối giờ học ngày hôm đó, Thịnh Sấm nghe thấy Hạ Đình hỏi Ngụy Tĩnh Yến: “Yến Yến, cậu có muốn ăn tối cùng nhau trước khi về nhà không?”
Ngụy Tĩnh Yến tất nhiên đồng ý, rất chờ mong hỏi: “Vậy chúng ta đi ăn gì?”
Hạ Đình nghĩ nghĩ: “Lẩu không?”
Ngụy Tĩnh Yến bật cười trả lời cô: “Lại lẩu nữa à, mỗi lần cậu rủ tớ đi ăn đều ăn lẩu, cậu không thấy ngán à?”
Hạ Đình cười yếu ớt nói: “Ăn lẩu có gì mà ngán? Lẩu ấy à, càng ăn càng thấy mới lạ.”
“Ok, ok, ok” Ngụy Tĩnh Yến bất lực đồng ý: “Vậy chúng ta đi ăn lẩu, vẫn quán cũ à?”
"Ừm." Hạ Đình gật đầu.
Thịnh Sấm cầm cặp sách quay người đi ra cửa sau lớp học đội mưa về nhà.
Ban đêm, lúc ôn bài ở nhà, cậu luôn đeo tai nghe để nghe nhạc, bài hát “Bí mật của mưa” lặp đi lặp lại.
Bài nhạc phát:
“Hối hận là thói quen đọng lại trong giấc mơ
Sự bất lực khủng khiếp chợt làm anh nhớ đến em…
Người im lặng thường là người buồn nhất
Là trái tim đau chứ không phải mưa.” (Bí mật của mưa - Ôn Lam)
Bởi vì Hạ Đình muốn đi Bắc Kinh nên Thịnh Sấm cũng hy vọng mình có thể đi Bắc Kinh.
Bởi vậy cậu đang âm thầm cố gắng, cho dù không đậu được vào trường top đầu, thậm chí không đỗ được trường thường nhưng chỉ cần đậu vào trường đại học nào đó ở Bắc Kinh là cậu đã thấy thỏa mãn rồi.
Cậu không ước mơ xa vời, cậu chỉ hy vọng Hạ Đình sẽ không quên Thịnh Sấm sau mùa hè này.
Thi đại học xong, cô chủ nhiệm tổ chức một buổi liên hoan mừng tốt nghiệp.
Tất cả các bạn trong lớp đều tham gia, bao gồm cả Thịnh Sấm ghét hoạt động tập thể từ trước đến nay.
Đêm tổ chức bữa tiệc đúng vào hôm có kết quả thi đại học.
Hạ Đình đã biết điểm của mình.
Bởi vì tổng điểm của kỳ thi tuyển sinh đại học ở Ngô Thành chỉ tính điểm của ba môn khác và các câu hỏi bổ sung, tổng điểm của kỳ thi tuyển sinh đại học là 480.
Còn môn vật lý và địa lý thì chỉ xét theo cấp độ.
Hạ Đình thi đại học được 386 điểm, vật lý và địa lý đều được xếp hạng A.
Năm nay, điểm sàn khối khoa học tự nhiên là 311 điểm.
Điểm số của Hạ Đình cao hơn điểm sàn 55 điểm.
Vì thi đại học xét theo điểm nên trong buổi liên hoan hôm nay chắc chắn sẽ có người vui kẻ buồn.
Hạ Đình thuộc nhóm người vui.
Cô chủ nhiệm yêu cầu mọi người có mặt ở phòng riêng trước 7h.
Hạ Đình đến bữa tiệc lúc gần 7h, bởi vì có nhiều người nên cô thuê hẳn một phòng lớn.
Thật ra là mấy phòng liền kề chỉ cần mở hết cửa là thông sang nhau được.
Bên cạnh Ngụy Tĩnh Yến có một ghế trống, là cô ấy giữ cho Hạ Đình.
Hạ Đình đi qua, ngồi xuống bên cạnh Ngụy Tĩnh Yến.
Cô nàng tò mò hỏi Hạ Đình: “Đình Đình, cậu định đăng ký vào trường nào?”
Sau khi kiểm tra điểm xong thì Hạ Đình liên lạc với Ngụy Tĩnh Yến ngay nên cô nàng biết Hạ đình được 386 điểm.
Tâm trạng của Hạ Đình rất tốt, cô cười nhẹ lắc đầu: “Chưa biết nữa, chưa nghĩ ra.”
“Không cần vội, ngày mốt mới bắt đầu đăng ký nguyện vọng mà.” Ngụy Tĩnh Yến cũng rất vui mừng cho cô: “Điểm cậu cao như vậy sẽ có nhiều trường tốt cho cậu chọn thôi!”
“Cũng chưa hẳn.” Hạ Đình khẽ trêu ghẹo cô bạn thân: “Không đủ để vào Thanh Hoa.”
“Nhỏ này!” Ngụy Tĩnh Yến oán trách: “Sao lại đặt mục tiêu cao thế.”
Đang nói, cô chủ nhiệm hỏi: “Đến đủ hết chưa?”
Quách Nguy Nhiên nói: “Cô ơi, bạn cùng bàn của em còn chưa tới ạ.”
Cô chủ nhiệm không nhịn được nói: “Thằng nhóc Thịnh Sấm này, ngay cả liên hoan cũng đi trễ.”
Lời còn chưa dứt, bóng dáng Thịnh Sấm xuất hiện ngay cửa ra vào.
Cậu mặc quần đen, áo phông đen, mái tóc ẩm ướt đã dài hơn một chút.
Cô chủ nhiệm nói với cậu: “Sao không mang dù theo chứ, thằng nhỏ này!”
Dạo gần đây ở Ngô Thành hay có mưa, hầu như ngày nào cũng mưa, cả thành phòng chìm trong mưa gió ẩm ướt.
Thịnh Sấm thờ ơ trả lời: “Em quên.”
Nhưng thật ra là do cậu lười mang theo, dù sao cũng không có tác dụng gì.
“Mau tìm chỗ ngồi đi.” Cô chủ nhiệm nói với Thịnh Sấm.
Bên phòng của Hạ Đình các bạn đã ngồi chật kín rồi, Thịnh Sấm còn chưa nhấc chân đi ra đã bị Quách Nguy Nhiên dắt sang một phòng khác, Quách Nguy Nhiên nhiệt tình nói: “Bên này còn ghế này.”
Phòng mà Quách Nguy Nhiên nói còn chỗ cách phòng của Hạ Đình rất xa.
Ba căn phòng, Hạ Đình ở căn phòng bên trái, Thịnh Sấm ở căn phòng bên phải.
Chờ Thịnh Sấm ngồi xuống, cô chủ nhiệm đứng dậy ở phòng giữa, cất giọng nói: “Được rồi, giờ mọi người đã đông đủ, cô có vài lời muốn nói. Qua đêm nay có thể các em sẽ không có cơ hội tụ tập đông đủ như thế này, nhưng trên đời này có rất nhiều bữa tiệc khác nữa, các em sẽ đi đến nơi tốt hơn của riêng mình, gặp người tuyệt vời hơn, cô chúc tất cả các em tiền đồ như gấm!”
“Hay!” Không biết ai lên tiếng đầu tiên còn vỗ tay bộp bộp làm cả lớp cũng vỗ tay theo.
Quách Nguy Nhiên đứng dậy, hét to: “Nào mọi người! Nâng ly chúc cô chủ nhiệm một ly nào! Cảm ơn cô chủ nhiệm ạ!”
“Cảm ơn cô chủ nhiệm ạ!!!” Mọi người đồng loạt nâng ly với cô chủ nhiệm theo đề nghị của Quách Nguy Nhiên.
“À đúng rồi.” Cô bỗng nhiên nhớ tới gì đó cười nói: “Tối nay các em được phép đi sang bàn khác vì đồ ăn mỗi bàn đều không giống nhau, mọi người cố gắng nếm thử càng nhiều càng tốt nhé, miễn vui là được.”
Chẳng bao lâu sau, cả căn phòng ầm ĩ hết lên.
Hết người này đến lấy đồ ăn, đến người kia rời đi sang hai phòng bên cạnh.
Ngụy Tĩnh Yến cũng đứng dậy đi sang phòng khác, sau đó mang đồ ăn ngon về cho Hạ Đình.
Từ đầu đến cuối Hạ Đình ngồi im không nhúc nhích tại chỗ của mình.
Về sau có không ít bạn học uống sau.
Bởi vì đã tốt nghiệp trung học hết rồi nên tối nay cô chủ nhiệm cũng không cấm mọi người không được uống bia.
Cả căn phòng loạn hơn, khóc khóc, cười cười, ầm ĩ, không thiếu những con ma men ồn ào ăn to nói lớn.
Cũng bởi vì có thể đi lại nên nhiều người thay đổi vị trí ngồi của mình.
Bên trái Hạ Đình vẫn là Ngụy Tĩnh Yến nhưng bên phải cô thì đổi hết người này đến người khác, đến nỗi Hạ Đình chẳng nhớ được có bao nhiêu người đã ngồi.
Mãi đến tận khi Thịnh Sấm đột nhiên qua ngồi cạnh.
Cậu ngồi sát bên cạnh cô, cả người Hạ Đình căng cứng hết lên, cả người cô căng thẳng một lúc lâu không dám động đậy, chỉ có trái tim trong lồng ngực đột nhiên trở nên sống động không gì sánh được, đập thình thịch liên tục.
Nhịp tim đập dội thẳng vào màng nhĩ, chỉ trong vài phút, Hạ Đình có thể nghe thấy tiếng tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực mình.
Thế nhưng chỉ là cậu tới để lấy đồ ăn.
Hạ Đình uống nước trái cây để che đi vẻ mất tự nhiên của mình, sau đó cô lặng lẽ phát hiện ra anh không ngừng gắp đĩa khổ qua xào mà không ai thèm động đến.
Cậu... Thích ăn mướp đắng?
Thịnh Sấm ngồi đó đến mãi đến khi kết thúc bữa tiệc.
Lúc tiệc sắp tàn, cô chủ nhiệm nói: “Mỗi một cuộc gặp gỡ trong đời cuối cùng cũng phải từ biệt, cô mời các em một ly cuối cùng, chúc mọi người tốt nghiệp vui vẻ!”
"Tốt nghiệp vui vẻ!"
"Mọi người tốt nghiệp vui vẻ!!"
"Chúc chúng ta tốt nghiệp vui vẻ!!!"
…
Hạ Đình cũng bị lây nhiễm bởi bầu không khí náo nhiệt này, cô nhẹ nhàng nói một câu: "Tốt nghiệp vui vẻ!"
Sau đó mọi người cùng chạm ly với nhau, uống hết bia và nước trái cây trong ly của mình.
Trong phòng ồn ào, thanh âm của cậu không lớn, chẳng mấy ai nghe được.
Trong số ít người nghe thấy, chỉ có Hạ Đình quan tâm, những người khác đều đang bận chào tạm biệt với các bạn học của mình không hề để ý tới câu “Tốt nghiệp vui vẻ” này của Thịnh Sấm.
Tuy vậy Hạ Đình cũng không nói gì.
Cô chỉ nhìn cậu một chút rồi nhanh chóng quay sang chỗ khác.
Nhưng trong lòng cô thầm đáp lại lời của cậu.
Chúc mừng tốt nghiệp, Thịnh Sấm.
Chúc cậu tiền đồ như gấm, mãi mãi bình an hạnh phúc.
Lúc Hạ Đình ra khỏi nhà hàng thì mưa vẫn còn rơi.
Cô đứng chào Ngụy Tĩnh Yến ngoài cửa nhà hàng xong sau đó bung chiếc ô bước từng bước trên con đường ẩm ướt.
Vì nhà hàng cách nhà cô không xa nên Hạ Đình đi bộ về.
Nước mưa rơi lộp bộp trên mặt chiếc ô như đang rơi vào lòng cô.
Hạ Đình vẫn có chút buồn bã.
Cô âu sầu nghĩ có lẽ khoảnh khắc kết thúc bữa tiệc này, cả đời này của cô sẽ không có cơ hội gặp lại Thịnh Sấm nữa.
Thịnh Sấm, chàng trai mà cô thầm mến gần ba năm trời, số phận đã định phải kết thúc ở trong đêm mưa hôm nay.
Chỉ còn ở trong ký ức thời cấp ba của cô, sau đó trở thành quá khứ của mình.
Hạ Đình chậm rãi đi trong mưa, nghiêm túc nhớ lại từng ngày một trong ba năm cấp ba.
Rất nhiều người, nhiều cảnh tượng cùng hiện lên.
Cơm nắm, sữa đậu nành, xe buýt tuyến số 10, Thượng Tinh, thẻ lớp 13, bài thi chưa kịp làm hết, chữ ký dày đặc, bố mẹ, hiệu sách, cây ngô đồng, tiếng ve kêu, mùa hè, kem ly, Ngụy Tĩnh Yến, tuyết lớn, chúc mừng năm mới…
Trời mưa, còn cả…
Thịnh Sấm.
Thịnh Sấm rời nhà hàng trước Hạ Đình nhưng cậu không đi xa mà đứng bên đường.
Sau khi Hạ Đình ra về, Thịnh Sấm vẫn đi theo sau lưng cô trong bóng tối.
Thịnh Sấm biết mình dơ bẩn.
Cậu biết hành động này chẳng khác gì kẻ theo dõi biến thái.
Nhưng cậu chỉ muốn nhìn cô một chút…dù chỉ là một bóng lưng từ xa của cô.
Hạ Đình, tốt nghiệp vui vẻ.
Có một việc, có lẽ cả đời này mình không thể nào nói cho cậu biết được.