Lúc ấy Hạ Đình vừa tắm xong, đang đắp mặt nạ buồn ngủ mơ màng.
Bởi vì dạo này bận quá, mỗi ngày trở về chỉ muốn nằm ngủ như chết, cũng thường xuyên đắp mặt nạ đi ngủ.
Hạ Đình đoán rằng nếu không có cuộc điện thoại này của mẹ thì có lẽ đêm nay cô sẽ lại đắp mặt nạ rồi ngủ quên lần nữa.
Cô tháo mặt nạ ra rồi kết nối cuộc gọi video của mẹ.
“Alo, mẹ ạ.” Hạ Đình cầm điện thoại đứng dậy đi vào phòng tắm bên cạnh: “Sao hôm nay mẹ lại gọi cho con thế?”
Đàm Anh Vân nói: “Lâu rồi không thấy con liên lạc, cũng không thấy con đăng gì lên vòng bạn bè nên gọi hỏi thăm con xem dạo này thế nào.”
Hạ Đình không có thói quen chủ động liên lạc với mọi người, cho dù là người thân hay bạn bè thân thiết.
Cô luôn là người thụ động.
Nghe mẹ nói vậy, Hạ Đình mỉm cười, an ủi bà: “Con vẫn ổn ạ, dạo này con hơi bận, phải tăng ca mỗi ngày nên làm biếng đăng lên vòng bạn bè ạ.”
Đàm Anh Vân thở dài nói: “Xem ra kiểm sát viên cũng không rảnh hơn luật sư là bao.”
Hạ Đình buồn cười hỏi lại: “Ai nói với mẹ là kiểm sát viên sẽ rảnh hơn luật sư thế ạ?”
Đàm Anh Vân có chút đau lòng nói: “Mẹ cứ tưởng con đổi nghề nào bớt mệt hơn chứ, kết quả vẫn y chang.”
“Công việc mà, làm gì có việc nào không mệt.” Hạ Đình đặt điện thoại bên cạnh bồn rửa tay, cô mở van nước rồi cúi xuống bắt đầu rửa mặt.
“À phải rồi, Đình Đình,” Đàm Anh Vân nói với cô: “Mẹ có tìm đối tượng cho con, con kết bạn với người ta trước rồi hẹn ngày gặp một lần nhé?”
“Dạ?” Hạ Đình tắt nước, cầm khăn vừa lau mặt vừa nhíu mày hỏi: “Con đi xem mắt ạ?”
“Giờ ba con không còn nữa, mẹ lại ở Bắc Kinh, lỡ như con xảy ra chuyện gì mẹ không thể nào chăm sóc cho con kịp thời được.” Đàm Vân Anh dịu dàng nói: “Đình Đình, mẹ không yên tâm về con, nếu có người ở bên cạnh con, biết con lúc nào lạnh lúc nào nóng, chăm sóc tốt cho con không phải rất tốt sao?”
Hạ Đình bắt đầu thoa kem dưỡng da trước khi ngủ, “Thế nhưng con vẫn chưa muốn xem mắt, con mới hơn 24 tuổi thôi mà mẹ, hiện tại còn quá sớm, chờ con 30 tuổi mà vẫn chưa có động tĩnh gì thì mẹ lo chuyện này cũng chưa muộn mà.”
“Làm gì có ai mới 24 tuổi đã đi xem mắt…” Cô vừa buồn cười vừa bực mình.
“Con bé này.” Đàm Anh Vân oán trách, “Sang năm con 25 tuổi rồi đó.”
Hạ Đình bất đắc dĩ nói: “Mẹ của con ơi, con mới qua sinh nhật tuổi 24 được ba tháng thôi ạ.”
Đàm Anh Vân nói: “Các cụ ngày xưa đã nói rồi, sang năm mới là thêm một tuổi, còn hơn mười ngày nữa là qua năm mới, con cũng sẽ qua 25 tuổi.”
Hạ Đình chưa kịp nói gì thì Đàm Vân Anh đã tận tình khuyên bảo: “Cứ nghe lời mẹ đi Đình Đình, gặp một lần thôi, thằng bé này là người ở Ngô Thành, xem ảnh chụp thì mẹ thấy ngoại hình sáng láng, công việc ổn định, là giám đốc kinh doanh dược phẩm. Đây là người mà ông chủ cũ của mẹ giới thiệu, nghe ông ấy nói thì nhà trai đã mua nhà tân hôn rồi, bản thân thằng bé cũng đã có xe riêng, tiền lương mỗi tháng khoảng 15.000 tệ, con cứ gặp một lần đi, không hợp thì thôi nhưng lỡ con thấy hợp thì sao?”
Hạ Đình thỏa hiệp, nhưng cũng đưa ra yêu cầu của mình: “Chỉ lần này thôi đó.”
Cô nói: “Con chỉ gặp lần này thôi, sau này đừng sắp xếp xem mắt cho con, công việc của con bận lắm không có thời gian đâu.”
Đàm Vân Anh tủm tỉm nói: “Được, chỉ lần này thôi.”
“Mẹ ơi!” Phía đầu dây bên Đàm Anh Vân truyền đến giọng nói của một bé trai: “Đi ngủ!”
Đàm Anh Vân quay đầu trả lời: “Ôi, mẹ đến liền.”
“Đình Đình, con có muốn nói chuyện với tiểu Nhạc không?” Bà hỏi Hạ Đình.
Hạ Đình cười nhạt nói: “Thôi ạ, mẹ cho em đi ngủ đi, con cũng đi ngủ đây ạ.”
“Được rồi, con ngủ sớm đi nhé, đừng thức khuya quá.” Đàm Anh Vân nói xong rồi lại nói với Hạ Đình: “Lát nữa mẹ sẽ gửi wechat của thằng bé kia cho con, các con tự sắp xếp thời gian gặp nhau nhé, mẹ không can dự vào nữa.”
“Vâng,” Hạ Đình gật gật đầu: “Mẹ ngủ ngon.”
“À đúng rồi…” Trước khi cúp điện thoại, Đàm Anh Vân nhớ ra một chuyện bèn hỏi Hạ Đình: “Đình Đình, Tết Nguyên Đán con có muốn đến Bắc Kinh không?”
Hạ Đình trả lời không chút do dự: “Không ạ.”
“Tết nhất người ta đi lại nhiều, mua vé khó lắm.” Cô nói: “Sau này con rảnh thì con sẽ đến thăm mẹ.”
Đàm Anh Vân dường như hơi thất vọng, giọng điệu cũng trầm xuống, thở dài nói: “Ừ, vậy cũng được.”
“Khi nào rảnh thì đến chơi nhé, mẹ cũng nhớ con.”
Hạ Đình cong mắt cười đáp: “Vâng ạ.”
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cô xem lại wechat của mẹ thì thấy mẹ cô gửi cho một danh thiếp wechat.
Hạ Đình thở dài, gửi yêu cầu kết bạn cho đối phương.
Lúc ngồi trên tàu điện ngầm đến cơ quan, cô nhận được tin nhắn trả lời của đối phương.
Đối phương hỏi: 【 Hạ Đình? 】
Hạ Đình trả lời: [Đúng vậy.]
Sau đó nói thêm: [Xin chào.]
Đối phương gửi cho cô một sticker xin chào, sau đó nói với cô: [Tôi là Tề Tùy Trạch.]
Hạ Đình trả lời không chút cảm xúc: [Vâng.]
Không đợi đối phương nói thêm gì, cô gửi thêm một tin nhắn để kết thúc cuộc đối thoại cứng nhắc, xấu hổ của bọn họ.
Hạ Đình nói: [Dạo này tôi hơi nhiều việc, không có thời gian nói chuyện nhiều, chúng ta gặp nhau vào thứ bảy tuần này nhé? Anh thấy thế nào?]
Tề Tùy Trạch nói: [Được, thứ bảy gặp.]
Sau đó gửi thêm một tin nhắn nữa hỏi: [Cô muốn ăn gì? Tôi đặt trước.]
Hạ Đình đáp: [Tôi cũng chưa biết, đến lúc đó chúng ta gặp nhau ở Starbucks trước nhé, đến lúc đó bàn bạc việc ăn gì cũng chưa muộn.]
Thật ra cô chỉ muốn đến Starbucks để đối phó chút thôi, ngay cả dự định ăn cơm với đối phương cũng không có cho nên mới nói như thế.
Tề Tùy Trạch gửi một sticker “Ok”.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Đình thở dài một hơi.
Tạm thời cô đành phải dùng lý do này để ứng phó với việc nhắn tin nói chuyện, dành ra vài ngày yên tĩnh cho mình.
…
Trưa thứ bảy, Hạ Đình có mặt tại quán Starbucks mà cô đã hẹn cùng Tề Tùy Trạch.
Hôm nay cô ngủ quên, vội vàng đi ra ngoài nên không trang điểm, cũng không có thời gian chọn quần áo kỹ lưỡng, cô vớ đại một bộ hay mặc ở trong tủ quần áo ra mặc.
Hạ Đình chưa gặp đối phương nhưng đối phương đã gửi vị trí cho cô trong wechat.
Bởi vậy sau khi Hạ Đình bước vào, cô đi đến vị trí mà Tề Tùy Trạch đã gửi cho cô.
Cô còn chưa đi đến nơi thì người đàn ông ngồi ở bàn phía trước đứng dậy vẫy tay gọi cô: “Hạ Đình.”
Hạ Đình lập tức nở nụ cười lịch sự với đối phương.
Cô đi đến bàn và chào hỏi khách sáo với người ta: “Xin chào.”
Tề Tùy Trạch nói: “Không phải chứ, cậu không nhận ra tôi à?”
Hạ Đình mơ hồ, nghi ngờ: “Hả?”
Tề Tùy Trạch dở khóc dở cười nói: “Chúng ta là bạn học cũ.”
Hạ Đình kinh ngạc nhìn chằm chằm vào anh ta, không thể tin hỏi: “Thật sao?”
Sao cô không có bất kỳ ấn tượng nào với anh ta?
Tề Tùy Trạch vì chứng thực là bạn học cũ của Hạ Đình nên chủ động hỏi: “Lớp trưởng là…Quách Nguy Nhiên, có phải cậu ấy cũng hỏi cậu có tham dự họp lớp cuối năm không?”
Hạ Đình càng khiếp sợ hơn.
Thật sự là bạn học cùng lớp?
“Ấy, cậu ngồi xuống trước đi.” Tề Tùy Trạch thấy Hạ Đình còn đứng, nói: “Ngồi xuống rồi nói.”
Hạ Đình lúng túng ngồi xuống, Tề Tùy Trạch hỏi cô: “Cậu uống gì? Để tôi gọi cho cậu.”
“À không cần đâu.” Hạ Đình vội vàng từ chối, cô lấy điện thoại ra gọi cho mình một ly hồng trà latte, sua đó hỏi Tề Tùy Trạch: “Vậy cậu sẽ đi họp lớp à?”
Tề Tùy Trạch cười nói: “Tôi cũng muốn lắm, nhưng mà hôm đó tôi có một bữa tiệc quan trọng, không đi được.”
Sau đó Tề Tùy Trạch còn nói: “Nghe lớp trưởng nói là Thịnh Sấm bao tất cả từ đồ ăn đồ uống đến địa điểm.”
Lúc nghe thấy tên “Thịnh Sấm”, trái tim của Hạ Đình vẫn không khỏi hụt một nhịp.
Cũng lúc này, Hạ Đình cuối cùng mới nhớ ra Tề Tùy Trạch là ai.
Anh ta đúng là bạn học cùng lớp cấp 3 với cô chỉ là không thân thiết cũng chưa nói chuyện với nhau bao giờ.
Hạ Đình chắc chắn Tề Tùy Trạch là bạn cũ hồi cấp ba bởi vì cô chợt nhớ tới có lần Tề Tùy Trạch nhắn trên group chat của lớp nói anh ta thêm QQ của Thịnh Sấm nhưng thịnh Sấm không thèm để ý tới anh ta.
“Cậu thì sao?” Tề Tùy Trạch hỏi Hạ Đình: “Có đi không?”
Hạ Đình thoát khỏi suy nghĩ về quá khứ, khẽ gật đầu trả lời anh ta: “Đi.”
Một lát sau, hồng trà latte của Hạ Đình được bưng ra, cô vừa uống một ngụm thì Tề Tùy Trạch nói với cô: “Cậu thay đổi rất nhiều.”
Hạ Đình mỉm cười, trêu ghẹo: “Cậu không phải người đầu tiên nói như vậy.”
Một lúc sau, Tề Tùy Trạch lại hỏi Hạ Đình: “Bữa trưa cậu muốn ăn gì?”
Hạ Đình thật sự hơi gượng gạo.
Một là do cô không có chuyện gì để nói với Tề Tùy Trạch.
Hai là do anh ta là bạn học cũ của cô nhưng trước đó cô chẳng có ấn tượng gì với anh ta, thật sự rất xấu hổ.
Cho nên khi Tề Tùy Trạch muốn cùng ăn trưa, Hạ Đình vô thức từ chối.
Cô nói: “Cơm trưa thì thôi, lát nữa tôi còn có việc bận.”
Hạ Đình đứng dậy, khẽ nói với Tề Tùy Trạch: “Lần này tôi đến đây chủ yếu là vì mẹ thôi.”
Tề Tùy Trạch hỏi: “Không có ý định thử tiếp xúc để phát triển mối quan hệ hơn à?”
Anh ta nửa đùa nửa thật nói: “Dù sao cũng là bạn học cũ, vun đắp tình cảm chắc cũng nhanh hơn một chút.”
Hạ Đình cười nhã nhặn, từ chối: “Thật sự muốn có khả năng vun đắp tình cảm thì hẳn là sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ có khả năng cao hơn, không cần chờ tới bây giờ xem mắt đúng không?”
Tề Tùy Trạch hiểu rõ ý của Hạ Đình.
Anh ta gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Vậy thôi, xem ra chúng ta chỉ có khả năng làm bạn học cũ.”
Hạ Đình khẽ nở nụ cười, chào tạm biệt anh ta: “Vậy tôi đi trước nhé, bạn học cũ.”
Ra khỏi Starbucks, Hạ Đình cảm thấy thoải mái cả người.
Cô mở điện thoại ra, ấn vào wechat của mẹ rồi gửi một tin nhắn âm thanh, cô nói: “Mẹ, con gặp người ta rồi, con không có cảm giác gì nên cứ để tự nhiên đi, con không có ý định vun đắp tình cảm với ai cả nên mẹ đừng sắp xếp xem mắt cho con nữa.”
Nhưng mà vài giây sau, Hạ Đình nhận được tin nhắn trả lời của Thịnh Sấm.
Anh cũng gửi một tin nhắn thoại.
Lúc này cô mới phát hiện mình gửi nhầm tin nhắn cho Thịnh Sấm.
Về việc vì sao cô lại gửi nhầm tin nhắn cho anh…
Hạ Đình nhìn phía trên tin nhắn thoại của cô là tin nhắn anh gửi từ 2 phút trước “Hôm nay rảnh không”, nhất thời khóc không ra nước mắt.
Chắc là do tin nhắn gửi tới bất chợt nên cô mới ấn nhầm.
Hạ Đình lập tức thu hồi tin nhắn thoại nhưng tin nhắn vẫn còn hiển thị rõ ràng trong khung chat.
Cô xấu hổ tới mức muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống, vốn dĩ không có đủ dũng cảm để ấn mở tin nhắn thoại của anh.
Một lúc lâu sau, Hạ Đình mới ấn vào tin nhắn thoại rồi đưa điện thoại sát vào tai.
“Này, tớ là Thịnh Sấm.” Giọng nói Thịnh Sấm rất trầm, nghe cực kỳ dịu dàng, trong tin nhắn thoại còn có tiếng bật cười bất lực của anh: “Sao cậu vẫn cứ mơ hồ như thế chứ.”