Hạ Đình tăng ca tại viện kiểm sát đột nhiên nhận được một tin nhắn.
Chỉ là lúc đó cô bận quá không có thời gian đọc, cũng không có thời gian nói chuyện.
Chờ đến khi Hạ Đình tan ca nhà thì đã là 2 giờ sau.
Cô cầm túi xách và điện thoại đi ra khỏi viện kiểm sát thì mới phát hiện hai giờ trước Thịnh Sấm gửi cho cô một tin nhắn trên wechat.
Cuộc trò chuyện của họ dừng lại ở ngày đầu năm mới, anh uống say nhắn cho cô một tin: “Giáng sinh vui vẻ.”
Về sau anh không tìm cô mà cô cũng không chủ động liên lạc với anh.
Tuy nhiên Hạ Đình đã thấy anh đăng lên vòng bạn bè mấy lần, tất cả đều là ảnh chụp và video quay một chú chó.
Bởi vì cún con quá đáng yêu nên Hạ Đình còn cố ý lên mạng tìm hiểu về các giống chó nhỏ, cô so sánh dựa theo ảnh anh đăng một lúc lâu cuối cùng phát hiện chú cún con lông vàng kia là giống chó Yorkshire vàng kim.
Đáng yêu đấy nhưng giá tiền không đáng yêu chút nào.
Giống chó Yorkshire có giá hàng nghìn thậm chí hàng chục nghìn một con.
Nếu có yêu cầu về huyết thống thì giá sẽ cao hơn nữa.
Sau khi tìm hiểu về giống chó Yorkshire xong, thực ra Hạ Đình thích giống Yorkshire màu trắng sữa hơn, giống như màu của tuyết, tinh khiết xinh đẹp.
Chỉ là giống Yorkshire trắng rất hiếm cho nên giá tiền cũng đắt hơn loại khác, dao động từ hàng chục nghìn trở lên và không có giá trần.
Hạ Đình nghiêm túc tìm hiểu một phen, cuối cùng lùi bước vì giá cả.
Những bức hình và video chú cún con mà Thịnh Sấm đăng lên, Hạ Đình không nhấn like hay bình luận.
Dù cô có thích cún của anh bao nhiêu thì Hạ Đình cũng không có ý định tương tác nào với anh.
Trái lại, mỗi lần cô đăng trạng thái lên thì Thịnh Sấm luôn cho cô một lượt thích.
Chỉ là một lượt thích mà thôi, một hoạt động bình thường đối với bạn bè trên wechat, ngay cả khi bạn bè hồi cấp hai hoặc tiểu học đã nhiều năm không gặp, sau khi kết bạn wechat xong dù không trò chuyện gì thì họ cũng sẽ thường xuyên like cho cô.
Cho nên vốn dĩ Hạ Đình không muốn suy nghĩ nhiều.
Hạ Đình mở khung chat của mình và Thịnh Sấm.
Tin nhắn anh gửi tới là: [Hạ Đình, ngày mốt cậu có rảnh không?]
Bên ngoài hơi lạnh, lúc Hạ Đình đi xuống bậc thang không nhịn được mà vùi đầu vào trong khăn quàng cổ.
Cô nhắn lại cho anh: [Dạo này bận lắm, ngày mai và mốt tớ đều phải tăng ca ở viện kiểm sát.]
Thịnh Sấm chú ý tới câu “đến viện kiểm sát” của cô bèn hỏi: [Hiện tại cậu vẫn còn ở viện kiểm sát?]
Hạ Đình ngạc nhiên một lúc rồi trả lời: [Vừa mới tan ca, giờ đang về nhà.]
Thịnh Sấm rất muốn nói “Để tớ đến đón cậu về” nhưng sau khi nghĩ lại anh cảm thấy không ổn.
Cuối cùng anh xóa câu đã gõ trong ô thoại sửa thành một câu khác: [Trễ rồi, chú ý an toàn.]
Hạ Đình chỉ gửi lại cho anh một biểu tượng cảm xúc “Ok”.
Chưa đợi Thịnh Sấm trả lời, Hạ Đình nhắn thêm: [Tớ vào tàu điện ngầm đây, không nói chuyện nữa.]
Anh trả lời: [Được.]
Thịnh Sấm chỉ hỏi Hạ Đình có rảnh hay không, chứ không nói thẳng anh muốn hẹn Hạ Đình ra ngoài vào chủ nhật này.
Sau khi Hạ Đình trả lời phải tăng ca xong cũng không hỏi thêm anh có chuyện gì.
Dù là chuyện gì cũng không quan trọng nữa bởi vì thực sự cô phải tăng ca, không có cách nào hẹn trước được.
Mãi đến tận trưa chủ nhật.
Hạ Đình đang phân loại tài liệu thì nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh hỏi: “Hôm nay ngày bao nhiêu rồi?”
Một đồng nghiệp khác trả lời: “Ngày 21.”
Ngày 21.
Hạ Đình chợt hiểu vì sao đêm hôm trước Thịnh Sấm lại hỏi cô hôm nay có rảnh hay không.
Ngày 21 tháng 1.
Là sinh nhật của Thịnh Sấm.
Hôm nay là sinh nhật của Thịnh Sấm.
Sinh nhật của anh sao lại hỏi cô có rảnh không?
Chẳng lẽ anh muốn tổ chức tiệc sinh nhật, dự định mời vài người bạn học cũ tham gia?
Nhưng bọn họ đâu có thân thiết…
Hay có lẽ anh muốn kết thân với cô, cảm thấy liên lạc được càng nhiều bạn thì sẽ mở rộng được mạng giao thiệp của mình.
Dù sao thì hiện tại anh đang là doanh nhân mà từ trước đến nay doanh nhân thường coi trọng mạng lưới giao thiệp.
Mặc kệ lý do Thịnh Sấm nhớ tới cô là gì thì với Hạ Đình mà nói đều không có gì khác biệt cả.
Đúng lúc này, Hạ Đình đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Là một cuộc gọi lạ.
Cô khó hiểu nghe máy, vừa “Alo” một cái đối phương đã hỏi lại: “Xin hỏi có phải Hạ Đình không ạ?”
Hạ Đình đáp: “Vâng, là tôi, anh là ai vậy?”
Đối phương đáp: “Tôi là nhân viên giao hàng, cô có một đơn hàng cần nhận, hiện tại tôi đang đứng trước cổng lớn của viện kiểm sát.”
Hạ Đình mờ mịt, cô bối rối nói với nhân viên giao hàng: “Anh có lộn người hay không? Tôi không gọi giao hàng gì cả.”
“Số đuôi điện thoại di động là 0731,” Nhân viên giao hàng dừng một chút rồi nói: “Bên trên có ghi rằng…nếu cô ấy không nhận thì nói với cô ấy rằng Thịnh Sấm tặng.”
Hạ Đình: “…”
“Là của cô phải không?” Nhân viên giao hàng hỏi.
“Vâng…” Hạ Đình đành phải nói: “Là của tôi, phiền anh chờ một chút, tôi xuống liền.”
Cô đặt đồ trong tay xuống rồi đi ra cổng nhận hàng.
Lúc nhân viên giao hàng giao cho Hạ Đình, Hạ Đình lại khiếp sợ hơn.
Bởi vì không chỉ có cơm trưa mà còn có một chiếc bánh kem.
Hạ Đình cầm đồ ăn trở về, vừa đặt đồ xuống thì đồng nghiệp bên cạnh cười hỏi: “Hạ Đình, nay sinh nhật cô hả?”
Hạ Đình phủ nhận: “Không phải.”
Sau đó cười nói đùa: “Cũng không phải chỉ có sinh nhật mới được ăn bánh kem.”
Lúc cô nói lời này, tay nhanh chóng rút tờ bill ra, tiện thể nhét vào trong túi áo.
“Lát nữa mọi người cùng ăn nhé.” Cô mỉm cười nói: “Hy vọng mọi người ăn phụ tôi với chứ mình tôi ăn không hết.”
Vài người đồng nghiệp bật cười vì câu nói của Hạ Đình, mỗi người một câu:
“Đồ tốt thế này đúng là nên chia sẻ với nhau!”
“Vậy cảm ơn Hạ Đình trước nha.”
“Tôi không khách sáo nữa đâu đấy.”
“…”
Hạ Đình lấy phần cơm trưa Thịnh Sấm mua cho cô ra, là một phần mì được trang trí rất đẹp mắt.
Trước khi ăn, Hạ Đình chụp hình tô mì và chiếc bánh kem, sau đó cô mới chia bánh kem cho đồng nghiệp.
Đến khi Hạ Đình ăn mì mới phát hiện phần mì này chỉ có một sợi mì.
Đây là một phần mì trường thọ.
Hạ Đình bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, người sinh nhật hôm nay không chỉ tặng cô bánh kem mà còn cho cô ăn cả mì trường thọ.
Sao cứ có cảm giác rất kỳ lạ.
Một lát sau, Hạ Đình ăn xong tô mì trường thọ, vừa ăn bánh kem vừa nhắn tin cho Thịnh Sấm.
Cô gửi tấm hình kia cho anh trước, sau đó nhắn thêm: [Cảm ơn Thịnh tổng bao ăn, bánh kem và mì ăn rất ngon.]
Hạ Đình nghĩ ngợi rồi tiếp tục nhắn thêm: [Thực sự rất xin lỗi, dạo gần đây tớ bận quá nên quên mất chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.]
Câu cuối này không hoàn toàn là nói thật.
Gần đây bận việc là thật, không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh cũng là thật.
Nhưng cho dù cô có nhớ ra hôm nay là sinh nhật anh đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không tự mình đa tình chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.
Chỉ là người trưởng thành đều vì sĩ diện nên Hạ Đình mới nói thế.
Thịnh Sấm trả lời tin nhắn của cô rất nhanh: [Cậu biết hôm nay là sinh nhật tớ?]
Hạ Đình: “…”
Cô bỗng thấy bối rối.
Đầu óc cô ngay lập tức quay cuồng trong suy nghĩ.
Hạ Đình vốn định dùng Quách Nguy Nhiên làm bia đỡ, nói cô nghe lớp trưởng nói nhưng rõ ràng Quách Nguy Nhiên có liên hệ với Thịnh Sấm, chỉ cần Thịnh Sấm hỏi Quách Nguy Nhiên một cái là biết ngay cô có nói dối hay không.
Cuối cùng cô đành phải trả lời một cách khập khiễng: [Tớ đoán.]
Nói xong vẫn không quên tìm cớ cho chính mình: [Mì trường thọ với bánh sinh nhật, đoán là sinh nhật của cậu dễ như trở bàn tay.]
Thịnh Sấm cười, nhắn lại cho cô: [Là sinh nhật của tớ.]
Hạ Đình thuận thế nói: [Sinh nhật vui vẻ.]
Sau đó Thịnh Sấm gửi lại cho cô một tin nhắn: [Đừng gọi tớ là Thịnh tổng.]
Hạ Đình rất phối hợp trả lời lại: [Sinh nhật vui vẻ, Thịnh Sấm.]
Thịnh Sấm gửi lại: [Cảm ơn nhé.]
Sau đó hỏi cô: [Quà sinh nhật không cần phải chuẩn bị gì đặc biệt đâu, tặng tớ một con gấu bông hôm bữa chơi gắp thú là được.]
Của biếu là của lo, của cho là của nợ, Hạ Đình vừa mới ăn bánh kem và mì trường thọ Thịnh Sấm cho, huống hồ anh chỉ muốn một con gấu bông, lại nói những con gấu bông kia hầu hết đều do anh gắp được ngoại trừ con cừu đeo nơ.
Tặng cho anh một con gấu bông mà anh gắp được cũng không quá đáng.
hạ Đình đồng ý không do dự: [Được rồi, cậu muốn con gấu nào?]
Thịnh Sấm: [Con cừu đeo nơ mà cậu gắp được.]
Hạ Đình không ngờ nhiều thú bông như vậy mà anh lại chỉ muốn một con mà cô gắp được.
Tại sao anh lại muốn con này?
Là bởi vì do cô gắp được à…
Hạ Đình không cho phép mình hoang tưởng, nhanh chóng chặn lại cái suy nghĩ vớ vẩn kia của mình.
Mặc dù Hạ Đình thật sự không muốn cho nhưng dù sao đã đồng ý với anh rồi, với cả cô cũng đã xem lại tờ bill đồ ăn mà anh giao đến.
Cô đã nhìn thấy giá tiền món ăn trên bill.
Một phần mì có giá 88 tệ, còn bánh kem có giá 432 tệ.
Trước đây Hạ Đình đã từng xem nhà hàng mà anh đặt giao hàng tới ở trên ứng dụng đặt đồ ăn rồi, là một nhà hàng nhỏ tổ chức sinh nhật riêng tư.
Một người làm công mỗi tháng chỉ kiếm được vài nghìn tệ sẽ không chọn tiệm đó để mua bánh hay tổ chức sinh nhật ở nhà hàng đó.
Hạ Đình cắn răng, đồng ý với anh: [Được.]
Xem ra con cừu đeo nơ và con cừu đeo nơ bướm ở nhà đã được định sẵn không thể ở bên nhau, cô đau lòng nghĩ.
Hạ Đình tiếp tục nhắn tin vào khung chat: [Vậy cậu gửi địa chỉ đi, tớ gửi sang cho cậu…]
Cô còn chưa nhập xong thì Thịnh Sấm đã gửi tin nhắn đến: [Không cần gấp đâu, để họp lớp cuối năm cậu tiện đường mang đến là được.]
Hạ Đình: “…”
Họp lớp cuối năm…
Anh không đề cập tới thì thôi, anh vừa nhắc tới cô mới nhớ lúc đầu cô còn chẳng có ý định đi.
Hạ Đình vốn định tìm thời gian để nói với Quách Nguy Nhiên bữa đó cô không đi được.
Kết quả là vì bận quá, mỗi ngày mở mắt ra không phải vụ án thì cũng là thẩm vấn cho phiên tòa, hoặc không thì là tăng ca cho nên mỗi khi tan làm về đến nhà Hạ Đình chỉ muốn lăn ra ngủ, quên sạch sẽ chuyện này.
Hạ Đình cố gắng thương lượng với anh: [Hay là…Hai ngày nữa tớ gửi chuyển phát nhanh cho cậu?]
Thịnh Sấm loáng thoáng phát hiện cô không muốn đi họp lớp.
Anh bắt đầu giả ngu với cô, nói: [Không cần gửi chuyển phát nhanh đâu, dù sao cuối năm cũng gặp nhau mà, đến lúc đó mang đi cho tớ là được.]
Hạ Đình mím môi, chỉ có thể nhắn lại: [Cũng được.]
Xem ra lần họp lớp cuối năm này vẫn phải đi.
Thịnh Sấm thấy tin nhắn trả lời của cô, chợt thở phào nhẹ nhõm.
May mà giữ được cơ hội gặp lại cô lần sau.
Sau khi trò chuyện xong, Thịnh Sấm cất điện thoại vào trong túi áo, anh đứng trước bia mộ mẹ ruột Thẩm Hồng của mình.
Thịnh Sấm cúi mặt nhìn ảnh chụp Thẩm Hồng trên tấm bia, thấp giọng chia sẻ với mẹ niềm vui của mình: “Mẹ, cô ấy biết hôm nay là sinh nhật của con.”
Mẹ, cảm ơn mẹ đã sinh con ra.
Cảm ơn mẹ đã để Thịnh Sấm có cơ hội nhìn ngắm thế giới này.
Có lẽ thế giới này bẩn thỉu, chán ghét, không đáng lưu luyến nhưng con đã gặp Hạ Đình tốt nhất, tốt nhất ở đây.
Bởi vì cô ấy, con tạm thời tin tưởng thế giới này sạch sẽ ấm áp, tốt đẹp, thú vị.
Cũng bởi vì cô ấy, con mới phát hiện ra được thế giới này rất xứng đáng.