Năm 2023, đêm trước đêm Giáng sinh, phía nam ga Ngô Thành.
Hạ Đình đợi chị họ Lạc Huỳnh ở lối ra của ga tàu cao tốc.
Màn hình chuyển động cho thấy chuyến tàu G8 từ Thẩm Thành đến Ngô Thành đã vào ga.
Chẳng bao lâu sau, Lạc Huỳnh đi công tác ở Ngô Thành kéo hành lý xuất hiện trước mắt Hạ Đình.
“Chị!” Hạ Đình cất giọng gọi Lạc Huỳnh, đồng thời cũng giơ tay lên vẫy vẫy với Lạc Huỳnh đang đi tới.
“Biết tỏng em sẽ không nghe lời mà.” Lạc Huỳnh mỉm cười oán trách, “Đã bảo không cần em tới đón.”
Hạ Đình cười yếu ớt nói: “Hôm nay là thứ bảy mà, ở nhà không có gì làm chán lắm.”
Vừa nói, cô vừa kéo vali cho Lạc Huỳnh, “Dì với dượng vẫn khỏe chứ ạ?”
Lạc Huỳnh trả lời: “Ừ, đều rất khỏe, họ còn bận hơn cả chị, nói chung là ít khi gặp được lắm.”
Hạ Đình lại hỏi: “Anh họ thì sao?”
“Anh ấy à, rất tốt.” Lạc Huỳnh mỉa mai nói cho Hạ Đình biết: “Tình yêu và sự nghiệp đều song bội thu, không cần lo lắng đâu.”
Hạ Đình khẽ mỉm cười: “Đúng là người thành công trong cuộc sống.”
“Chứ gì nữa,” Trong giọng nói của Lạc Huỳnh không giấu nổi sự ghét bỏ với anh trai mình: “Anh ấy quả thật rất đỉnh.”
“À đúng rồi chị,” Hạ Đình nói với Lạc Huỳnh: “Trưa mai sau khi chúng ta đi thăm viện bảo tàng Ngô Thành xong thì đi dạo ở trung tâm thương mại Thịnh Đình nhé, ở đó có một nhà hàng mới mở, nghe nói ngon lắm, đến lúc đó chị muốn ăn gì thì cứ tìm nhà hàng trong đó rồi ăn.”
Lạc Huỳnh vui vẻ đồng ý: “Được.”
Hạ Đình gọi taxi đưa Lạc Huỳnh về chỗ ở của mình.
Sau khi Lạc Huỳnh đổi dép xong đi vào phòng khách, nhìn một vòng cảm thán nói: “Em thuê được căn này không tệ, một tháng bao nhiêu tiền thế?”
Hạ Đình nói: “2180.”
Lạc Huỳnh gật đầu đã hiểu: “Tốt hơn nhiều so với Thẩm Thành, ở Thẩm Thành với số tiền này chỉ có thể thuê chung với người khác căn hộ hai phòng ngủ.”
Quảng cáo
“Ở Bắc Kinh cũng vậy,” Hạ Đình thở dài, “Thậm chí chỉ có thể thuê ở ngoài vành đai 5, với lại tiền thuê nhà hàng năm sẽ tăng lên hàng trăm tệ.”
Lạc Huỳnh buồn cười hỏi: “Thế đấy là nguyên nhân em chuyển từ Bắc Kinh về Ngô Thành để phát triển à?”
Hạ Đình học đại học tại Đại Học Khoa học Chính trị và Luật pháp Trung Quốc, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Bắc Kinh với tư cách là một thực tập sinh tại một công ty luật rất lớn, nhưng cuối cùng cô lại quyết định trở về quê mình – Ngô Thành, không hành nghề luật sư nữa mà bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi công chức.
Sau khi trải qua nhiều lần tuyển chọn thông qua bài kiểm tra viết và phỏng vấn, mùa hè năm nay, Hạ Đình đã được Viện kiểm sát nhân dân Ngô Thành nhận vào với thành tích đứng đầu, trở thành trợ lý của kiểm sát viên.
“Cũng là một trong những lý do.” Hạ đình nở một nụ cười nhẹ trên môi.
Cô cầm ấm đun nước tự động lên và đổ nước vào trong hai chiếc cốc trước mặt.
Hạ Đình muốn đưa cho Lạc Huỳnh cốc nước ấm cho Lạc Huỳnh thì chị ấy đã đi tới cái bàn bên kia.
“Vậy những nguyên nhân còn lại là gì?” Lạc Huỳnh tò mò hỏi Hạ Đình.
Hạ Đình đưa một cốc nước ấm cho Lạc Huỳnh, sau đó trả lời: “Bắc Kinh rất hợp với những người trẻ tuổi chăm chỉ nhưng lại cho người ta cảm giác không thân thuộc. Lúc ở Bắc Kinh em cảm thấy mình rất mơ hồ, lúc tâm trạng không tốt, lúc áp lực nhất thì luôn nghĩ về Ngô Thành, Ngô Thành luôn khiến em cảm thấy rất thân thiết.”
Hạ Đình cười nhạt một tiếng nói: “Có lẽ bởi vì lý tưởng của em lớn nên tình cảm của em dành cho Ngô Thành đậm sâu hơn.”
Lạc Huỳnh nhìn vào mắt Hạ Đình hỏi: “Thật sự không phải nguyên nhân dì út tái hôn có con ở Bắc Kinh?”
Hạ Đình chưa kịp đáp lại, Lạc Huỳnh lại hỏi: “Đình Đình, nếu cho em chọn lại một lần nữa, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, em vẫn sẽ đến Bắc Kinh học đại học chứ?”
Hạ Đình nhìn cốc nước ấm trong tay, hơi nóng tỏa lên rồi tan vào không khí.
Lòng bàn tay dần trở nên ấm áp, hơi ấm lan từ bàn tay đến toàn thân.
Hạ Đình hơi ngập ngừng, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói: “Sẽ ạ.”
“Chị.” Hạ Đình nói với Lạc Huỳnh như thể đang nói đùa: “Em kể cho chị nghe một bí mật nhé.”
Lạc Huỳnh không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Bí mật gì? Không phải là em có người mình thích rồi chứ?”
Hạ Đình cười nhạt nói: “Hồi cấp ba em thích thầm một nam sinh, cậu ấy nói cậu ấy thích Bắc Kinh lắm.”
Lạc Huỳnh kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Đình, nhất thời không nói lên lời.
Hạ Đình lẩm bẩm: “Đó cũng là một trong những lý do khiến em điền nguyện vọng vào Đại học Khoa học Chính trị và Pháp luật Trung Quốc.”
“Em muốn nhìn thành phố mà cậu ấy thích rốt cuộc như thế nào.”
Trọng tâm câu chuyện thay đổi đến mức này rồi không thể dừng lại được.
Chỉ là Lạc Huỳnh đi tắm trước.
Chờ đến khi Hạ Đình cũng đi tắm xong hai người ngồi song song trên chiếc sô pha trong phòng khách, bắt đầu đắp mặt nạ đồng thời ngâm chân trong nước nóng.
“Đình Đình,” Lạc Huỳnh tò mò vì Hạ Đình nhắc đến mối tình đơn phương của Hạ Đình, “Kể cho chị nghe về mối tình đơn phương hồi cấp ba của em đi?”
Hạ Đình cũng không biết bắt đầu từ đâu, chủ yếu là vì cô không gặp cậu ấy nhiều nên vốn dĩ không có gì để nói.
Hạ Đình bất đắc dĩ cười: “Cũng không có gì để nói nhiều, em và cậu ấy vốn không thân thiết, chỉ là bạn học cùng lớp, kiểu không bao giờ giao tiếp với nhau ấy, số lần nói chuyện cùng ít đến thảm thương.”
“Vậy cậu ấy là người thế nào?” Lạc Huỳnh suy đoán: “Chàng trai tỏa nắng? Quý ông lịch sự dịu dàng?”
Hạ Đình cười lắc đầu: “Đều không phải haizz chị à, chị đoán trật hết rồi.”
“Cậu ấy vô cùng quái gở, tính tình kỳ quặc, cô đơn, thường xuyên ở một mình, dường như không thích kết bạn, thực tế xung quanh cũng không có bạn bè, cậu ấy là kiểu người lạnh lùng ấy.” Hạ Đình nhớ lại Thịnh Sấm thời cấp ba, tiếp tục nói: “Cậu ấy đánh nhau rất giỏi, không chú ý nhiều đến việc học, đi học muộn là chuyện thường ngày, cũng chẳng lạ gì khi cậu ấy trốn học, dù sao…Cậu ấy như kiểu sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến cậu ấy.”
Lúc này Lạc Huỳnh giật mình sửng sốt: “Hả?”
“Hóa ra mấy bộ phim thần tượng hồi bé hay xem đều là sự thật.” Lạc Huỳnh lắc đầu chép miệng thở dài: “Gái ngoan đều sẽ bị trai đểu thu hút.”
Sau đó vừa buồn cười vừa nói: “Chị còn tưởng em sẽ thích kiểu chàng trai tỏa nắng mặc sơ mi trắng sạch sẽ nhã nhặn.”
Quảng cáo
Hạ Đình bị Lạc Huỳnh chọc cười, suýt chút nữa thì làm rơi cả mặt nạ, cô nhanh chóng đưa tay lên chỉnh mặt nạ, trêu chọc nói: “Chị hai của em ơi, chàng trai tỏa nắng mặc sơ mi trắng chẳng phải là gu của chị hay sao?”
Lạc Huỳnh khẽ hừ một tiếng, phủ nhận nói: “Chàng trai tỏa nắng mặc sơ mi trắng mà chị thích chắc chắn không phải anh ấy.”
“Ai cơ?” Hạ Đình bỗng nhiên xích lại gần Lạc Huỳnh, giống như một con mèo con hiếu kì.
Lạc Huỳnh há to miệng, suýt chút nữa thì nói tên người đó ra, nhưng nhanh chóng phát hiện, khẽ đẩy Hạ Đình ra xa, buồn cười bất lực nói: “Không phải đang nói về chuyện tình đơn phương của em hay sao? Sao lại chuyển thành em hỏi chị rồi?”
Hạ Đình cười cười: “Thì hỏi qua lại mà.”
“Chị nói nhanh đi mà, là ai vậy?” Cô hỏi.
“Là người mà chị thích hồi mười mấy tuổi.” Lạc Huỳnh cười, khẽ thở dài, “Là bạn của Lạc Ngân Tinh.”
“Bạn của anh họ?” Hạ Đình kinh ngạc lên tiếng.
“Ừm.” Trên gương mặt của Lạc Huỳnh tràn đầy niềm vui, “Một anh chàng rất đẹp trai.”
“Chỉ tiếc là anh ấy chỉ coi chị như em gái.”
“Vậy…chị,” Hạ Đình nhìn Lạc Huỳnh hỏi: “Bây giờ chị còn thích anh ấy không?”
Lạc Huỳnh không trả lời mà hỏi lại: “Còn em? Bây giờ em còn cảm giác gì với chàng trai hồi cấp ba đó không?”
Hạ Đình vừa định trả lời rằng cô có thể nói ra chuyện yêu đơn phương hồi cấp ba ra thì tất nhiên đã buông bỏ được người ta rồi.
Nhưng Lạc Huỳnh lại nhắc đến một vấn đề khiến Hạ Đình nuốt hết những lời định nói vào trong bụng.
Lạc Huỳnh nói: “Như thế này nhé, nếu em gặp lại cậu ấy thì em có thể bình tĩnh thản nhiên, đối diện với cậu ấy mà nội tâm không bị lung lay nữa không?”
Hạ Đình không dám nói “Có thể”
Nếu gặp lại Thịnh Sấm, Hạ Đình không biết cô sẽ phản ứng như thế nào.
Bình tĩnh, thong dong, cũng có thể giả bộ cứng rắn một chút.
Nhưng nội tâm không rung động…hình như có hơi khó.
…
Giữa trưa hôm sau, sau khi đi thăm viện bảo tàng Ngô Thành xong, hai chị em trực tiếp gọi xe đến trung tâm mua sắm Thịnh Đình.
Sau khi đến trung tâm thương mại, đầu tiên họ tìm một nhà hàng bán đồ ăn bản địa ở Ngô Thành, sau đó là thời gian mua sắm vui vẻ.
Hạ Đình là người bản địa, biết rõ ăn gì ngon, biết mua đồ ở đâu đẹp cho nên dẫn Lạc Huỳnh đi chơi khắp nơi trong trung tâm thương mại.
Khi đi thang cuốn lên tầng 5, Hạ Đình nói với Lạc Huỳnh: “Tầng này có một cửa hàng kem rất nổi tiếng, tên là ‘Mùa hạ 18°C’, hay là đến đó ăn thử?”
“Đến cũng đến rồi,” Lạc Huỳnh nói: “Ăn thử đi.”
Bởi vì cửa hàng kem này quá hot, nên trước cửa hàng có rất nhiều người đứng xếp hàng, Hạ Đình và Lạc Huỳnh đứng chờ tận hơn 20 phút mới đến lượt họ chọn kem.
Hạ Đình định gọi hai ly kem vị hạt dẻ cười và vị matcha, nhưng Lạc Huỳnh lại gọi hai vị khác.
Thế là hai chị em tuy mua một ly kem nhưng lại có thể nếm được nhiều vị khác nhau.
Sau khi mua kem xong, Hạ Đình và Lạc Huỳnh tìm một chiếc ghế sô pha gần thang cuốn ngồi xuống, vừa ăn kem vừa ngồi nghỉ ngơi.
Một lát sau, Lạc Huỳnh ăn kem xong đứng dậy dẫn đầu nói với Hạ Đình: “Đình Đình, chị đi vệ sinh một chút.”
Hạ Đình ăn một thìa kem gật đầu, đáp: “Ok.”
Chẳng bao lâu sau, Hạ Đình ăn xong kem rồi ngẩng đầu tìm thùng rác, bên cạnh thang cuốn có một cái.
Cô đứng lên, đi đến bên cạnh thang cuốn và bỏ ly giấy và chiếc thìa nhỏ xíu vào trong thùng rác.
Cùng lúc đó, một đoàn người đi từ trên lầu thang cuốn xuống.
Dẫn đầu là một người đàn ông mặc một bộ vest chỉnh tề, anh sải bước về phía thang cuốn bên này.
Phía sau anh là giám đốc trung tâm thương mại với thái độ cung kính, thấp giọng báo cáo gì đó với anh.
Sau người đó là giám đốc cửa hàng, trợ lý của người đàn ông đó và cả thư ký nữa.
Quảng cáo
Hạ Đình quay lại sau khi vứt rác thì gặp phải nhóm người từ trên thang cuốn xuống.
Cô thậm chí còn không ngẩng lên nhìn họ, người đàn ông dẫn đầu đột ngột dừng bước lại rồi bước lên bậc thang cuốn.
Anh nhìn về phía Hạ Đình rồi gọi tên cô mà không cần nghĩ ngợi: “Hạ Đình.”
Trong giọng nói có chút không chắc chắn.
Hạ Đình vô thức ngẩng đầu lên nhìn người gọi tên mình, ánh mắt mờ mịt nhìn đối phương.
Một giây sau, gương mặt mà cô nhớ tới tối hôm qua thật sự xuất hiện trước mặt cô rõ ràng.
Hạ Đình không ngờ rằng đó sẽ là Thịnh Sấm nên bỗng chốc kinh ngạc.
Mà cô không nhận ra vẻ mặt kinh ngạc với ánh mắt mờ mịt của mình ở trong mắt Thịnh Sấm lại biến thành lạ lẫm.
Thịnh Sấm cho rằng Hạ Đình không nhớ mình nên mới chủ động xưng tên: “Tớ, Thịnh Sấm đây.”
Trợ lý đi đến bên cạnh nhắc nhở nhỏ với Thịnh Sấm: “Tổng giám đốc, lát nữa anh còn một cuộc họp rất quan trọng…”
Bởi vì thời gian gấp rút nên Thịnh Sấm lấy một tấm danh thiếp ra trực tiếp đưa cho Hạ Đình, giọng điệu giống như đang dặn dò cô đừng quên, nói với cô: “Nhớ liên lạc với tớ.”
Từ đầu tới cuối, Hạ Đình không có thời gian để phản ứng lại.
Chờ đến khi cô tỉnh táo thì Thịnh Sấm đã đi xuống lầu rồi.
Cô đứng sững cạnh thang cuốn, quay sang nhìn chằm chằm vào thang cuốn trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy những chuyện vừa mới xảy ra giống như một bong bóng giấc mơ nhanh chóng vỡ tan.
Rất không chân thực.
Hạ Đình cúi đầu nhìn danh thiếp đen ánh vàng trong tay, cô cũng nghe thấy tiếng trái tim mình đập loạn lên thình thịch.
Sự xuất hiện của anh như là đáp án cho câu hỏi mà cô không rõ ngày hôm qua.
Tám năm trôi đi cô vẫn không thể thản nhiên bình tĩnh đối mặt với anh như cũ.
Cô không thể nào giữ cho trái tim mình không rung động được.
Dường như cô vẫn còn cảm giác với anh dù nhiều hay ít.