Chờ Hừng Đông

Chương 17: Thôi miên



Vương Vu Dạng uống hơn nửa ly nước, cổ họng vẫn khô khốc.

Chu Dịch tựa lưng vào bàn, khom lưng cúi đầu nhìn anh, khóe môi giật giật: "Anh là người đã chết một lần, giờ đổi xác sống lại trên đời, thế thì còn chuyện gì anh không thể tiếp thu?"

Vương Vu Dạng ấn ấn mi tâm: "Cũng đúng."

"Vậy chuyện Lưu Phong là thế nào? Ăn côn trùng nào đó không cẩn thận nhiễm phải ký sinh trùng?"

Chu Dịch đẩy báo cáo khám nghiệm tử thi lên trước mặt anh.

"Khỏi lấy, chú cậu cũng không muốn xem." Vương Vu Dạng đỡ trán, "Đau đầu."

Chu Dịch liếc mắt nhìn anh.

"Không phải côn trùng sẽ trải qua bước sơ chế ở nhiệt độ cao à? Vẫn không giết được ký sinh trùng? Chẳng lẽ là ăn sống..."

Giọng nói im bặt, Vương Vu Dạng đứng bật dậy: "Chẳng lẽ Lưu Phong xới đất trong hoa viên lên để tìm sâu ăn?"

Chu Dịch đáp: "Đại khái vậy."

Vương Vu Dạng nuốt xuống, ngồi về ghế: "Kinh khủng như vậy?"

Chu Dịch đọc nội dung trong báo cáo khám nghiệm: "Theo kết quả khám nghiệm của cảnh sát, nếu loại ký sinh trùng này đi vào cơ thể, hắn sẽ tử vong trong hai ngày. Đó cũng là nguyên nhân cái chết của Lưu Phong."

Vương Vu Dạng nhíu mày: "Sau ngày tôi chết Lưu Phong đã có biểu hiện bất thường, từ lúc đó đến khi hắn chết tổng cộng bảy ngày, thời gian không thích hợp."

"Vậy nên không phải là hắn không may bị lây nhiễm ký sinh trùng kia sinh ra biến dị, do đó xuất hiện hành vi bất thường. Mà là hắn có hành vi như thế trước, sau đó mới nhiễm ký sinh trùng từ đường ăn uống."

Trên mặt Chu Dịch không có biểu cảm gì: "Theo mọi chuyện trước mắt thì là vậy."

Vương Vu Dạng đảo ngược thứ tự, trở nên kinh hãi.

Chu Dịch thở ra: "Cảnh sát suy đoán là thôi miên."

"Thôi miên?" Vương Vu Dạng ngẩn người, anh mở CCTV lên, nhìn Lưu Phong trong video để bốn chi bật nhảy xuống tầng: "Biến mình thành ếch?"

Chu Dịch lấy hộp thuốc lá ra: "Ếch."

Vương Vu Dạng cầm ly nước lên theo phản xạ, phát hiện hết nước rồi mới đặt xuống, tìm chocolate ăn.

Chu Dịch cắn giữ đầu lọc, một tay mở bật lửa, tay còn lại chỉ vào khẩu cung bên trái.

Vương Vu Dạng nói: "Cậu đọc đi, chú không muốn nhìn."

Chu Dịch nhìn anh: "Lại đau đầu?"

"Không phải." Vương Vu Dạng tìm chocolate, vội xé giấy gói cắn một miếng, "Có hơi buồn nôn, muốn ói."

Chu Dịch nhếch môi: "Phải không?"

Đầu lưỡi Vương Vu Dạng đảo quanh miếng chocolate trong miệng, nhìn hắn cười cười: "Tiểu Dịch, lúc này đừng nghịch."

Cơ mặt Chu Dịch giật một cái: "Buồn nôn còn ăn chocolate."

Vương Vu Dạng không dông dài, chỉ giải thích ngắn gọn: "Tác dụng tâm lý, thói quen lệ thuộc mà thôi."

Chu Dịch liếc anh một cái, không tiếp tục chủ đề.

Vương Vu Dạng vừa ăn chocolate vừa xem CCTV, anh cứ xem đi xem lại một đoạn: "Cậu biết thôi miên không?"

Chu Dịch không trả lời.

Vương Vu Dạng thay đổi câu hỏi: "Trong đội có người biết thôi miên không?"

Chu Dịch im lặng hút thuốc.

Vương Vu Dạng đau lòng lắc đầu, thở dài một hơi: "Đến cái này Tiểu Dịch cũng không chịu nói cho chú."

Sắc mặt Chu Dịch đen kịt: "Đừng giả bộ."

Cảm xúc trong mắt Vương Vu Dạng biến mất, nhìn hắn đầy hứng thú: "Nói một chút? Hửm?"

Chu Dịch nhả một hơi khói, nhạt giọng đáp: "Có một người Nga am hiểu thôi miên."

Vương Vu Dạng hỏi: "Có thể khiến người ta tự nghĩ mình là động vật?"

"Không rõ." Một lúc sau Chu Dịch mới đáp, "Tôi chỉ biết anh ta có thể khiến người khác hành động theo chỉ thị của mình trong khoảng thời gian ngắn, điều kiện tiên quyết là tâm lý của người đó phải không vững, không có phòng bị."

Vương Vu Dạng "À" một tiếng, càng thêm phần hứng thú: "Làm thế nào?"

Chu Dịch bóp sau gáy mình hai cái: "Liên tục gây ám thị tâm lý chẳng hạn, tôi không hiểu lắm. Trong quân đoàn mỗi thành viên có sở trường riêng, mỗi người một nhiệm vụ, đó không phải là lĩnh vực tôi tiếp xúc."

Mắt Vương Vu Dạng híp lại, trầm tư.

Chu Dịch ngậm thuốc lá ra ngoài nghe điện thoại.

Vương Vu Dạng cầm báo cáo khám nghiệm tử thi và khẩu cung lên, kề vào mũi ngửi một cái.

Trừ mùi lạnh lẽo và thuốc lá nồng đậm của đứa nhỏ kia, còn có mùi bạc hà xa lạ.

Chắc chắn đã qua tay người khác.

Rất có thể là chủ chiếc jeep từng ngủ với đàn ông bên trong.

Vương Vu Dạng đặt đồ xuống, đứa nhỏ kia biết khứu giác của hắn dị biệt, chỉ cần mùi hương thoáng qua cũng sẽ ngửi ra, cũng không lần nào cố ý kiếm cách khử mùi đi.

Từ sau khi anh chết, mọi thứ xung quanh như bị vây hãm bởi lớp sương mù dày đặc. Nếu anh đã chọn đứa nhỏ kia, vậy sẽ tin tưởng lựa chọn của mình.

Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, mảng đen thăm thẳm xen lẫn tiếng gió rít gào vang vọng.

Hai ngày sau cái chết của Lưu Phong trời đều mưa tầm tã, độ ẩm trong phòng rất cao, số lượng rết trên tường bắt đầu tăng lên, bình xịt côn trùng mới mua đây đã xài hết.

Tiết trời vừa ngột ngạt lại vừa ẩm ướt, có cảm giác nấm mốc có thể mọc lên ở bất cứ đâu.

Không lâu lắm, Chu Dịch nghe điện thoại trong trở vào, thấy người đàn ông nọ đang ăn chocolate, cau mày: "Anh rất thích ăn thứ này?"

Vương Vu Dạng đáp: "Rõ ràng."

Chu Dịch tới bên cạnh anh: "Theo tôi điều tra, Lâm Thiếu Nam cũng thích ăn chocolate, còn sáng lập một thương hiệu riêng."

Vương Vu Dạng khẽ cười: "Em ấy nhìn tôi ăn mới ăn, từ nhỏ đã thích học theo tôi như vậy."

"Thương hiệu đó vốn chỉ là ý tưởng tôi tình cờ đề cập trên bàn ăn, em ấy là người thực hiện. Giờ thì kinh doanh khá ổn, kiếm dưới cửa hàng tiện lợi dưới nhà cũng không còn."

Khuôn mặt Chu Dịch bị làn khói mờ ảo phủ lấp, tầm mắt hắn xuyên qua làn khói rơi xuống trên mặt người đàn ông đối diện: "Hai người thật sự chưa từng có gì với nhau?"

Vương Vu Dạng không cười nữa: "Đây là lần thứ hai Tiểu Dịch hỏi rồi, sự bất quá tam."

Giây sau lại cười rộn lên: "Chúng ta nói chuyện tiếp đi."

Chu Dịch để hỉ nộ vô thường của anh vào trong mắt, biểu tình không đổi: "Mai Nguyệt đích thân thẩm tra vợ Lưu Phong, có vài trang khẩu cung. Từ đó có thể thấy vợ hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ với loạt biểu hiện của chồng mình, không biết thế nào."

"Người thường sẽ không nghĩ tới hướng dị dạng đó, cũng như không phải ai cũng sẽ tin người chết có thể trọng sinh."

Vương Vu Dạng buông tay khỏi đuôi tóc được buộc gọn, luồn tay vào trong đầu, hờ hững nói: "Có thể Lưu Phong bị thôi miên tự xem mình là con ếch, nhưng vẫn đi làm xã giao như thường lệ, công việc không xuất hiện tình trạng gì. Chỉ là tập tính sinh hoạt và cách ăn uống biến đổi, điều này giải thích thế nào?"

Chu Dịch gảy tàn thuốc vào thùng rác: "Đừng hỏi tôi, chờ cảnh sát điều tra thêm thì hơn."

Vương Vu Dạng nhìn giá sách trong góc: "Diệt khẩu là chuyện đơn giản, kẻ đứng sau cố tính làm ra những trò này, trừ mục đích muốn chơi một trò chơi, chú không nghĩ ra khả năng khác."

"Tra rõ Lưu Phong đã đi đâu vào đêm tôi chết, ai rời đi cùng hắn. Không chừng sẽ có thêm manh mối."

Chu Dịch hút thuốc: "CCTV trong biệt thự đã bị hủy sạch."

Vương Vu Dạng không thấy bất ngờ: "Vụ án của chú có chút tiến triển nào không?"

Chu Dịch lắc đầu.

Vương Vu Dạng kê hai tay sau đầu, biếng nhác gác chân than thở: "Tình huống hiện tại quá mức bị động."

Chu Dịch cúi đầu nhìn anh: "Sợ?"

"Sợ cái gì, chú có Tiểu Dịch mà." Gương mặt tái nhợt của Vương Vu Dạng ngẩng lên, cười rất hiền: "Tiểu Dịch sẽ bảo vệ chú."

Điếu thuốc bên môi Chu Dịch run lên, thuốc đang hút giữa chừng thì nghẹn lại, hắn sặc sụa ho khan liên hồi.

Hắn thấy người đàn ông nọ muốn đứng lên, thái dương giật nảy: "Anh ngồi yên cho tôi, đừng nhúc nhích! Đừng tới đây!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.