Đây là một đảo nhỏ rất tiếng tăm ở châu Mĩ, đẹp một vẻ lộng lẫy đậm sắc phong tình Caribe, với dòng nước biển óng ả hớp hồn. Khác với các hải đảo xây dựng theo mô hình resort, hòn đảo này đến nay vẫn giữ được trọn vẹn những phong vị từ thuở nguyên sơ, chân chất. Khi máy bay đáp cánh, Miêu Tĩnh và Trần Dị là hai du khách châu Á duy nhất xuất hiện trên đảo.
Khoảng thời gian này thuần túy chỉ có thảnh thơi và nhàn nhã. Gió biển Caribe thổi phà phà, dòng biển lung linh ánh năm màu bảy sắc, những sắc màu ấy sẽ biến ảo theo độ nông sâu, trông tựa một viên ngọc bích khổng lồ, trong suốt và lóng lánh. Bởi thế mới sản sinh ra những biệt danh như “biển thủy tinh”, “biển rau câu”, tinh khiết đến độ làm vòm trời cũng hóa xù xì tăm tối.
Trần Dị khoanh tay: “Áo tắm của em… sao…”
“Mua ở Medellin đấy.” Miêu Tĩnh đáp nhẹ bẫng, “Của nhà thiết kế nổi tiếng nhé.”
Là bộ áo tắm thêu mua lần đi công tác ở Medellin trước. Đây không hẳn là bikini, nhưng điểm cộng là màu sắc tươi sáng, kiểu dáng độc lạ: hai lớp vải đan chéo nhau xẻ từ ngực xuống tạo thành hình chữ V sâu hút, mặt sườn vải chỉ đính mấy hạt cườm be bé bảy sắc cầu vồng; khe rãnh giữa đôi gò b ồng đảo càng muốn che đi càng lồ lộ, đường cong nhấp nhô hoàn hảo, cặp chân thẳng tắp nuột nà, nước da trắng sáng, vậy là cho ra vẻ đẹp cuốn lấy bao ánh nhìn đeo đuổi khi cô dạo bước trên bờ cát.
Đã quen với lối ăn vận ngày thường của cô, nay tự dưng đổi gió trông nóng bỏng và yêu kiều quá đỗi, làm anh vẫn thấy hơi chưa tiêu hóa kịp.
Họ nằm phơi nắng trên bãi biển riêng của khách sạn, và thường thường lại xuống ngâm mình trong dòng nước trước sức hấp dẫn khó cưỡng của biển khơi. Quán bar nằm ngay cạnh bãi biển để khách tiện gọi một ly cocktail bất cứ khi nào muốn, uống cho tới lúc hơi men ngà ngà. Tín hiệu trên đảo luôn chập chờn bất ổn, lướt điện thoại cũng thành thừa thãi, chỉ còn lại mấy hoạt động như tán dóc, đá nước, phơi nắng, chơi bóng biển.
Tiết trời không quá oi nóng, hằng ngày đều đặn đổ một trận mưa rào kéo dài chừng vài phút đồng hồ. Hòn đảo không lớn, hai người bèn thuê chiếc xe máy chạy vòng vòng bờ biển. Tấm sơ mi hoa của Trần Dị chỉ cài mỗi một cúc, góc áo vập phần phật vào người Miêu Tĩnh. Cô mặc chiếc áo khoác vải tuyn dài, dáng mềm mại như sắp bay lên đến nơi. Hai người đi rồi lại dừng, vừa tận hưởng vị nước ngọt lành từ những trái dừa bên cạnh rạn đá, vừa đùa nghịch dưới làn nước biển xanh trong. Một chú thằn lằn xanh dương ghé bước thoắt lủi qua bàn chân, Miêu Tĩnh hốt hoảng la toáng, níu ngay lấy cổ Trần Dị. Trần Dị hôn chụt cái lên gương mặt thất kinh của cô bằng một sự an ủi có lệ, ống kính ngắm chuẩn anh bạn thằn lằn chụp tanh tách.
Nơi đây cũng là thiên đường của các môn thể thao nước: lặn vách đá, lặn ống thở, đi du thuyền hay căng buồm ra khơi đều là những bộ môn rất đáng thử một lần. Nói chung, đây quả là một nơi lý tưởng dành cho những ai muốn thỏa thích ngâm nước. Cách đảo chính ít xa có một hải đảo nhỏ với bãi cát trắng trinh, lội nước qua đó cũng được. Mực nước suốt quãng đường lội chỉ lưng chừng khoảng từ đầu gối đến eo, chung quanh đâu đâu cũng có khách du lịch hớn hở nghịch nước, cùng lũ trẻ con ôm phao bơi dốc sức quẫy đạp trong khu vực biển với những rạn đá bao quanh, tiếng cười đùa lan xa tít tắp.
Buổi tối khách sạn mở party bao trọn một du thuyền chạy ra khu nước lân cận, đậu ngay giữa biển ngắm sao cùng một nhóm du khách Âu Mĩ, đánh chén rồi nhảy disco, mười hai giờ khuya lại về tiếp tục quậy tăng hai. Vũ điệu salsa trong quán bar đương đến khúc trào sôi nhiệt liệt, những cuộc tán gẫu đã tới hồi rôm rả gay cấn. Sau cuối, có lẽ nốc rượu nhiều quá đâm mụ đầu, Trần Dị nhảy phắt lên sân khấu, xé toạc chiếc sơ mi, bắt tay dancer ngẫu hứng trình diễn một đoạn breakdance uốn éo.
Tiếng hò reo có vẻ phấn khích quá đà. Miêu Tĩnh ôm trán, thật không tài nào trơ mắt nhìn nổi, cô chỉ muốn quay về phòng nghỉ ngơi ngay và luôn, vậy mà giữa chừng lại bị Trần Dị kéo ra bãi cát hóng gió cho tỉnh rượu.
Gió đêm man mát hơi thấm mùi tanh của biển, bốn bề tối om om, chỉ có mặt biển lăn tăn những dải sóng lấp lánh. Cơn thèm thuốc lá của Trần Dị lại âm ỉ, hiềm nỗi chẳng đem thuốc lá trong người, bèn đè ngửa Miêu Tĩnh ra bãi cát hôn. Hôn tới hôn lui lại lên cơn hứng, môi anh nóng rẫy mon men xuống dưới, những ngón tay mò mẫm bừa bãi hấp tấp châm ngòi.
“Trần Dị!!” Miêu Tĩnh quýnh quáng, “Anh điên à?”
Anh hạ thấp giọng: “Suỵt, quanh đây không có ai đâu, anh làm nhanh lắm, chỉ năm phút thôi, năm phút là được rồi.”
Miêu Tĩnh hú vía, tay ôm chặt đầu anh, dốc toàn lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ lật úp người lại, đập đầu anh xuống cát làm cả nửa bên mặt đẹp trai bị áo đều một lớp cát mịn. Anh nhe răng trợn mắt với cái miệng ngậm một vốc cát đầy, trông bộ dạng khôi hài không thể tả.
Giật mình trước tình huống bất ngờ, tiếng chửi thề hùng hổ bật khỏi miệng Trần Dị, anh vuốt mặt, duỗi tay toan bắt lấy cánh tay Miêu Tĩnh nhưng cô đã nhanh nhảu chạy vụt đi, làm bàn tay anh chỉ chạm được đến góc váy.
“Miêu Tĩnh, giỏi thì em đừng có chạy!”
“Em có giỏi đâu!” Cô phóng như bay về phía khách sạn.
Đằng sau có người đuổi theo, tiếng dép lê đạp cát lạo xạo và tiếng gió dịu êm gần trong gang tấc, tiếng hét của Miêu Tĩnh hòa lẫn tiếng cười. Rồi chợt cánh tay rắn rỏi thành công tóm gọn vòng eo, cô lảo đảo, lăn ra bãi cát theo đà anh kéo.
“Giờ thì chạy đằng trời, anh sẽ làm bất cứ chuyện gì anh muốn.”
Anh áp thân hình đồ sộ nặng trịch xuống, Miêu Tĩnh thẹn thùng cười đấm vai anh: “Anh bình thường lại xem nào!”
“Anh không bình thường chỗ nào?” Hai cánh tay khóa chắc tấm eo cô, dồn sức lên vai, anh ôm cô lăn một vòng trên cát để cát cũng bám đầy khắp mặt khắp người cô. Sau cùng bỗng thấy mình mẩy ngấm lạnh, sóng biển hiền hòa tràn vào vỗ về khuôn mặt người, Miêu Tĩnh nhắm mắt, mặc cơn sóng lùa trôi lớp cát trên mặt mình.
Trần Dị buông cô ra, chỉ nắm một bàn tay Miêu Tĩnh. Hai người nằm song song trong nước cho đợt sóng cuộn ùa ạt lên vai, thả lỏng cơ thể dưới con nước giá lạnh, hai cặp mắt cùng hướng nhìn lên màn trời rợp sao.
“Nói gì đi.”
“Nói gì?”
“Giờ em đang nghĩ gì?”
“Thật tốt vì được sống.”
Cả hai đồng thời bật cười.
“Nửa đêm bãi biển nguy hiểm lắm, nếu mình cứ nằm yên thế này thì có khi chẳng nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.”
Anh ghé sát, đoạn chồm thân mình ướt sũng lên trên, đè lại cổ tay cô để mười ngón tay đan cài, cúi đầu in một nụ hôn kéo dài xuống bờ môi cô.
“Thế hôn cái đã… ừm… hơi mặn…”
Hai người trao nhau cái hôn dai dẳng triền miên dưới đêm sao tình tứ.
Trần Dị bế cô dậy khỏi nước: “Về phòng thôi, xem ông có cho em ra bã luôn không.”
“Em buồn ngủ lắm, muốn đi ngủ cơ.” Giọt nước nối đuôi nhỏ từ trên người xuống, cô ngáp dài gối đầu lên vai anh, “Sắp ba giờ rồi, một tiếng nữa là phải ngắm mặt trời mọc đấy, hay mình đi thẳng ra bãi biển ngắm bình minh luôn đi.”
“Em chịu nổi không?” Anh bế cô thật vững, sải bước đi về căn phòng dựng đằng trong bãi cát, “Thế cũng được, ngắm mặt trời mọc xong thì ăn sáng rồi về phòng ngủ tiếp một giấc nhỉ?”
“Đương nhiên là được.” Cô đã lim dim đến độ mí mắt sắp sửa dính hẳn vào nhau, “Ý hay đấy.”
Về tới phòng, những hoạt động quá sức tạm ngừng diễn ra, Trần Dị ném con người đang gà gật với hai mắt nhập nhèm vào bồn tắm, cặm cụi tắm rửa gội đầu rồi sấy tóc mặc quần áo cho Miêu Tĩnh. Miêu Tĩnh gắng gượng mở mắt uống một tách cà phê, xong xuôi lại ra ngoài thêm lần nữa với Trần Dị. Hai người tìm một góc nhỏ ngoài bãi biển khi trời tờ mờ sáng, trải tấm khăn tắm biển và ngồi đợi thời khắc ban mai ló dạng.
Trời hưng hửng sáng, gió buổi sớm dịu mát êm đềm, Miêu Tĩnh nằm gối lên chân Trần Dị đã thiếp ngủ. Một tay anh kẹp điếu thuốc, tay kia vuốt v e suối tóc dài của cô, kiên nhẫn đợi những tia nắng đầu tiên rọi xuống mặt biển trong vắt.
“Miêu Tĩnh, mặt trời mọc rồi kìa.” Anh lay đầu cô.
Nước biển vô ngần và ánh thái dương tráng lệ, vầng hồng nhô khỏi mặt biển và sắc nước thoăn thoắt biến đổi từng giây. Đầu cô vẫn gác trên đùi anh còn người thì nằm ườn, ráng đỏ tưới đẫm đôi má cô nom tựa trái đào đẹp tươi mơn mởn. Cô ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh hùng vĩ trước mắt, lặng im đợi mặt trời trồi lên treo mình ở nơi xăm xắp mặt biển.
Một ngày mới đã lại đến.
Đám đông ngắm mặt trời mọc lục tục tản đi, Miêu Tĩnh chống người ngồi dậy mà cứ thấy có gì là lạ, nhưng nhất thời chưa phát hiện ra lạ ở đâu. Đi được hai bước cô đột ngột dừng chân, giơ bàn tay trái lên trước mặt mình, trái tim chợt đập thịch – một chiếc nhẫn có đường vân vỏ sò bỗng đâu ôm gọn lấy ngón áp út, thô ráp và giản dị.
Chẳng biết được đeo vào từ lúc nào.
Đầu cô trống rỗng, sững sờ hết mấy giây, môi khẽ hé mở, mắt vô thức chuyển sang khuôn mặt Trần Dị nhìn anh thơ thẩn. Bắt gặp ánh mắt Miêu Tĩnh, lần theo hướng cô nhìn anh ngó xuống ngón tay cô, hai tay lười biếng đút trong túi quần, gió thổi vù vù luồn vào chiếc sơ mi anh mặc, giọng lơ đãng cất lên:
“Này là đồ thủ công làm từ vỏ sò anh mua ở quầy hàng nhỏ ven đường đấy, một đô la một chiếc.”
Kích cỡ nhẫn hơi to thành thử ngón tay cô thon thon đeo vào cũng hơi lỏng lẻo. Miêu Tĩnh cúi đầu xoay chiếc nhẫn, lòng dạ nong nóng lẫn lộn bao cảm xúc, chẳng cách nào mở lời ngay được.
“Anh mua lúc nào?”
“Hôm qua đi mua nước thì tình cờ chủ quầy không có tiền lẻ, nên anh tiện tay nhặt luôn món khác giá xêm xêm.”
“Ồ.” Cô đáp gọn lỏn.
Anh tiến lên trước mấy bước, hơi khựng người rồi ngoảnh đầu nhìn cô, giọng bình tĩnh: “Miêu Tĩnh, em có muốn cưới không?”
Miêu Tĩnh bỗng dơ người, sửng sốt một lúc lâu, chăm chú nhìn anh khi nghiền ngẫm kỹ câu nói này, muốn nói gì rồi lại không biết phải mở lời ra sao, cuối cùng mới bảo: “Em chưa nghĩ tới chuyện này…”
Trần Dị huýt sáo: “Em có nghĩ chúng mình cần thiết phải kết hôn không?”
Quen nhau bao nhiêu năm, từ anh em cho đến hiện tại, hình như chuyện có cưới nhau không đã chẳng còn quá quan trọng nữa. Thứ tình cảm đã ăn sâu vào cốt tủy khiến Miêu Tĩnh chưa bao giờ cảm thấy những ràng buộc của cuộc đời và sự chắc chắn trên danh nghĩa cần tồn tại giữa hai người, cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến việc kết hôn sẽ mang lại những thay đổi gì cho cuộc sống, hôn nhân có tác dụng gì không? Sẽ thay đổi được gì? Cuộc sống sẽ chuyển thành hình thức nào?
“Cưới hay không cưới đều được.” Cô nghiêm túc suy nghĩ, miết chiếc nhẫn trên tay, “Sao anh lại hỏi em chuyện này?”
“Thế thì là không muốn cưới rồi.” Anh nhẹ nhàng cười cười, “Chúng mình cứ sống cả đời thế này cũng được nhỉ.”
“Không phải…”
Không phải không muốn cưới, cô không hề phản đối việc kết hôn. Tim Miêu Tĩnh như bị cái gì khẽ cào một nhát, tất nhiên kết hôn cũng được thôi, dắt nhau đi lấy tờ giấy chứng nhận rồi mời mọi người ăn kẹo cưới, một chuyện hết sức đơn giản mà…
Trần Dị nắm tay Miêu Tĩnh, tháo chiếc nhẫn vỏ sò khỏi tay cô rồi kẹp ở đầu ngón tay.
Cảm giác vật lạ biến mất, ngón tay đột nhiên trống trơn, cô cau mày nhìn trân trối chiếc nhẫn anh đang cầm.
“Chủ quầy có kể anh nghe, chiếc nhẫn này là đồ thủ công làm từ vỏ sò nhặt được ở bờ biển. Trên đảo có một truyền thuyết như này, rằng nếu gửi gắm ước nguyện của mình vào trong chiếc nhẫn rồi ném nó xuống biển, thì thần biển sẽ biến điều ước của em thành hiện thực. Nghe bảo có tên cướp biển giấu rất nhiều kho báu dưới hòn đảo này, mong là thần biển sẽ ban cho anh món gì hay hay…”
Lời vừa dứt Trần Dị đã vung tay, chiếc nhẫn kia bay vèo, rồi rơi “tõm” xuống nước ngay trước mắt Miêu Tĩnh.
Trong lòng cô cũng có thứ gì bay ra cùng chiếc nhẫn, bọt nước bắn tung, màu trắng của sỏi đá, màu trắng của nhẫn, giờ đã chẳng còn tăm hơi.
Giờ đến lượt Miêu Tĩnh mất vui.
Còn hỏi tại sao mất vui cô lại không đáp được thành lời, bảo buồn bã hay âu sầu thì chưa hẳn là vậy, mà lòng cứ nhen nhóm một niềm trống vắng. Cô cắn môi ngơ ngác nhìn mặt biển, tự nhiên manh nha nỗi phiền muộn khó hiểu.
Trần Dị kéo cô đi, khoác cánh tay lên vai cô uể oải ngáp: “Đi thôi, về ăn gì rồi đi ngủ.”
Ôm theo sự buồn phiền ấy Miêu Tĩnh đánh một giấc, mãi lúc dậy mới nhận ra căn phòng trống huơ không một bóng người. Cô thừ mặt ủ rũ ngồi cả một lúc, rồi lại đờ đẫn nằm vật ra giường – chiếc nhẫn vỏ sò thậm chí chưa kịp được cô săm soi tỉ mỉ thì đã bị liệng thẳng xuống biển mất.
Trên bàn có đồ ăn và món tráng miệng, và cả tờ giấy nhắn Trần Dị để lại cho cô. Anh bảo mình ra bãi biển, nhắn cô dậy thì nhớ đi tìm anh.
Miêu Tĩnh tìm thấy Trần Dị đúng vào lúc bóng trời chiều ngả về Tây. Hiếm khi Trần Dị không xuống nước, anh mặc áo phông và quần đi biển, đang mải mê đào cát xây lâu đài cùng một đám nhóc con ở bờ nước.
Đám cá nhiệt đới nhỏ xíu dưới nước bơi qua bơi lại quanh chân người chẳng chút sợ hãi, những vỏ sò vỏ ốc bóng bẩy óng ánh mà chỉ cần thò tay xuống nước mò là đã vớt được cả nắm mảnh vỏ sò và sỏi sặc sỡ đầy ăm ắp. Mấy đứa con nít khác biệt màu da lăng xăng chạy tới chạy lui lượm nhặt nào vỏ sò nào sỏi vùi vào lâu đài cát.
“Chị ơi, trong lâu đài của chúng em có thật nhiều kho báu, chị có muốn tìm kho báu không ạ?” Có bạn nhỏ vẫy tay với Miêu Tĩnh, “Lại đây chơi với chúng em đi.”
Miêu Tĩnh bước qua nhìn mười tòa lâu đài cao cao được đắp nặn bằng cát, một cô bé mắt xanh nghiêm giọng nói với cô: “Chị là nàng công chúa đến từ vương quốc xa xôi, nhưng bạch mã hoàng tử của chị đã bị phép thuật nhốt lại trong bụi gai mất rồi chị ơi.”
Cô bé chỉ chỉ Trần Dị ngồi lọt thỏm giữa một hố cát vây quanh đang chống má cười tủm tỉm, nghiêm nghị giải thích: “Chị phải tìm về đây viên đá quý tượng trưng cho thân phận của mình, có thế thì mới làm được phép giải cứu hoàng tử của chị. Kho báu bị chôn trong mười tòa lâu đài này đấy chị ơi, chị phải tìm nó ra nhé.”
“Vậy à?” Miêu Tĩnh nhập cuộc chơi, “Xin hỏi kho báu của chị bị chôn ở đâu rồi? Chị phải làm gì mới tìm thấy nó đây?”
“Số phận sẽ cho chị lời khuyên tốt nhất.” Cậu bé da đen ra vẻ thần bí, “Và sẽ âm thầm vẫy gọi chị.”
Miêu Tĩnh cười nhún vai, ngón tay chọc đại vào một ụ cát moi ra một viên sỏi cuội.
Lũ trẻ đồng loạt thở hắt một hơi, chuyên chú nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời ngập đầy kỳ vọng.
Mảnh vỏ sò, rong biển, ngọc san hô, ốc biển,… Miêu Tĩnh đào lần lượt từng lâu đài cát. Và rồi chẳng hề báo trước khoảnh khắc cô moi từ một đống cát nọ ra một viên đá quý, mắt lũ trẻ bừng sáng khi chúng thích thú reo lên, sự chấn động làm Miêu Tĩnh hoàn toàn ngạc nhiên và ngỡ ngàng.
Một chiếc nhẫn ngọc lục bảo Colombia rực rỡ sắc biển được viền vòng quanh bằng những viên kim cương sáng chói, kích cỡ và độ xa xỉ của chiếc nhẫn mới gọi là đáng kinh ngạc, dù dính đầy cát mịn trắng xóa nhưng vẫn chẳng thế lấp đi được quầng sáng tỏa long lanh. Đến nỗi một lúc sau nỗi bàng hoàng qua đi, theo bản năng Miêu Tĩnh lại ấn nó vào trong cát, bỗng quay đầu nhìn Trần Dị chăm chăm.
Anh nhếch miệng một kiểu rất vô lại, khom lưng trước mặt Miêu Tĩnh: “Số anh may được thần biển nể mặt, sáng nay vừa ước xong, trời mới nhá nhem ông thần đã đưa một viên đá quý tới rồi.”
“Anh…”
Trần Dị móc nhẫn ra nhét vào tay Miêu Tĩnh, nắm tay cô chậm rãi đi dọc bờ biển về phía trước. Chiếc nhẫn nằm cấn giữa lòng bàn tay hai người, có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại và độ cong của nó.
Hai người dạo bước đến một khoảng bờ nước trong xanh yên tĩnh, Trần Dị nhúng cả hai tay cô lẫn chiếc nhẫn xuống làn nước trong veo để rửa đi lớp cát trắng mịn màng. Anh vén góc áo bọc lấy hai bàn tay cô, lau sạch khô những ngón tay mảnh khảnh trắng ngần và chiếc nhẫn đính viên đá cực đại lóa mắt.
Mặt trời lửng lơ trên mặt biển là khung cảnh diễm lệ nhất trần đời.
Trái tim Miêu Tĩnh khẽ run, nhìn anh chẳng rời mắt.
“Ở đây đi.”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy đong đầy ý cười, chạm ngón tay vào vai cô, nhìn cô khẽ nở nụ cười. Nụ cười ấy mang một sự thoải mái và quyến rũ khó diễn tả. Anh nắm bàn tay trái cô rồi thuận đà quỳ một gối, quỳ trước cô rất tự nhiên mà không hề trúc trắc, eo và lưng anh ưỡn một đường thẳng tắp, đầu ngẩng cao, cặp mắt phản chiếu bóng dừa xuyên thẳng vào tim cô.
“Miêu Tĩnh, anh muốn kết hôn.” Anh siết lấy mấy ngón tay mềm, cất giọng khẽ khàng nghiêm túc cầu hôn cô: “Em có muốn kết hôn với anh không?”
Cô ngơ ngẩn nhìn anh, trong tim như có cơn sóng triều nhấp nhô lên xuống, dồn dập đến mức cô không biết phải đáp lại thế nào. Nào chua ngọt đắng cay bao tâm tình xoay vần nơi lồ ng ngực, vành mắt cô nóng ran, mắt nhòe mờ đi cả.
“Trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, mà anh cũng cho là cả đời này sẽ không còn kết hôn gì nữa. Nhưng dạo này anh cứ nghĩ hoài, là có cần một tờ giấy chứng nhận để chứng minh cho quan hệ của chúng mình không nhỉ. Thực ra là cần lắm đấy – anh muốn trở thành ông chồng hợp tình hợp lý và hợp pháp của em, muốn có người danh chính ngôn thuận cùng san sẻ chung một cuộc đời với anh, muốn đóng con dấu xuống vì một người duy nhất.”
“Lấy anh nhé!”
Miêu Tĩnh chớp mi, sự cảm động đã bao trùm gương mặt cô, mắt đỏ au rơm rớm ánh nước.
Cô cũng thích có người cầm nhẫn quỳ trước mặt mình, cầu hôn cô với một giọng đầy yêu thương trìu mến, đợi cô đồng ý lấy anh làm chồng.
Đương nhiên phải lấy! Ngoài anh ra thì còn lấy ai được nữa đây?
Cách đó ít xa có người để mắt đến cảnh tượng với nghi thức cầu hôn quỳ một gối tiêu chuẩn. Cư dân toàn cầu ai chả thích góp mặt hóng hớt trong những dịp vui kiểu này, đám trẻ con cũng hào hứng kéo bè kéo lũ chạy ùa tới, xúm xít lại luôn miệng hô hào.
“Say yes!”
“Marry him!”
Miêu Tĩnh hít vào hơi thật sâu, gật đầu: “Vâng.”
Anh cười toe toét đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, cỡ nhẫn vừa khít, vừa to vừa sáng vừa phô trương, một chiếc nhẫn độc nhất vô nhị.
Xung quanh rần rần tiếng hoan hô.
Tình cảm thế tục hẳn nên có bầu không khí của thế tục.
“Trước đây em cứ nghĩ mình sẽ không cưới nhau đâu, bởi lẽ quá khứ nhiều cái phức tạp, như chỉ sống cạnh bên nhau là đã đủ rồi, không cần đến hôn nhân và gia đình nữa… Trần Dị, mình chưa từng được sống trong một gia đình bình thường…” Cô siết chặt bờ vai anh, nước mắt thấm đẫm vải áo anh, “Nhưng em cũng thích đeo nhẫn ở tay, thích lời thề và hẹn ước.”
Trên bãi biển phủ bóng hoàng hôn, vòng tay Trần Dị ôm ghì người con gái trong lòng.