Tàu chạy lúc một giờ sáng, kế đó tiếp tục bay chuyến sớm từ Lâm Giang đến sân bay quốc tế Charles de Gaulle của Pháp, dừng lại năm tiếng rồi bay chuyển tiếp về phía Santa Fe, Bogota – thủ đô của Colombia. Toàn bộ hành trình tốn bốn chục tiếng đồng hồ.
Phí đi lại của Miêu Tĩnh do công ty phụ trách, còn vé tàu và vé máy bay của Trần Dị do Miêu Tĩnh chi trả. Gần bốn vạn lộ phí đã ngốn hết sạch số tiền tiết kiệm ít ỏi cuối cùng của cô, ép Trần Dị lên tàu dưới tình cảnh nghèo trắng tay.
Cả hai ôm khít nhau, cho quãng thời gian đằng đẵng trôi qua trong tĩnh lặng, người khẽ chao đảo theo tốc độ tàu chạy, mang tới sự váng vất và bập bềnh diệu kỳ. Thật hiếm khi, Trần Dị khẽ vuốt v e mái tóc và bờ vai Miêu Tĩnh, chóp mũi cùng vầng trán cọ nhè nhẹ và chậm rãi vào gò má và tai cô, mọi tình cảm chợt bộc phát ngay giờ khắc này. Mắt trướng đau, nóng rẫy. Sóng cuộn trào, khuấy đảo và tàn phá lồ ng ngực. Lúc chua, lúc đắng, rồi đột ngột chuyển vị ngọt. “Muốn có được”, thứ cảm giác mờ nhạt đã bị anh bỏ lại năm mười chín tuổi. Và những năm tháng sau đó, anh cũng chẳng còn bất cứ ý nghĩ nào để cho rằng mình vẫn có thể “có được”. Ấy chính là Miêu Tĩnh, một Miêu Tĩnh vừa ương ngạnh nghiêm túc, vừa thanh cao kiêu ngạo. Cô bảo một ngày nào đó cô sẽ đi đến phương trời khác thật cao thật xa, cô và anh khác biệt nhau một trời một vực.
Anh nghĩ gì, muốn gì khi chìm trong sự lặng im kéo dài ở góc toa tàu kia? Muốn thận trọng nâng mặt cô lên, hôn vào đôi môi, muốn dè dặt một cách vụng về hay giở điệu bộ cà lơ phất phơ hay vờ tỏ vẻ ngầu lòi, đáp một câu rằng “Anh cũng yêu em”, hay muốn đón nhận nỗi đau đớn khôn tả và rồi ở bên cô mãi mãi…
Chẳng đợi Trần Dị vạch rõ bước cần làm tiếp theo, Miêu Tĩnh đã đẩy anh ra, hắng giọng cho dịu cái cổ khô khốc, xếp đống đồ trong tay trước mặt anh, đầu óc bỗng dễ chịu hẳn: “Tranh thủ còn tí thời gian, làm nốt chuyện của anh đi.”
???
Nhà, xe, tiệm bida, tài sản cá nhân, đủ mọi dự án công việc nhỏ lẻ đang chờ giải quyết, những người nên tạm biệt và những việc cần bàn giao, tất cả buộc phải thực hiện ngay và chỉ một lần duy nhất khi những người khác đương say giấc nồng. Miêu Tĩnh liệt hẳn một tờ danh sách công việc cho anh. Trần Dị chưa kịp dứt khỏi tâm trạng phức tạp, nghe Miêu Tĩnh khẩn cấp dặn dò, bảo anh chuẩn bị sẵn tiền trong thẻ ngân hàng trước.
Miêu Tĩnh đã dọn dẹp nhà cửa đâu vào đấy, rồi thì chìa khóa nhờ ai giữ hộ, xe hoặc bán hoặc sang tên, vụ hỏa hoạn ở tiệm bida và cách xử lý tiếp sau, thanh toán viện phí như nào, và cả một vài mối qua lại riêng…
Trần Dị: …
Anh càng nghĩ càng thấy vô lý, quay đầu cau mày nhìn cô, mắt ánh vẻ lạ kỳ, hỏi cô lấy hộ chiếu và visa của anh từ đâu ra. Miêu Tĩnh ung dung giải thích rằng mình nhờ Chu Khang An giúp đỡ, hiện giờ Trần Dị không cần phải làm gì nữa. Trong tình hình nguy hiểm thế này, đáng lý ra nên mở làn đường ưu tiên, để cô và anh đi càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt.
Khóe môi Trần Dị giật giật, vẻ mặt trông như thể vừa đánh đổ lọ gia vị, nào chua, ngọt, đắng, cay, mặn, chát lẫn lộn, trông khá đặc sắc.
Tình cảm… cô hạ quyết tâm… tính trước mọi việc… biết anh sẽ đuổi theo cô…
Cô nói cô yêu anh, muốn hai người ở bên nhau, cô nói quay về Đằng Thành chính bởi vì anh, muốn dẫn anh rời khỏi…
Bà mẹ…
Miêu Tĩnh!!!
Như một lưỡi dao bén ngót đâm thẳng từ cổ họng xuống ngực, máu tươi bắn tung tóe, đầm đìa thân xác, thiêu đốt nóng rẫy, nóng đến mức độ vừa run vừa bất lực.
“Anh hãy cứ theo em đi khắp thế giới, lấy bốn bể làm nhà đi.” Miêu Tĩnh cúi đầu gõ chữ tanh tách trên điện thoại, giọng điệu rõ ràng vô cùng thản nhiên. Bất thình lình một bàn tay to vỗ đầu cô phát, hung dữ vần vò, rồi lại ghì cô vào lòng, biểu cảm rối bời, nghiến răng nghiến lợi nói chẳng thành câu: “Miêu Tĩnh… Miêu Tĩnh…”
Miêu Tĩnh dừng tay, sắc mặt có phần cứng ngắc và trống rỗng, dường như chưa quá quen với kiểu bám dính và những cảm xúc dồn nén không cách nào trút bỏ của người đàn ông bên cạnh. Cô ngẩn ngơ để mặc Trần Dị ôm một lúc, sau đó nhận ra anh đã nhanh chóng kiềm chế bản thân, bình ổn lại, thở hắt một hơi rồi ôm cứng cô. Hai người nhìn vào mắt nhau, mắt người nào cũng tràn tuôn ngàn vạn tâm tình. Cô thấy cả mảng đỏ và thứ tình yêu say đắm cuộn dồn ở đáy mắt anh. Thậm chí trong phút giây ngắn ngủi ấy, cô cũng bất chợt thấy tươi vui hẳn. Cô đã sáng tỏ tình cảm của mình dành cho anh. Nhưng anh với cô thế nào, hai người quen nhau biết bao năm, cả thể xác lẫn tinh thần đều có ràng buộc sâu sắc, cô chắc chắn sẽ trở thành một trải nghiệm và màu trắc mãi mãi không thể xóa nhòa trong lòng anh.
Hơn nữa, người giờ nằm trong tay cô, anh có chạy đằng trời.
Bốn mươi tiếng hành trình đầy sóng gió, từ chuyến tàu lúc sáng sớm tới sân bay. Chuyến đi ngàn dặm đến một đất nước mới thật dài và cũng đủ thỏa mãn. Người trấn định lạ thường là Miêu Tĩnh. Cô đã nắm rõ hết mỗi một đường đi nước bước của tương lai mình. Còn người đàn ông vội vã chạy khỏi bệnh viện cạnh cô đây, từ bao xúc cảm bị kìm giữ lúc còn trên tàu, sự bình tĩnh ẩn sâu kín trong từng cử chỉ lời nói, cho đến khi đứng giữa sân bay quốc tế rộng thênh thang, khuôn mặt anh tuấn phút chốc ấy bỗng hóa thất thần và mờ mịt. Miêu Tĩnh vừa tất bật gọi điện sắp xếp công việc, vừa nắm lấy bàn tay anh, như đang dắt một em chó bự hiền dịu ngoan ngoãn. Ký gửi hành lý, qua cửa kiểm tra an ninh, vào phòng chờ sân bay. Mặt trời mùa đông ấm đỏ dần nhô lên từ đường chân trời, ánh bình minh rạng rỡ in trong con ngươi, bỗng nhiên thắp sáng sắc màu của đôi mắt, thổi bùng sức sống mới sinh sôi và khao khát về tương lai. Trong căn phòng chờ lặng ngắt, Trần Dị nhìn nụ cười dịu dàng của Miêu Tĩnh, trái tim chợt bừng niềm hân hoan vui sướng.
Cô kiễng chân vươn tay, anh nhẹ nhàng ôm cô, buông tiếng thở dài cực khẽ, hàng lông mày cũng nhuốm cả hào quang chói lòa của ban mai.
“Giống lúc ấy.”
“Lúc nào?”
Giọng anh mềm nhũn, khàn khàn: “Có năm nọ, em ra khỏi ga tàu, anh lôi em lên mô tô, chở em lên núi đua xe… Sau đó mình ngồi ở sườn núi ngắm cảnh hóng gió, em khóc mệt lả bèn co tròn người nằm cạnh anh ngủ. Anh gọi em dậy, em ngồi trên mô tô, mình cùng nhau về nhà…”
“Nhớ rồi, đấy là hồi tốt nghiệp cấp 2, chắc khoảng mười năm trước, anh nói sẽ cho em ở lại thêm ba năm.”
Sau nữa, họ đã có với nhau ba năm quý giá nhất.
Trần Dị cẩn thận chạm môi vào trán cô, như là thép tinh sắt cứng quấn quanh ngón tay mềm.
Máy bay nghiêng cánh bay về Tây, họ xuyên qua nắng trời chiếu rọi và tầng mây dày dặn, như tương lai và cuộc sống mới. Chuyến đi kéo dài, Miêu Tĩnh đã thiếp ngủ, nhắm nghiền mắt nép vào lòng anh. Anh ngắm vẻ say giấc của cô, suy đi tính lại trong bao nhiêu mông lung. Mọi chuyện ập tới quá mức bất ngờ khiến Trần Dị chưa thể tiêu hóa hết được.
Họ hạ cánh tại sân bay Charles de Gaulle vào buổi chiều.
Lọt giữa biển người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, cao to lực lưỡng, Trần Dị không có lấy chút luống cuống nào, song hoàn toàn chẳng thể giao tiếp. Nhìn bảng chỉ dẫn của sân bay và nghe tiếng nói chuyện của hành khách chung quanh, anh lạnh lùng đút hai tay trong túi quần, mày cau tít, ra vẻ bí hiểm hếch cái cằm nghiêm nghị.
Đừng nói là tiếng Pháp, anh bây giờ cũng chỉ biết vài ba từ tiếng Anh. Hồi cấp 2 từng học tiếng Anh ba năm, ít nhiều đầu còn mang máng. Anh nhớ mình học các môn tự nhiên khá được, môn xã hội tuy học qua quýt đại khái song vẫn chưa tới nỗi bết bát. Anh có một bộ não nhanh nhạy và năng lực ghi nhớ ở mức tốt, nhưng mảng nói thì bảo anh là dế trũi cũng chẳng quá, bập bà bập bẹ được mỗi “hello”, “nice to meet you”, đứng ở sân bay đoán mò mà chả ra tí gợi ý nào.
Đây cũng là lần đầu Miêu Tĩnh qua trời Âu, nhưng cô đã vạch sẵn các bước chuyển máy bay, qua một hồi cân nhắc đã biết tiếp theo nên đi thế nào. Trần Dị đi cạnh cô, uể oải nhìn cô nói chuyện với nhân viên công tác tại sân bay, rõ là đang mông lung nhưng lại làm bộ điềm tĩnh. Thình lình mặt đối mặt với Miêu Tĩnh, cô cười hỏi anh có đói bụng không, đói thì đi quanh đây tìm chỗ ăn chút gì đó.
Anh hờ hững ừ tiếng, ưỡn vai thẳng lưng đi theo sau Miêu Tĩnh, khí thế hừng hực nom không tí nào là một tên tùy tùng. Anh nghĩ ngợi, còn moi tìm vài đề tài mang tính quốc tế: “Năm xưa ông đây ở Tam Giác Vàng cũng quen mấy ông nước ngoài, có ông người Pháp kia là cao thủ của mấy sòng bạc ngầm…”
Miêu Tĩnh mím môi nén cười.
Họ đương nhiên sẽ sóng vai nhau bước qua những nơi công cộng sáng sủa và sạch sẽ. Tuổi tác xấp xỉ, ngoại hình tương xứng, cực kỳ ăn ý, dắt tay hay ôm nhau là lẽ hết sức thường tình, thu hút vô số ánh nhìn tràn đầy thiện ý và ngưỡng mộ. Quang minh chính đại đứng giữa phố phường, bỏ lại tất cả gò bó và trói buộc của quá khứ, đi về phía tự do và trang sống mới.
Quả thực Trần Dị cảm thấy cơ thể mình thư thái như kéo tơ bóc kén, như quay về năm mười tám tuổi trưởng thành, anh học hết trường nghề, đặt chân vào chốn phồn hoa ngợp vàng son, dã tâm sôi trào, hăm hở hăng hái, sản sinh những hão huyền vô tận về tương lai.
Lòng anh trăm mối tơ vò, nhất thời không biết nên đối mặt với cô ra sao.
Bay từ Paris đến Bogota, nắng hoàng hôn dằng dặc, Đại Tây Dương mênh mông vô ngần nuốt chửng ánh chiều tà khi mặt trời lặn. Hành khách trên máy bay đắp thảm ngủ say. Dẫu lệch múi giờ song tinh thần và năng lượng của hai người vẫn dồi dào, vai kề sát vai, nhỏ giọng tán gẫu câu được câu chăng.
“Xuống máy bay, công ty sẽ cử tài xế đón em, qua tới đó phải gặp người phụ trách dự án trước, chuẩn bị mấy ngày nữa em sẽ nhận việc đi làm. Công ty có ký túc xá cho nhân viên, anh ở ký túc xá với em, hay ra ngoài thuê phòng cũng được. Nhưng nghe bảo an ninh ở Bogota không tốt lắm. Cố gắng đừng hoạt động ở những khu du lịch và khu nhà giàu, cất ít tài sản trong người thôi. Ở đây người ta dùng đồng peso, mình phải ra ngân hàng đổi ít tiền mặt trước. Sau khi đến công ty, em sẽ nhờ đồng nghiệp dẫn đi Casa de Cambio đổi tiền.”
*Casa de Cambio: Văn phòng đổi tiền.
“Ở đây khá ít người Trung Quốc, tiếng Anh không thông dụng, giao tiếp hằng ngày bằng tiếng Tây Ban Nha là chính. Qua đó rồi chúng mình phải học thêm tiếng nữa đấy.”
“Bogota nằm trên miền cao nguyên, bốn mùa như xuân, nhiệt độ sáng tối chênh lệch nhiều, không nóng ẩm như ở Đằng Thành. Ẩm thực chủ yếu là khoai tây, bắp ngô, các loại thịt nướng, và rất nhiều trái cây nhiệt đới…”
Miêu Tĩnh phổ cập những kiến thức chung về khí hậu và phong tục văn hóa Colombia cho Trần Dị, giúp anh nhanh chóng hiểu biết thêm hoàn cảnh phải đối mặt trong tương lai giữa sự mê man đột nhiên xảy đến này. Trần Dị hơi chau mày, nắn cổ tay mảnh khảnh của cô bằng một lực lúc nặng lúc nhẹ, lười biếng lắng nghe, con mắt phẳng lặng trầm tĩnh như biển đêm. Mắt hai người thỉnh thoảng chạm nhau, cặp mắt anh nhìn cô chớp lóe, ẩn giấu những đốm lửa li ti.
“Em đi làm, anh qua đó thì làm được gì?” Anh giạng chân dài, chiếm cứ không gian của cô, xoa khuôn cằm góc cạnh của mình, “Giặt giũ, nấu cơm, làm việc nhà cho em à?”
Miêu Tĩnh nghe anh nói vậy, nhướng cao mày, suy nghĩ mấy giây rồi đáp dứt khoát: “Đương nhiên là được.”
Ngẫm nghĩ kỹ, tự dưng lại có đôi chút chờ mong.
Trần Dị mường tượng ra những hình ảnh ấy, chợt thấy khá hay ho mới mẻ, cong môi cười: “Cũng không phải là không được.”
Con nhỏ chết giẫm này cứng lông cứng cánh rồi, lúc nào cũng chĩa hết mũi nhọn về anh. Đi lòng vòng quanh co, vắt óc tìm kế lừa anh sang Nam Mỹ. Lại còn luôn miệng nói yêu anh, bảo vệ anh rất chi đường hoàng, để anh lửng lơ trên trời hàng chục giờ. Anh bám váy tí thì đã làm sao, đàn ông bám váy không đau lưng. Vả lại tấm lưng này của anh tương đối khỏe, anh đành phục vụ cô vậy, hầu hạ tận chân tơ kẽ tóc, nước rót cơm bưng, cung phụng cô như là thượng đế.
Nghĩ thế, bụng dạ Trần Dị nhẹ nhõm hẳn, khoan khoái toàn thân. Anh tìm một tư thế thoải mái, để Miêu Tĩnh tựa vào lòng mình: “Ông đây làm cái gì chả được. Ngủ trước đi, khi nào đến ông sẽ xem xem đấy là chỗ quái quỷ nào.”
Hai người ôm nhau ngủ. Lúc mở mắt, máy bay đã đáp cánh tại sân bay quốc tế El Dorado. Sân bay tuy lớn, song giờ này không quá ồn ào. Họ ra ngoài làm thủ tục kiểm tra hải quan theo quy định. Nhân viên hải quan Colombia trông thấy hai gương mặt phương Đông trẻ tuổi, bèn nồng nhiệt bắt chuyện với cô gái. Anh ta khen Miêu Tĩnh vừa xinh đẹp thanh lịch, vừa trẻ trung đáng yêu, hỏi Miêu Tĩnh một loạt vấn đề như cô đến từ đâu, tới Colombia du lịch hay làm việc.
Người ta hay bảo đàn ông Mĩ Latinh điển trai đa tình, từ mười tuổi đến tám chục tuổi, toàn những tay tán gái cừ khôi. Nghe hai người lảm nhảm hết bài này đến bài khác, nét mặt nín nhịn hơn bốn mươi tiếng của anh giờ đây đã gần mất hết kiên nhẫn. Miêu Tĩnh mỉm cười nói chuyện với anh chàng kia, tạm thời bỏ quên người đàn ông đứng bên. Hết một câu hỏi, cô vội liếc mắt sang Trần Dị, cười nói: “He is my family.”
“Husband?”
Miêu Tĩnh sững người, khẽ mím môi, má nong nóng, không chắc phải trả lời kiểu gì, giọng ngập ngừng kéo dài: “Ye…”
Người đàn ông phương Đông sốt ruột khó kìm nổi cơn nghiện thuốc lá bên cạnh thoáng chốc thẳng lưng, đôi mắt chằng chịt tơ máu bỗng dưng sáng ngời, như trong nháy mắt gặp được tinh tú, chiếu rọi rực rỡ.