Chỗ Chúng Tôi Đây Cấm Độc Thân

Chương 3



Nhưng mà một giây sau, Văn Thu Tỉnh đi ngang qua trước mặt hắn, miệng thì thà thì thầm tiến vào phòng rửa tay.

Bởi vì thanh niên quanh năm trà trộn trên internet đột nhiên nhớ ra, chuyện hành sự giữa nhóm cơ lão không đơn giản tiện lợi như giữa nam nữ.

Trước khi cơ lão hành sự là phải chuẩn bị…

Phong Đình nhìn cánh cửa bị đóng lại một cách bạo lực, đôi mắt màu xanh hơi rung động.

Bị Văn Thu Tỉnh ghét bỏ cả người âm u tử khí, nhưng sao hắn lại không bị sức sống và sự đặc biệt của Văn Thu Tỉnh hấp dẫn chứ.

Sau ba mươi phút, chiếc giường đơn nhỏ bé trong căn phòng cho thuê, chịu đựng trọng lượng và thao tác không khoa học mà cái diện tích xíu xiu của nó không nên chịu đựng.

Người đàn ông cực kỳ lo lắng, trải thảm len trên sàn nhà, giải quyết tốt vấn đề.

Sau khi tất cả được dẹp loạn, Phong Đình dùng gối kê dưới bụng gần chỗ xương cụt của thanh niên, bảo đối phương đừng nhúc nhích.

Rõ ràng như vậy rất không thoải mái.

“Anh làm gì đó?” Văn Thu Tỉnh hung dữ, có điều không thể nghi ngờ là miệng cọp gan thỏ.

Trên thực tế cậu hiện tại chỉ có thể mặc người định đoạt, đồng thời cũng buồn ngủ đến mức chỉ muốn thiếp đi.

“Tăng cường tỷ lệ.” Giọng Phong Đình đặc biệt trầm khàn.

Mái tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ trước đó, bây giờ ngổn ngang rải rác trên trán.

Ngũ quan như được điêu khắc, rất thâm thúy lập thể.

Vị này bỏ đi quần áo và cảm giác thần bí, sau loại chuyện đó càng tăng thêm sức quyến rũ.

Dù cho chỉ là tùy ý ngồi ở đằng kia, cũng khiến người cảm nhận được một loại trang nghiêm và tự phụ như đang ngồi ngay ngắn ở hoàng cung.

Văn Thu Tỉnh chỉ ngẫu nhiên mà liếc một cái, nhịp tim khó giải thích được mà tăng tốc, không thể không lần thứ hai thừa nhận, Will đúng là người đàn ông chất lượng tốt vạn người chọn một.

Đặt trong đám gay nhất định là công tốt quý hiếm khiến vô số tiểu thụ rít gào.

Nói một câu chân thành, nếu hôm nay người kết hôn với Văn Thu Tỉnh không phải là Will khí chất xuất chúng, mà là một người thân hình màu mỡ, hay một người dáng vẻ bình thường, cậu chín mươi chín phần trăm sẽ không dễ dàng lựa chọn cái biện pháp bậy bạ như mang thai đâu.

Cho nên nói đàn ông quả nhiên là động vật thị giác, điều này chẳng liên quan gì đến xu hướng tình dục cả.

Văn Thu Tỉnh thầm tự giễu, sau đó ngủ mất tiêu.

Phong Đình không dám di chuyển đối phương, không thể làm gì khác hơn là lấy chăn đắp cho cậu.

Mà chính hắn thì chậm rãi mặc quần áo, ngồi bên giường lâm vào suy nghĩ.

Một khi bắt đầu lựa chọn, thì không có đường lui nữa rồi.

Nếu như người đang ngủ trên sàn kia thật sự có thai… Phong Đình ngừng thở, nghĩ đến chuyện sau này.

Dù cho hắn thật sự rời đi, cũng sẽ để lại đầy đủ tài sản, hắn đã lên kế hoạch xong xuôi.

Điều này làm cho người đang tâm tình hỗn loạn yên lòng hơn không ít.

Sau ba tiếng, Văn Thu Tỉnh đang mơ màng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.

“Đờ mờ…” Qua lâu vậy rồi, không biết có tính hay không.

Văn Thu Tỉnh nhíu mày, lập tức vươn tay ra khỏi chăn, mở ra trang quản lý hôn nhân, trên khung đệ trình ấn xuống số lần.

Kết quả hệ thống bắn ra một hàng chữ: Xin lỗi, không đo lường được phản ứng có hiệu quả, đệ trình không thông qua.

“Mẹ!” Văn Thu Tỉnh mắng một câu.

Điều này khiến Phong Đình mặc quần áo nằm nghỉ ngơi trên giường chú ý, hắn lập tức ngồi dậy, dùng đôi mắt màu xanh đầy lo lắng nhìn chăm chú vào Văn Thu Tỉnh.

“Anh là heo chắc? Làm xong không đệ trình à?” Thanh niên nằm dưới sàn, rõ ràng đang nổi nóng mà giận chó đánh mèo.

“Xin lỗi, quên mất.” Gương mặt Phong Đình hơi lộ vẻ ảo não.

“Cũng phải.” Văn Thu Tỉnh thất bại che mặt: “Anh ngay cả nộp thuế cũng quên được, tôi có thể hi vọng gì ở anh chứ.”

Phong Đình giật giật môi, rốt cuộc vẫn không giải thích.

“Tôi có thể động đậy chưa?” Văn Thu Tỉnh bò lên phía trước, suy nghĩ một chút vẫn cắn răng trưng cầu ý kiến.

“Có thể.” Phong Đình nói, trong con ngươi chợt lóe lên ý cười.

Văn Thu Tỉnh lập tức như vứt được củ khoai lang nóng bỏng tay, lấy cái gối có độc kia ra, lại phát hiện cả người bủn rủn vô lực, rất không thoải mái.

Nhớ lại cảnh mở đầu rất không thuận lợi, quá trình cũng cực khó chịu, Văn Thu Tỉnh sống không còn gì luyến tiếc mà lựa chọn tiếp tục nằm ngay đơ.

Phong Đình dời ánh mắt, nhìn thời gian, lựa chọn đặt hai phần cơm tối qua mạng.

Trước khi bữa tối được đưa tới, hắn nhanh chóng vọt vào phòng tắm nhỏ hẹp trong nhà bạn đời.

Mới vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa, Phong Đình quấn một cái khăn tắm lên người, nhanh chóng mặc áo vào, cố gắng khẽ khàng ra mở cửa lấy bữa tối.

Văn Thu Tỉnh ngửi mùi thức ăn, bấy giờ mới nhẫn nhịn khó chịu bò dậy ăn cơm.

Song khi cậu đứng lên, tác dụng của trọng lực Trái Đất cho cậu một niềm vui bất ngờ…

“Đệt…” Văn Thu Tỉnh vặn vẹo đi vào phòng tắm.

Cái kẻ lúc thường thích soi gương, thích trưng diện là cậu đây, khi tắm phá thiên hoang địa không hề liếc gương lấy một cái.

Bởi vì cậu không muốn nhìn thấy thảm trạng sau khi mình bị đàn ông đè.

Chờ lúc Văn Thu Tỉnh mang đầu tóc ướt nhẹp đi ra, trên bàn vẫn còn bày hai phần cơm tối hoàn hảo, hiển nhiên đối phương đang chờ cậu cùng ăn.

Thức ăn thời đại tinh tế ngoài công tác giữ ấm, không thể không nói tốt hơn nhiều so với mấy thứ chỉ được cái đẹp mắt và đói bụng.

Cho dù là tắm một hồi lâu lắc lâu lơ, mở ra cơm nước vẫn nóng hổi.

Về phần cách nấu, khẩu vị của thịt và rau củ cũng không tệ lắm, bình thường vậy thôi.

Không có món đặc biệt ngon, cũng không có món không thể ăn được.

Văn Thu Tỉnh ăn một nửa thì không ăn nữa, bởi vì phần ăn đặc biệt này phân lượng kinh người, ăn một nửa đã coi như cậu phát huy vượt xa người thường rồi.

Mà người đàn ông ngồi đối diện cậu, lại từng miếng từng miếng ăn hết sạch sành sanh.

Lượng ăn lớn đến vậy, cũng khó trách lực bộc phát mạnh mẽ như máy đóng cọc.

“Cậu nên ăn nhiều một chút.” Phong Đình thoáng nhìn nửa đĩa đồ ăn Văn Thu Tỉnh để lại, khuyên bảo.

“Chẳng lẽ anh cho rằng tôi có thể ăn được nhưng cố ý không ăn?” Văn Thu Tỉnh buồn cười xì một tiếng, không để ý đến hắn nữa.

Tuổi thọ của đám người ở thời đại tinh tế dài lắm, nếu không có gì ngoài ý muốn, đủ để sống đến 200 tuổi.

Mọi người tại 170 tuổi mới xuất hiện trạng thái già yếu, đây cũng là lí do tại sao Văn Thu Tỉnh chịu mang thai sinh con, đổi lấy tự do.

Hơn 100 năm, chà chà, thời gian rất dài.

Đối với 21 tuổi mà nói, chỉ mới bắt đầu nhân sinh mà thôi.

Phong Đình thấy cậu thật sự không định ăn hết số đồ ăn còn lại, liền bắt đầu thu thập đồ dư thừa trên mặt bàn.

“Will, anh năm nay bao nhiêu tuổi?” Văn Thu Tỉnh rót cho mình ly nước, nhàm chán hỏi.

Phong Đình bị dò hỏi suy tư chốc lát, không biết nên trả lời số tuổi thật sự, hay là số tuổi của thân phận giả.

Nhưng thực ra hai thân phận cách nhau cũng không lớn.

“51.” Hắn trả lời.

“Phụt…” Văn Thu Tỉnh mới vừa uống một ngụm nước nóng lập tức phun ra ngoài.

Phắc, 51 tuổi???

Nói cách khác, cậu vốn tưởng mình lấy được một cao phú suất, không ngờ lại là một ông già…

Cái này rất lúng túng.

Phong Đình – số tuổi thật sự là 47 – lẳng lặng nhìn phản ứng kịch liệt của bạn đời, ánh mắt có hơi phức tạp vì bị ghét bỏ.

“Anh lớn hơn tôi 30 tuổi, mịa nó.” Văn Thu Tỉnh cầm ly, tâm tình phức tạp.

Là 26 tuổi, Phong Đình phản bác trong lòng, đồng thời cũng cầm một cái ly, rót một ly nước nóng.

Kỳ thực ở trong lòng mọi người, hắn vẫn là một vị quân vương vô cùng trẻ tuổi.

30 tuổi kế vị, có một không hai trong vũ trụ.

Không thể không nói, điểm chú ý của Văn Thu Tỉnh rất lệch lạc: “Vậy thuế độc thân trước đó của anh chẳng phải đắt lắm à?”

Phong Đình: “…”

Văn Thu Tỉnh tiện đà hỏi: “Anh kết hôn bao nhiêu lần rồi? Không phải là đã con cháu đầy đàn đấy chứ?”

“Không có.” Phong Đình thành thật trả lời: “Kết hôn là chuyện ngu xuẩn.” Đương nhiên, đây là ý nghĩ của vị bạo quân kia.

Bao quát cả con nối dòng, đối phương cũng không muốn.

“Xí…” Văn Thu Tỉnh bĩu môi, bởi vì cậu không hề cảm thấy kết hôn là chuyện ngu xuẩn.

Văn Thu Tỉnh cậu là kiểu người nhìn bề ngoài rất phong lưu, nhưng thực tế rất chung thuỷ hiền huệ.

“Lần sau đừng quên nộp thuế, anh làm vậy sẽ hại chết người.” Văn Thu Tỉnh tức giận nói.

“Rất xin lỗi.” Phong Đình chân tâm thực lòng đáp lại.

Văn Thu Tỉnh bị xin lỗi càng thêm tức giận, lườm đối phương hai cái, sau đó đi tới nhặt đồ vật dưới sàn nhà lên, nằm trên giường lên mạng.

Nội dung cậu tìm kiếm chính là làm sao để nhanh chóng mang thai, song cậu phát hiện đây là một đề tài rất nóng.

Toàn bộ tinh cầu, ồ không, phải nói là toàn bộ vũ trụ đều đang chăm chú vào đề tài này.

Văn Thu Tỉnh lướt qua đủ bài thuốc dân gian lung ta lung tung, còn có dược vật đắt giá, trên mặt dần dần xuất hiện biểu tình lực bất tòng tâm.

Tổng kết lại phương pháp phổ biến là vẫn cứ phải làm, sau đó kê gối.

Các nhân sĩ sốt ruột cầu con thậm chí sẽ chọn trồng cây chuối, như bị điên ấy.

“Anh nói anh chừng nào thì phải đi?” Văn Thu Tỉnh lướt web lướt đau đầu, dứt khoát quay lại hỏi Phong Đình.

“Nửa tháng sau.” Phong Đình dừng một chút, nói.

“…” Văn Thu Tỉnh lập tức nhìn kết quả vừa nãy tìm được, trên đó viết thời gian bình quân để những người dễ mang thai thụ thai, là từ 3 đến 6 tháng.

Mẹ nhà anh!

Đây là với thể chất dễ mang thai đó!

Hiển nhiên ông trời luôn công bằng, tuổi thọ dài đại biểu cho việc thai nghén đời sau khó khăn hơn, đây không phải chuyện đáng trách.

Nhưng mà tên Will đáng chết kia chỉ có thể ở lại chỗ này nửa tháng, Văn Thu Tỉnh không hề biết mình có thiên phú dị bẩm cốt cách thanh kỳ, làm với đối phương một lần có thể trúng thưởng gì gì đó.

“Anh tới đây.” Văn Thu Tỉnh như không thèm đến xỉa đến, nhắm mắt lại nói.

Ánh mắt Phong Đình sâu đậm hơn, chăm chú nhìn thanh niên trên giường.

Qua thật lâu, rốt cục đứng dậy đi về phía đối phương.

Đêm đó trong phòng cho thuê, thật lâu sau mới khôi phục yên tĩnh.

Văn Thu Tỉnh trước đây thật sự không biết, thì ra dưới tình huống đặc thù, cậu lại là một người ác như vậy, ngay cả với mình cũng ra tay được.

Hơn nữa còn là không chút do dự.

“Đậu xanh rau má…”

Ngày hôm sau tỉnh lại, sắc trời đã sáng trưng, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, soi sáng cả căn phòng hoang đường.

Cậu và một người đàn ông khác, không phân anh tôi, không nhúc nhích cũng không biết chân nào là của mình.

“Will!” Văn Thu Tỉnh vỗ vỗ cánh tay Phong Đình, phát hiện tay đối phương tay cứng như đá hoa cương.

Phong Đình rất nhanh đã tỉnh lại, hắn cau mày cảnh giác kiểm tra xung quanh.

Ở giây tiếp theo thu hồi sự đề phòng, bởi vì hắn nhớ lại những việc kỳ diệu đã trải qua từ ngày hôm qua tới giờ…

Hắn bây giờ, là người có bạn đời.

“Xin lỗi.” Phong Đình vươn mình dậy từ bên người Văn Thu Tỉnh, quay đầu lại nhìn chiếc giường nhỏ bất kham, gương mặt đẹp trai đỏ bừng.

“…” Thanh niên vẫn còn dáng vẻ thiếu niên mang theo hai mắt xanh đen bò dậy, bước chân phù phiếm tiến vào phòng tắm.

Bóng lưng hốt hoảng, không giải thích được khiến người miệng lưỡi khô khốc.

Người đàn ông ở tại chỗ cũ, cầm lên đệm chăn bị chơi đùa như dưa muối, đặt lên chóp mũi ngửi một cái, sau đó làm bộ bình tĩnh mà xếp chúng lại, chuẩn bị lát nữa xuống lầu vứt đi.

Trước đó, hắn mặc quần áo vào, lên mạng đặt đệm chăn mới cùng quần áo tắm rửa, đồ dùng hằng ngày, vân vân.

Còn có… cơm trưa.

Kế hoạch lúc đầu của Văn Thu Tỉnh là, chờ thân thể thoải mái một chút thì ra ngoài tìm việc, kiếm điểm tín dụng duy trì cuộc sống.

Thế nhưng dựa theo tình huống trước mắt, không giải quyết xong chuyện này, cậu căn bản không có lòng công tác.

Kẻ cầm đầu làm hại cậu không thể không liều mạng, mà là coi như tự giác.

Không ý kiến ý cò khiến người khó chịu.

Có điều hôm nay… Văn Thu Tỉnh chống tay trên bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn bản thân phờ phạc, cảm thấy không thể làm tiếp nữa, nếu không sẽ có án mạng.

Sau khi cơm nước xong, Văn Thu Tỉnh sống dở chết dở nằm trên đệm mới nghỉ ngơi.

Phong Đình đứng cạnh bàn nhìn cậu, qua thật lâu, nói rằng: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, cậu ở nhà một mình nhớ cẩn thận.”

“Ừm…” Văn Thu Tỉnh lười biếng đáp.

“Đừng mở cửa cho người lạ.” Phong Đình không yên tâm nói thêm một câu.

Dáng vẻ gà mẹ như này chọc Văn Thu Tỉnh tức không nhẹ, trêu chọc nói: “Will, không phải anh thích tôi đấy chứ?”

“…” Phong Đình không nói, đứng dậy đi ra cửa.

Người như hắn, có tư cách gì để yêu, chẳng qua chỉ là tồn tại giả tạo có một ngày sống một ngày thôi.

Văn Thu Tỉnh chỉ là thuận miệng, nếu cậu có tâm tư kiều diễm đó thật, kiểu gì cũng không thể nói ra mấy câu damdang như vừa nãy được.

Giấu giấu diếm diếm còn không kịp, chớ nói chi là đùa giỡn một người ngủ cậu đến mấy lần.

Phong Đình ra cửa.

Tâm tình hắn trầm trọng, kéo chặt áo gió màu xám đen trên người, bóng lưng kiên cường, biến mất đầu hẻm nhỏ.

Màn đêm buông xuống khu bình dân, đoàn người đi lại trên phố dần ít đi.

Người đàn ông không cẩn thận đi nhầm vào nơi này, nơi này so với khu náo nhiệt của chủ thành, hiển nhiên là không thể sánh được.

Thế nhưng hắn biết rõ,  sự quạnh quẽ trên đường phố buổi tối chỉ là bề ngoài.

Kì thực sự náo nhiệt nơi đây, e rằng so với khu chủ thành… còn điên cuồng hơn.



Văn Thu Tỉnh ngủ một buổi trưa, khi tỉnh lại trời đã biến thành màu đen, trong nhà trống rỗng, thật giống chỉ có một mình cậu.

Văn Thu Tỉnh không khỏi mắng một tiếng, lẽ nào tên Will kia trốn rồi?!

Mẹ hắn chứ, vậy kế hoạch tạo người làm sao bây giờ?

Văn Thu Tỉnh tức giận một hồi, sau đó nằm xuống ngủ thêm giấc nữa.

Lần tiếp theo tỉnh lại, là bị một chuỗi tiếng chuông cửa đánh thức.

Văn Thu Tỉnh đi ra, thông qua mắt mèo nhìn thấy gương mặt anh tuấn làm người không thể kiểm soát nào đó, không phải Will thì ai.

Cậu lập tức mở cửa: “Tôi còn tưởng anh không quay lại cơ đấy.”

Trên mặt thanh niên tự nhiên biểu lộ sự oán giận, Phong Đình nhìn mà ngẩn ra, sau đó nói: “Xin lỗi, tôi về hơi trễ.”

Thuận tiện giơ hộp cơm tối trong tay lên.

“Mau vào đi.” Văn Thu Tỉnh đưa tay nhận lấy, lười biếng quay người đi đến bàn ăn, một bộ đói bụng thảm mở hộp đóng gói ra.

Nhìn thấy thanh niên vừa rồi còn cả người đầy gai bị một bữa tối động viên, Phong Đình nghĩ trong lòng, không hổ là người trẻ tuổi, đầy tính trẻ con.

Văn Thu Tỉnh tự nhiên ăn no nê, không hỏi đối phương đi đâu, đây là tình thương cơ bản nhất khi làm người.

Phải biết, cậu và Will chỉ là quan hệ lợi ích, không phải một đôi chân chính anh thế này em thế nọ.

Hiện tại Will xem như dễ ở chung, nếu là kẻ ngang ngược không biết lý lẽ, phỏng chừng không chịu nổi.

Yên lặng ăn xong cơm, Văn Thu Tỉnh đi tắm nước nóng.

Tuy rằng thân thể vẫn biếng nhác, thế nhưng ngủ một ngày, có cho thêm cậu cũng không ngủ được.

Nhìn thanh niên đang lên mạng, Phong Đình cởi áo gió, treo trên giá áo cạnh giường, lấy ra áo ngủ gọn nhẹ mới mua, yên tĩnh vào phòng tắm.

Văn Thu Tỉnh nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cả người không thể nhận ra mà thả lỏng một chút… Dứt khoát mà nói thì cậu cũng không phải tay tài xế già đời gì. (Ý chỉ có kinh nghiệm)

“Khụ…” Tắt trang web thiết bị đầu cuối chiếu ra, Văn Thu Tỉnh dọn dẹp số rác tạo ra vừa nãy, xách ra ngoài.

Ở dưới lầu nhà cậu, có hai cái thùng rác bự chảng.

Tuy nắp thùng được đậy kín, thế nhưng luôn có mùi bốc lên.

Khiến các gia đình trên lầu không dám mở cửa sổ.

Văn Thu Tỉnh ở lầu ba càng là vậy, nghĩ nếu có tiền nhất định phải chuyển đến chỗ tốt hơn.

Ngay khi Văn Thu Tỉnh giẫm mở nắp thùng rác vứt rác vào, một bóng đen từ bên trong đột nhiên lao về phía Văn Thu Tỉnh.

“Aaaaaaa ——” Văn Thu Tỉnh kinh hãi đến biến sắc, kêu gào loạn xạ.

Trong phòng tắm Phong Đình đang đứng, có một ô cửa sổ nhỏ vô cùng, từ ô cửa này hắn nghe thấy tiếng hét của Văn Thu Tỉnh.

Người đàn ông mới tắm được một nửa chợt cầm lấy khăn tắm, sau đó chạy đến phòng khách, mở cửa sổ ra nhảy từ lầu ba xuống.

Lúc này con mèo đi ăn đêm bẩn thỉu kia mới chạy khỏi người Văn Thu Tỉnh, để lại trên mặt cậu mấy vết cào rướm máu.

Phong Đình ôm chặt lấy thanh niên bụm mặt đang hùng hùng hổ hổ, tràn đầy lo lắng: “Để tôi xem nào.”

Văn Thu Tỉnh bấy giờ mới phát hiện, tên Will to con vậy mà xuống đây, nhanh vậy á?

Cậu kinh ngạc đến độ quên mất chuyện vừa rồi, tất nhiên cũng thả bàn tay đang bụm mặt ra.

Phong Đình dựa vào đèn đường và nhãn lực cực tốt, nhìn thấy trên mặt thanh niên có vài vết máu, trong nháy mắt cau mày: “Ai tập kích cậu?”

“Hả?” Văn Thu Tỉnh nhìn về hướng mèo hoang chạy đi, không nhìn thấy kẻ cầm đầu đâu nữa: “Không có ai tập kích tôi, chỉ là một con mèo hoang thôi.”

Cơ mà một cục đen thùi từ trong thùng rác đột nhiên nhảy ra, vẫn doạ cậu sợ hết hồn.

Lúc nói chuyện, trên mặt thậm chí có cảm giác đau nhói, Văn Thu Tỉnh lấy tay sờ sờ, giơ lên nhìn: “Xì, vậy mà lại chảy máu.”

Ánh mắt Phong Đình trở nên u ám, ôm thanh niên lên lầu: “Lên đi, gió lạnh.”

Nghe vậy, Văn Thu Tỉnh vô tình hay cố ý nhìn dáng người đẹp đẽ của đối phương, đầy mắt ước ao.

“Buồn nôn vậy làm gì? Tôi tự mình đi.”

Nhưng Phong Đình thì lại đang nghĩ, nếu nửa tháng sau hắn rời đi, người này phải làm sao, đến lúc đó cô nhi quả phụ…

Lòng Phong Đình chững lại, khí khái anh hùng hừng hực giữa hai lông mày phảng phất như bị khóa lại.

Nặng trình trịch.

E rằng, lúc đầu hắn không nên bước vào cục dân chính nơi đây, cho dù ba ngày sau sẽ bị toàn thành phố truy nã cũng tốt hơn cảnh tiến thối lưỡng nan hiện tại.

Sau khi đưa Văn Thu Tỉnh lên, Phong Đình mặc quần áo vào, vội vã xuống lầu mua một hộp thuốc, thay thanh niên không muốn bôi thuốc thoa nước thuốc xanh xanh đỏ đỏ lên mặt rồi mới tiếp tục tắm nốt cơ thể mới tắm được một nửa trước đó.

Văn Thu Tỉnh không phải không chịu bôi thuốc, cậu chỉ chê thuốc nước xanh đỏ loè loẹt thôi, mợ, công nghệ cao thời đại tinh tế đâu, không thể phát minh một loại thuốc mỡ trong suốt được à!

Thuốc này là thứ từ đời nào năm nào để lại rồi, lạc hậu!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.