Cho Anh Một Cơ Hội

Chương 92: Đêm định mệnh



Từ Khánh An và Phương Thái Khang cùng nhau đến quán rượu.

Tâm trạng hiện tại của Từ Khánh An rất thích hợp để uống rượu. Cô ta có quá nhiều điều bất mãn trong lòng, ba mẹ, kể cả người mà cô ta yêu thầm đều vì một đứa con gái khác mà nổi nóng với cô ta.

“Uống đi chứ. Đến đây không để uống rượu thì làm gì?” Từ Khánh An quơ quơ ly rượu trước mặt Phương Thái Khang.

Anh nhẹ nhàng gạt ra, lắc đầu:

“Cô uống đi. Tối nay tôi không có nhã hứng uống rượu.”

“Vậy thì đi theo tôi làm gì? Sợ tôi say rồi, có kẻ lưu manh nào giở trò với tôi sao?” Từ Khánh An nhếch nhẹ khóe môi. Bộ dạng tùy hứng này không khiến người ta sinh cảm giác chán ghét mà nhìn rất có sức quyến rũ.

Phương Thái Khang không đáp. Vốn dĩ mục đích của anh cũng chỉ có vậy. Từ Khánh An dù khó ưa đến mức nào thì cũng là chị gái Từ Khánh Dung. Hơn nữa cũng là chỗ quen biết bao năm, anh không yên tâm để cô ta đến quán rượu một mình trong tình cảnh này.

“Thái Khang, sao anh cứ tốt như vậy? Có biết người tốt thường chịu thiệt thòi không?”

Từ Khánh An nhìn thẳng vào đôi mắt Từ Thái Khang, không chút e ngại. Cô ta lắc nhẹ ly rượu trên tay, bàn tay còn lại dùng ngón trỏ quệt nhẹ lên cằm anh, nửa thân trên đổ dồn về phía trước, điệu bộ vô cùng thiếu đứng đắn.

Cô ta mới uống đến ly thứ ba, không thể nói là say được. Thế nhưng Từ Thái Khang không vì thái độ của Từ Khánh An mà khó chịu, từ đầu đến cuối anh vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh, cử chỉ nho nhã nghiêng đầu tránh sang một bên.

“Cô thích Cố Bắc Thành?”

Từ Khánh An hơi khựng lại, biết bí mật bao lâu nay của mình đã bị lộ trước người đàn ông này từ khi ở bệnh viện, nhưng một lần nữa nghe anh hỏi thẳng, vẫn không khỏi cảm thấy chua chát trong lòng.

“Ừ, anh biết từ khi nào?”

“Từ lúc chúng ta còn học đại học.”

Lần này, Phương Thái Khang thật sự khiến Từ Khánh An ngạc nhiên tột độ.

Trước đây ai cũng nghĩ cô ta và Tống Duật là một cặp, huống chi Từ Khánh An chưa bao giờ thể hiện tình cảm của mình với Cố Bắc Thành, làm sao Phương Thái Khang lại nhận ra được?

“Bất ngờ lắm có phải không?” Phương Thái Khang cười hỏi.

Từ Khánh An đem hết tâm tư giấu kín trong lòng, ánh mắt nhìn xa xăm về phía trước, tay cầm ly rượu uống ực một hơi.

“Trước đây cô tiếp cận Tống Duật chỉ để trêu tức Từ Khánh Dung, bởi vì người Cố Bắc Thành thích là em ấy chứ không phải cô, đúng chứ?”

“Người tốt phải chịu thiệt thòi. Nhưng mà… cố ý làm tổn thương người khác, bản thân cũng chưa chắc có được hạnh phúc.”

Thật lòng mà nói, Từ Thái Khang chưa từng ghét Từ Khánh An. Anh cảm thấy con người này đáng thương hơn là đáng trách. Từ Khánh An chỉ vì một chút ích kỷ mà ngày càng đánh mất bản thân, trở thành con người xấu xa trong mắt người khác.

“Đừng cố chấp nữa. Tổn thương người là tự tổn thương chính mình. Nếu cô không tự thoát ra được, cả đời này chỉ có thể tự ôm lấy mối hận trong lòng.”

Bị vạch trần tâm tư, Từ Khánh An cũng không ngại lên tiếng.

“Anh thì khác gì tôi? Chẳng phải anh cũng thích Từ Khánh Dung nhưng lại không thổ lộ đó sao?”

Từ Thái Khang biết bí mật của Từ Khánh An thì cô ta cũng biết bí mật của anh. Bao năm qua, cô ta ghen tị với Từ Khánh Dung không chỉ vì Cố Bắc Thành thích cô, mà mọi đàn ông tốt trên đời đều cứ vây quanh lấy cô. Tại sao cứ nhất thiết phải là Từ Khánh Dung, Từ Khánh An nghĩ mãi vẫn không phục.

Lúc mọi người còn hoạt động sôi nổi ở câu lạc bộ mỹ thuật, Cố Bắc Thành thường đem sữa hộp bỏ vào hộc tủ cá nhân của Từ Khánh Dung. Từ Khánh An biết được, lần nào cũng cố tình lấy hộp sữa đem đi mất. Thế nhưng cô phát hiện đã có người luôn âm thầm bù lại một hộp sữa vào chỗ cũ, người này không ai khác mà chính là Từ Thái Khang.

Không khó để nhận ra cách anh quan tâm Từ Khánh Dung. Những người khác nghĩ anh chu đáo nên tốt với tất cả mọi người, nhưng phụ nữ luôn có linh tính riêng, không chỉ mình Phương Thái Anh mà cả Từ Khánh An đều có thể nhận ra Phương Thái Khang yêu thầm Từ Khánh Dung đã rất lâu rồi.

“Haha, anh có cảm thấy chúng ta giống nhau không? Cố chấp thích một người nhưng lại không dám thổ lộ. Nói khoa trương thì cho rằng làm như vậy là muốn âm thầm ở phía sau nhìn người ta được hạnh phúc, nhưng chẳng qua lại quá hèn, sợ rằng khi nói ra đến tình bạn cũng chẳng giữ được.”

Từ Khánh An đẩy ly rượu về phía Phương Thái Khang, hất cằm ý bảo anh cạn ly với mình.

“Ít ra thì anh hơn tôi ở một chỗ có thể dùng tư cách khác ở bên người mình thích. Còn tôi… căn bản cả đời này muốn làm bạn với Cố Bắc Thành cũng chẳng được nữa rồi.”

Phương Thái Khang ngửa cổ uống cạn ly rượu. Bên ngoài anh ưu nhã, phóng khoáng, nhưng vẫn luôn có sự cao ngạo riêng của chính mình. Lần đầu tiên bị người khác bóc mẽ tâm tư, trần trụi sạch sẽ, Phương Thái Khang quả thật có chút không thể thích nghi được.

Hai người uống đến tận khuya. So với Từ Khánh An, Phương Thái Khang tỉnh táo hơn một chút.

Anh dìu Từ Khánh An ra ngoài, bước chân lảo đảo.

“Để tôi gọi taxi đưa cô về nhà.”

Nghe thấy chữ “nhà”, chân mày Từ Khánh An bỗng nhíu lại.

“Không về nhà! Đưa tôi đến khách sạn…”

Từ Khánh An và Phương Thái Khang vào chung một chiếc taxi. Cô ta đọc địa chỉ khách sạn mình đang thuê cho tài xế. Đến nơi, anh cùng một lễ tân dìu Từ Khánh An lên phòng.

Lễ tân còn tưởng hai người là một cặp. Sau khi để Từ Khánh An nằm xuống giường đã rời đi, còn cẩn thận đóng chặt cửa phòng.

Chính vào cái đêm định mệnh này đã thay đổi số phận của hai người họ…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.