Từ Khánh Dung khẽ nhíu mày, hai mắt nhắm nghiền không muốn mở ra. Đã hơn tám giờ sáng cô vẫn còn nằm trên giường, trạng thái li bì không muốn ngồi dậy.
Trì trệ thêm một lúc, cô gượng mình rời khỏi giường, uể oải đi vào trong phòng tắm.
Hôm nay Từ Khánh Dung có hẹn đến chỗ của Cố Bắc Thành. Anh muốn giới thiệu cô với mẹ, trước mắt vẫn với tư cách là một người bạn. Nghe nói bà ấy mới về nước, mà trước giờ Từ Khánh Dung cũng chưa từng gặp qua mẹ của anh lần nào.
“Khánh Dung dậy rồi à? Dì vừa nấu cháo cá ngon lắm, cháu mau qua ăn một chút đi.”
Dì Trần kéo Từ Khánh Dung ngồi xuống bàn ăn, cẩn thận múc cháo ra bát đặt ngay trước mặt cô. Tống Duật vừa mới gọi điện thoại đến, hỏi thăm bà tình hình của Từ Khánh Dung, còn nhắc bà lo cho cô ăn uống đầy đủ.
Nhìn hắn si tình như vậy thật khiến bà đau lòng. Trước đây nếu Tống Duật biết trân trọng Từ Khánh Dung một chút, bây giờ chẳng phải sẽ được hạnh phúc ở bên nhau sao? Đời người trớ trêu, cứ đến lúc không thể quay đầu thì mới biết hối hận.
“Dì à, một lát nữa cháu sẽ đến nhà bạn, buổi trưa sẽ dùng cơm ở đó.” Từ Khánh Dung nói để dì Trần không phải đợi mình.
“Ừ, dì biết rồi. Cháu mau ăn cháo xem có vừa miệng không?”
Dì Trần quan tâm Từ Khánh Dung không khác gì một người mẹ lo cho con gái. Đã từ lâu cô cũng xem bà giống như mẹ của mình, thật lòng đối đãi. Dì Trần nấu cháo rất ngon, Từ Khánh Dung đã từng ăn rất nhiều lần, nhưng không hiểu sao hôm nay lại không có khẩu vị, có lẽ vì cơn mệt mỏi vẫn còn âm ỉ trong người.
“Ngon lắm ạ.”
Cảm giác lờ lợ trong khoang miệng, nhưng Từ Khánh Dung vẫn mỉm cười khen ngon. Cô biết dì Trần đã dậy từ sớm đi chợ chuẩn bị đồ để nấu cháo cho cô, vì vậy dù không có khẩu vị, cô vẫn cố gắng ăn hết một bát cháo.
“Cháu ăn ít vậy? Hay là dì múc cho cháu thêm một bát nữa nhé?” Dì Trần mới để ý dạo gần đây Từ Khánh Dung ăn thứ gì cũng chỉ một chút rồi đứng dậy.
“Thôi ạ. Bây giờ cháu sắp phải đi rồi, có lẽ Bắc Thành sắp đến.”
Bà nghe thấy tên Cố Bắc Thành, trầm ngâm không nói gì. Hóa ra Từ Khánh Dung chuẩn bị đến nhà anh. Từng gặp mặt nhau, từng nói chuyện, bà tự cảm nhận được cậu thanh niên này rất thích cô gái nhỏ.
“Ừ, vậy cứ để ở đây đi. Buổi chiều nếu còn muốn ăn, dì sẽ hâm lại.”
Từ Khánh Dung lên trên phòng thay đồ, đi gặp người lớn nên cần ăn mặc kín đáo một chút. Cô không biết tính tình mẹ của Cố Bắc Thành thế nào, thành ra có chút căng thẳng.
Gần mười giờ, anh đích thân lái xe đến đón Từ Khánh Dung. Hai người ghé vào siêu thị mua ít trái cây làm quà, cô cũng không biết mẹ của Cố Bắc Thành thích ăn loại quả gì, đều là nhờ anh tư vấn.
“Khánh Dung, em căng thẳng sao?”
“Hả? Em biểu hiện rõ ra như vậy à?” Từ Khánh Dung khẽ giật mình, bất giác đưa hai tay sờ lên má.
Cố Bắc Thành bật cười, điềm tĩnh gật đầu. Anh cúi xuống chọn một ít táo trên kệ, sẵn tiện ghé vào tai Từ Khánh Dung, nói nhỏ:
“Căng thẳng giống như chuẩn bị ra mắt gia đình chồng vậy.”
Từ Khánh Dung nghe xong, gương mặt càng thêm đỏ bừng. Bình thường Cố Bắc Thành sẽ không trêu đùa cô giống như vậy, hôm nay nói ra một câu khiến cô trở tay không kịp.
“Chúng ta mau ra đằng kia thanh toán thôi.” Từ Khánh Dung giục anh đi đến quầy tính tiền, chủ yếu là để anh không trêu mình nữa.
Ở nhà, Mộng Cầm vẫn đang đợi con trai dẫn bạn về. Bà đã sai người chuẩn bị rất nhiều một bàn ăn thịnh soạn, tình thần khoan khoái, vô cùng trông ngóng người con gái mà Cố Bắc Thành chuẩn bị đưa về.
Còn nói chỉ là bạn. Nếu như là bạn bình thường sẽ không dẫn về nhà một mình như vậy. Xem chừng cô gái này rất quan trọng với Cố Bắc Thành, tương lai còn có thể trở thành con dâu bà.
Nghe tiếng động ngoài cửa, Mộng Cầm liền đi ra đón tiếp. Quả nhiên Cố Bắc Thành đã dẫn cô gái kia về.
“Mẹ, giới thiệu với mẹ, đây là bạn của con…”
Từ Khánh Dung bước vào bên trong, gương mặt vừa ngước lên nhìn người phụ nữ trước mặt định chào hỏi, không ngờ lại đứng hình trong chốc lát.
“Khánh Dung?”
“Dì… Mộng Cầm?”
Cố Bắc Thành đứng ở giữa ngơ ngác. Hai người này có quen biết nhau sao? Mẹ anh vừa từ nước ngoài trở về sao lại quen biết Từ Khánh Dung được?
“Bắc Thành, bạn gái của con là Khánh Dung à?”
Cô ho lên sặc sụa, vội chỉnh lại lời của bà:
“Cháu với Bắc Thành chỉ là bạn thôi ạ.”
Ba người đi vào trong phòng khách. Mộng Cầm và Từ Khánh Dung từ từ kể lại mọi chuyện ở siêu thị điện máy. Cô gái lần trước mẹ của Cố Bắc Thành mời về nhà dùng bữa nhưng không thành cũng chính là Từ Khánh Dung. Trên đời ai mà ngờ có những điều trùng hợp đến vậy.
Mộng Cầm đã ưng Từ Khánh Dung từ trước. Lần này lại là Cố Bắc Thành đưa cô về nhà, trong suốt bữa ăn cũng vô cùng cân cần mà gắp thức ăn cho cô, cử chỉ thể hiện sự quan tâm hơn mức bạn bè bình thường.
“Khánh Dung, nếu cháu thấy Bắc Thành nhà dì không quá tệ, vậy có thể cho nó một cơ hội được không?”