Đã được một tuần kể từ khi tôi vào tù. Tâm trí tôi luôn hiện hữu những vần thơ của Anna Akhmatova- một nhà thơ người Nga tôi vô tình biết từ bé:
...“Đàng nào cũng chết, sao không bây giờ?...
... Ta chờ mi đó, ta đang nát lòng...
... Ta tắt đèn đi, của ta toang mở.”...
Đó là những lời trò chuyện cùng Thần Chết mà Akhmatova viết.Nhưng Thần Chết không tới mà “cơn điên dại” lại đang tới gần... Trong thâm tâm, tôi cảm thấy “cơn điên dại” sẽ đoạt lấy tất cả những gì trước đây là quý báu nhất của bà, nhưng trong hoàn cảnh này thì dường như nó sẽ giúp bà quên đi cái thực tại độc ác, mất hết tình người đã ập xuống và đè nặng trên số phận của bà. Giai đoạn tối tăm nhất của bà cũng giống như tôi, bây giờ.
Vốn trước đây, nghe bài thơ mà không cảm được. Giờ thì, sao tôi lại hiểu được nó, thế này……
Thỉnh thoảng, trong phòng một mình. Một nỗi sầu vô cớ tự nhiên lại bộc phát trong tôi. Lúc thì trầm lặng như một người câm. Lúc thì đập phá như một kẻ điên dại giữa những mớ hỗn độn trong đời.
Những cuối cùng thì, sẽ được kết thúc bằng nước mắt. Một thứ mặn chát. Nó đau đớn thật đấy.
Tôi khóc nhiều đến nỗi. Mỗi sáng thức dậy, mắt sẽ sưng tấy cả lên. Đầu tóc bù xù. Không dám nhìn vào gương ở nhà vệ sinh chung.
Tôi lúc này, tự ví mình như một con ma vất vưởng. Chính vì lưu luyến một thứ gì đó, mà không dám rời xa trần gian. Có phải là anh……
Tầm một tháng sau. Tôi thấy có vài người mặc áo bác sĩ tiến đến gần tôi. Họ khám và hỏi tôi vô vàn câu hỏi. Cuối cùng, sau cuộc “tra tấn” đó, họ kết luận tôi bị trầm cảm nặng.
Tôi không tin. Tôi đẩy họ ra. Lấy chăn chùm lên mình. Tự thu lại bản thân trong một góc tường. Tôi khóc rất lớn. Đến mức họ quát tôi im lặng. Nhưng giờ đây tôi không kiểm soát được cảm xúc mình nữa.
Sau một hồi làm loạn. Tôi thấm mệt và thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, trời đã tối. Mắt tôi mơ màng nhìn thấy bác sĩ tiêm thuốc cho tôi. Cô ấy thấy tôi đã tỉnh liền giải thích. Nó là thuốc dành riêng cho người trầm cảm nặng.
Tối đấy, tôi cứ như một vật chứ không còn là người rồi. Tôi im lặng nhìn trần phòng. Như một khúc gỗ. Đờ đẫn không cảm xúc. Tôi tự hỏi:
- “Là do thuốc hay do tôi”
Đêm đó, lần đầu tiên tôi mơ thấy anh dịu dàng chăm sóc tôi. Tôi ước mãi mãi bị kẹt trong giấc mộng này. Anh như hồi mới gặp nhau. Thật ấm áp.
Nhưng rồi, giấc mộng mãi chỉ là hư ảo do tôi tự tạo ra. Người ta nói hay nghĩ đến người nào trong mơ sẽ gặp họ. Đúng, tôi luôn nhớ anh. Nhớ cả câu “sẽ bảo vệ em”. Tôi tự nhiên bật cười, lấy tay tự đập đầu. Tự lẩm bẩm:
- “Ngọc Chi ơi Ngọc Chi. Sao mày lại có thể tin lời nói đó”
Miệng tôi lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Đến khi bác sĩ vào tiêm tiếp thuốc. Tôi mới bình ổn. Yên tĩnh như một cái xác không hồn.
———————-
3 năm sau đó
Tôi cải tạo tốt nên được ra sớm trước 1 năm. Bệnh của tôi cũng dần trở nên bình thường. Nhưng đôi khi vẫn phải uống thuốc.
Còn 1 ngày nữa là tôi chính thức được ra rồi.
Tôi cứ nằm suy nghĩ mãi. Ra tù sẽ phải đi đâu về đâu đây. Một suy nghĩ thoáng qua, thật nực cười. Giờ nhà tù lại thành ngôi nhà tạm bợ duy nhất của tôi.
Quên không kể với mọi người. Lúc bố mẹ tôi mất. Nhà tôi, à không, là nhà bố mẹ tôi. Đã được bán để lấy tiền làm lễ cho 2 người. Bán cả nội thất chỉ giữ lại một vài đồ riêng, hiện đang để ở nhà cô tôi.
Rồi tôi ngủ thiếp đi. Hy vọng sau này cuộc đời tôi tươi sáng hơn.
————————
Ngày ra tù
Trưa hè nắng nóng. Bước ra khỏi cánh cổng. Tôi không biết đi đâu. Bỗng một chiếc xe ô tô sang trọng tiến tới chỗ tôi.