"Nếu cậu không muốn tham dự bữa tối, không đi cũng không sao," Tưởng Duy Nhĩ nói với giọng điệu thờ ơ, "Quốc Tế Hoa Dương rất tuyệt, ai cũng coi trọng, nhưng tôi thì không quan tâm, nên cậu đừng áp lực."
"Sao lại không tham gia chứ?" Thẩm Thanh Hoà hóp mắt, "Thịt đến miệng còn nhổ ra, không phải phong cách của cậu."
"Nếu lựa chọn, tôi coi trọng cậu hơn."
"Coi trọng tôi, để tôi đến tham dự?"
Tưởng Duy Nhĩ cười ha ha, nhìn xung quan, "Chỗ cậu có nước không, tôi khát nước."
"Không có." Thẩm Thanh Hoà trở mình, "Cậu có thể về phòng uống."
"Được rồi, được rồi." Tưởng Duy Nhĩ bất đắc dĩ nói, "Hội nghị buổi chiều cậu không cần tham gia, tham gia bữa tối là được."
"Ừ."
"Đã có địa điểm bữa tối chưa?"
"Chưa có."
"Nếu có thì nói với tôi, để tôi sắp xếp trước."
"Tới đó rồi nói." Thẩm Thanh Hoà co người lại, không cử động nữa.
Tưởng Duy Nhĩ ra khỏi phòng, Vệ Tử An và Nguyễn Nhuyễn đứng cách cửa không xa: "Tưởng tổng."
"Tử An, buổi tối sắp xếp chuyện khác cho em, giờ đi nghỉ ngơi đi. Nguyễn Nhuyễn, chiều nay đi theo tôi." Vệ Tử An vâng một tiếng, trái tim nhỏ của Nhuyễn Nhuyễn run lên, nếu ở riêng với Tưởng tổng, cô vẫn còn hơi sợ. Sợ cũng đành chịu, Nguyễn Nhuyễn vẫn đi đến phòng Tưởng Duy Nhĩ, Vệ Tự An bất lực nhìn Nguyễn Nhuyễn như bé mèo chịu kinh sợ, rồi lại nhìn sếp, vốn dĩ là người luôn thân thiện với mọi người, sao vừa nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn là lại lạnh lùng chứ?
"Ăn cơm chưa?" Nguyễn Nguyễn suốt đường vào phòng đều im lặng, Tưởng Duy Nhĩ phát hiện ra, khi ở cùng Nguyễn Nguyễn, lần nào cô cũng phải chủ động.
"Tôi không đói." Thực ra chưa ăn gì cả.
"Hỏi em ăn cơm chưa?" Tưởng Duy Nhĩ không thích kiểu nói vòng vo này: "Ai hỏi cô có đói không?" Giọng điệu của vô tình hung dữ.
"Không..." Nguyễn Nguyễn ngay cả thở cũng không dám, trong lòng thầm nghĩ: Làm sao vậy? Không ăn cũng sai à, sao lại hung dữ với người ta.
Tưởng Duy Nhĩ từ khoé mắt nhìn cô gái trẻ tuổi cúi đầu đi bên cạnh mình, vẻ mặt lo lắng, cũng không biết là đang sợ gì nữa, sợ cô sẽ ăn người hay là thế nào? Cũng không biết hỏi lại cô đã ăn gì chứ, nếu đi làm ở công ty khác, e là sợ bị đánh rớt 180 lần, "Không ăn thì đi ăn." Đến trước cửa, Tưởng Duy Nhĩ mở cửa đi vào, nhốt Nguyễn Nhuyễn ngoài cửa, tiếng cuối cùng nói là: "Ăn xong thì quay lại."
Ầm! Trái tim bé nhỏ của Nguyễn Nhuyễn sắp vỡ rồi, hu...
Trên đường đi ăn, đi một mình, chỉ số IQ của Nguyễn Nguyễn mới online, sao vừa rồi cô lại không hỏi Tưởng tổng đã ăn chưa.... Sếp hỏi cô đến mức đó, mà cô ngốc đến mức không hỏi lại, Nguyễn Nhuyễn lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn lần thứ N, nơm nớp lo sợ mới gửi tin nhắn đi: [Tưởng tổng, ngài đã ăn gì chứ? Tôi mua chút đồ mang về phòng cho ngài nha?]
Tưởng Duy Nhĩ đang ở trong phòng bàn luận vận may của mình, cũng không biết cô đang so đo cái gì, chỉ là một cô gái thôi mà, không đến mức thế chứ? Vốn dĩ tự an ủi bản thân sắp nguôi giận, vừa thấy tin nhắn của Nguyễn Nhuyễn, đột nhiên lại ấm ức, giờ này mới hỏi! Tưởng Duy Nhĩ: [Tôi không đói.]
Ừm... Câu nói quen thuộc, Nguyễn Nguyễn đại khái đoán được Tưởng tổng vẫn chưa ăn.
Không biết Tưởng Duy Nhĩ thích ăn gì, lại sợ mua nhầm, Nguyễn Nguyễn gửi tin nhắn cho Vệ Tử An.
Khi Vệ Tử An nhận được tin nhắn, trong lòng cảm thấy xúc động và vui mừng, cô gái cuối cùng cũng ngộ ra, biết hỏi sếp thích ăn gì. Vệ Tử An: [Vừa rồi muốn nhắc nhở em mà quên, sếp vẫn chưa ăn đâu.]
Nguyễn Nhuyễn: [Dạ, em đang ở tầng một Sheraton, sếp đang ở trong phòng nghỉ ngơi.]
Ngụy Tử An: [Mua thịt bò bít tết chín, nếu có vang đỏ thì càng tốt, chỉ sợ uống không quen, mua thêm phần canh đi, sau đó là salad rau, cuối cùng thì một tách cà phê, thêm đường và kem.]
Nguyễn Nhuyễn đọc thôi cũng hoa mắt, sếp ăn cũng cầu kỳ thật. Sợ mua đồ không đủ ngon, nên tìm xem gần đây có nhà hàng nào ngon không, chọn mấy cái có đánh giá cao. Nguyễn Nhuyễn gọi món mỳ ý, ăn được mấy miếng thì đồ ăn đặt cho sếp đã đóng gói xong. Sợ thời gian quá lâu sẽ làm ảnh hưởng đến mùi vị, thế là đặt đũa xuống cầm hộp đồ ăn chạy về khách sạn.
Đứng ở cửa, Nguyễn Nhuyễn thở mấy hơi để ổn định lại, mới gõ cửa.
Vừa mở cửa, Tưởng Duy Nhĩ liền nhìn Nguyễn Nguyễn đang thở hồng hộc, hai má đỏ bừng, cụp mắt xuống, giơ hai tay lên, giọng run run nói: "Tưởng tổng, tôi có gọi đồ ăn mang đến cho Ngài."
"Vào đi." Tưởng Duy Nhĩ mở cửa, Nguyễn Nhuyễn đi theo sau vào.
Tưởng Duy Nhĩ gửi xong tin nhắn, vẫn không thấy động tĩnh của Nguyễn Nhuyễn, Tưởng Duy Nhĩ cạn lời tức giận, thấy cô gái cầm đồ ăn, như đứa trẻ ngoan đi theo mình, cơn giận không hiểu sao lại biến mất.
"Tôi, tôi không đói." Ăn mì rất nhanh, ăn nhanh đến nỗi quên mất mùi vị.
Vừa nhìn thấy đồ ăn, Tưởng Duy Nhĩ đại khái hiểu được, hỏi: "Hỏi Tử An à?"
"A... vâng." Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng thừa nhận: "Không biết ngài thích ăn gì..." Cầm dao trong tay chuẩn bị cắt bít tết cho Tưởng Duy Nhĩ, có lẽ vừa rồi xách đồ hơi lâu, nên tay có chút run.
"Đưa cho tôi."
"Không sao, nếu ngài không chê, tôi sẽ cắt cho ngài." Nguyễn Nguyễn tức giận với chính mình, thế mà lại quên kêu người ta cắt dùm.
Tưởng Duy Nhĩ đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn giật mình, giãy giụa một chút, tay phải Tưởng Duy Nhĩ cầm lấy con dao và bắt đầu cắt bít tết.
"Tới đây, ngồi xuống." Tưởng Duy Nhĩ nói mà không ngẩng đầu lên. Nguyễn Nguyễn lúng túng đứng đó, đành phải ngồi ở mép.
"Ngồi lại gần đây." Trông cô sẽ ăn thịt người hả? Tưởng Duy Nhĩ cắt một dao xuống, miếng thịt bò bên ngoài màu sầm, bên trong đỏ mềm mọng nước, "Há miệng." Trên nĩa của Tưởng Duy Nhĩ là một miếng thịt bò màu caramel, lúc nó đến trước mặt, Nguyễn Nhuyễn sợ hãi, "Tưởng tổng ăn đi."
"A~" Tưởng Duy Nhĩ ra hiệu. Nguyễn Nguyễn cắn môi dưới, tựa hồ do dự, Tưởng Duy Nhĩ lắc lắc cánh tay: "Cứ nhấc lên rất mệt."
Nguyễn Nguyễn vội vàng cắn miếng bít tết, quay đầu đi nhai, "Ngon không?" Tưởng Duy Nhĩ hỏi. Nguyễn Nhuyễn dạ dạ hai tiếng, "Thêm miếng nữa." Tưởng Duy Nhĩ lại cắt miếng khác.
Hương vị quả thực rất ngon, Nguyễn Nhuyễn nhai xong mặt phồng lên, giống như một cái bánh bao nhỏ, "Có đi có lại." Tưởng Duy Nhĩ đưa cái nĩa qua.
Dưới hướng dẫn của Tưởng Duy Nhĩ, Nguyễn Nhuyễn vụng về đút cho Tưởng Duy Nhĩ ăn, không cẩn thận làm rơi nước sốt lên đùi Tưởng Duy Nhĩ, vội vàng dùng khăn giấy lau, Tưởng Duy Nhĩ dang rộng hai chân, Nguyễn Nhuyễn dùng quá nhiều lực, trực tiếp đẩy bàn tay nhỏ bé của mình vào giữa hai chân, Tưởng Duy Nhĩ hoàn toàn có phản ứng trong tiềm thức, kẹp hai chân lại, Nguyễn Nhuyễn đỏ bừng mặt, trời ơi ~
"Tưởng, Tưởng tổng...." Nguyễn Nguyễn không dám cử động, tay bị kẹp chặt.
Tưởng Duy Nhĩ hít một hơi thật sâu, dang hai chân ra, dùng đầu ngón tay chọc vào trán Nguyễn Nguyễn, hờn dỗi nói: "Sờ chỗ nào đó?"
"Không có sờ mà~" Nguyễn Nhuyễn yếu ớt phản kháng, cô đang lau...
"Ở đó mà còn gặm từng chữ với tôi hả?" Đầu ngón tay Tưởng Duy Nhĩ chuyển đến vành tai, cả thân người Nguyễn Nhuyễn tê dại, hô hấp gấp gáp, sắc mặt đỏ bừng, giọng nói nhỏ càng run rẩy: "Xin, xin lỗi~"
"Xin lỗi, thế thôi à?" Vành tai nhỏ đỏ hồng mềm mại, cảm xúc nhéo thật tốt, Tưởng Duy Nhĩ còn xoa một lúc. Nguyễn Nhuyễn trực tiếp kêu ra: "A~ đừng~" Cô định nói đứng nhéo, nhưng trên người có chỗ ngứa khó chịu, nhấc tay lên, không dám dùng sức, hơi cản tay Tưởng Duy Nhĩ lại, coi như đang phản kháng.
Mềm đến thế này, ăn vào trong miệng, chưa nhai đã tan rồi, cơ thể Tưởng Duy Nhĩ vì cái chạm vừa rồi mà nổi lên những gợn sóng, trước mắt còn ghẹo Nguyễn Nhuyễn, hơi thở có chút hỗn loạn: "Phạt em đút tôi ăn, không được làm rớt trên người tôi nữa đó." Chắc có lẽ cô đơn lâu rồi nên thành thế này, cô gái vâng dạ hai tiếng, suốt cả buổi đỏ mặt.
Tuổi trẻ thật tốt, Tưởng Duy Nhĩ suốt cả buổi không hề đỏ mặt hay tim đập nhanh, chỉ có thân thể biết được nó có phản ứng khác thường.
Tưởng Duy Nhĩ ăn không nhiều, Nguyễn Nhuyễn cuối cùng cũng ăn đến no nê, nhưng Tưởng tổng vẫn không chịu tha, trêu chọc bảo Nguyễn Nhuyễn há miệng, "Ăn thêm salad đi."
"Không ăn, tôi ăn no rồi." Nguyễn Nhuyễn cúi đầu sờ sờ cái bụng đang căng phồng của mình, ủy khuất nói: "Sẽ mập lên."
"Ăn rau sẽ không mập." Tưởng Duy Nhĩ dùng đầu ngón tay véo cằm Nguyễn Nhuyễn, "A~ Ăn xong miếng này sẽ thả em đi~' Nguyễn Nhuyễn tin thật, thế là há miệng ra, nào ngờ Tưởng Duy Nhĩ lại gắp một miếng chuối, "Thúc đẩy tiêu hoá, tăng cường
Ăn miếng cuối cùng tôi sẽ để cậu đi ~" Ruan Ruan tin điều đó và thực sự mở miệng ăn nó Ai có thể nghĩ tới Giang Vi lại nhéo Nguyễn Nguyễn cằm, gắp một miếng chuối, "Hỗ trợ tiêu hoá, tăng vi sinh đường ruột."
......
Sau đó, đồ ăn thức uống cuối cùng đã vào bụng Nguyễn Nhuyễn, Tưởng Duy Nhĩ khá hài lòng, "Tôi đi ngủ một lát, em dọn xong thì cũng đi nghỉ ngơi đi." Tưởng Duy Nhĩ đứng dậy, kéo dãn gân cốt, nói: "No thật." Nguyễn Nhuyễn tức chết đi được, chỉ ăn ba miếng thịt bò, 2 miếng salad, uống mấy ngụm canh... vậy mà no sao?!
Nguyễn Nhuyễn đi ra ngoài vứt rác, nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy xanh lam đứng ở cửa cách đó không xa, đang gõ cửa.
Cánh cửa đó hình như là phòng của Thẩm tổng?Trong lúc đang đánh giá thì cửa mở và người phụ nữ bước vào.
Nguyễn Nhuyễn đi đến cuối hành lang, tình cờ có nhân viên dọn dẹp, cô vứt rác rồi quay lại, khi đi ngang qua cửa phòng 3021, cánh cửa đột nhiên mở ra, Nguyễn Nhuyễn giật mình, thấy rõ là ai, cô kinh ngạc kêu lên: "Giáng Niên!"
Giọng nói khiến Thẩm Giáng Niên giật mình: "A, Nguyễn Nhuyễn, sao em lại ở đây?"
"Tưởng tổng tham gia hội nghị, bảo em đi cùng, chị cũng tham gia hả?" Nguyễn Nhuyễn tò mò nói, "Hình như người của Nhã Nại đều ở lầu 3?" Thẩm Giáng Niên sửng sốt một giây mới nhận ra, vừa mới mở miệng định giải thích, Nguyễn Nguyễn chỉ vào bên kia, "Tưởng tổng ở 3009, Thẩm tổng 3014, chị ở 3021." Thẩm Giáng Niên nghe thấy được Thẩm tổng ở 3012, "Nguyễn Nhuyễn."
"A?" Thắc mắc.
"Tôi...." Thẩm Giáng Niên do dự, nói: "Tôi không làm việc ở Nhã Nại nữa."
"A?!" Ngạc nhiên.
"Giờ tôi đang làm ở Lãng Phù Ni."
"A...." Bừng tỉnh, gương mặt nhỏ Nguyễn Nhuyễn lập tức xụ xuống, "Sao vậy ạ?" Cô không hiểu, ai cũng đối tốt với Thẩm Giáng Niên, hay nhắc đến cô ấy, Tưởng tổng hay chị An Tử đều đánh giá cao Thẩm Giáng Niên, mặc dù Thẩm tổng không có nói gì, nhưng mỗi lần nhắc đến Thẩm Giáng Niên, Thẩm tổng đều cười hết... sao tự nhiên không làm nữa rồi?
"Bởi vì vấn đề cá nhân của tôi." Thẩm Giáng Niên thoải mái cười, "Được rồi, tôi không làm ở Nhã Nại, chúng ta vẫn là bạn, phải không?"
"Vâng."
"Tôi muốn xuống dưới mua chút đồ, còn em muốn đi đâu."
"Em đi với chị nha."
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Nguyễn Nguyễn vẫn đang thở dài: "Em tưởng có thể làm cùng công ty với chị, chị không làm ở Nhã Nại, em thấy mình không còn mong đợi gì nữa." Cô gái nhỏ cũng thẳng thắng thật, Thẩm Giáng Niên cười nói: "Sao lại không có mong đợi, em còn trẻ, phải nỗ lực, phải có thành tự trong sự nghiệp, rồi tìm người mình thích, cùng nhau cộng tiến, vui sướng biết bao." Nguyễn Nhuyễn nghe thế đỏ mặt.
Thẩm Giáng Niên xuống mua túi đựng tài liệu, giấy bút, Nguyễn Nhuyễn mua hai chai đồ uống, cô định cùng Thẩm Giáng Niên mỗi người một chai, nhưng lại nhớ tới Tưởng Duy Nhĩ nên cô lấy một chai khác, trong tay cầm ba chai. WeChat đổ chuông, Tưởng Duy Nhĩ: [Nguyễn Nhuyễn, em lên mặt trăng để vứt rác phải không?]
... Nguyễn Nhuyễn có đôi khi không khỏi nghi hoặc, vị tổng giám đốc này suy nghĩ đôi khi rất khác người, Nguyễn Nhuyễn: [Tôi xuống dưới mua đồ uống, Tưởng tổng ngài muốn uống gì?]
Tưởng Duy Nhĩ: [Em mua gì tôi uống đó, trong phòng Thẩm tổng không có nước, em mua hai bình nước mang qua, sẵn tiện nấu nước nóng cho cô ấy.]
Hai bình nước... nặng lắm đó! Nguyễn Nhuyễn thử xách thử từng tay, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì mệt.
Thẩm Giáng Niên chọn mua đồ cô muốn xong, quay lại giúp, "Đưa tôi một cái." Nước của Sheraton, uống không được, nước trong bình có mùi là lạ, Thẩm Giáng Niên cũng không quen uống, cũng không trách Tưởng Duy Nhĩ không quen uống.
Thẩm Giáng Niên luôn tưởng Nguyễn Nhuyễn mua cho Tưởng Duy Nhĩ, nào ngờ Nguyễn Nhuyễn lại dừng ở phòng 3014.
"Em mua nước cho ai?"
"Thẩm tổng ạ." Sắc mặt Nguyễn Nguyễn đỏ bừng, cô thở hổn hển, "Tưởng tổng bảo em mua."
... Lúc này rời đi cũng không thích hợp, Nguyễn Nhuyễn gõ cửa, Thẩm Giáng Niên tựa hồ nghe được tim đập thình thịch của chính cô.
Cửa mở, Nguyễn Nhuyễn trước khi kịp mở miệng gọi Thẩm tổng, chữ Thẩm mới vừa ra khỏi miệng, đã nhìn thấy, người này là ai đây? Đây không phải là người phụ nữ lúc nãy gõ cửa à? Cô ấy đẹp thật, "Chào ngài, Tưởng tổng bảo tôi đưa nước cho Thẩm tổng." Đứng cạnh cửa, Thẩm Giáng Niên vẫn đang thắc mắc, trong phòng Thẩm Thanh Hoà còn có ai khác?
"A ~ đưa cho tôi đi." Người bên trong vừa nói, Thẩm Giáng Niên liền có thể nhận ra, đây không phải là Lục Chi Dao sao?