Thẩm Giáng Niên vốn muốn tìm cơ hội liên lạc với Lục Chi Dao, nhưng không ngờ ông trời lại chủ động phái người đến gặp cô.
"Tôi đúng là phó tổng giám đốc của Lux, nhưng cũng không hoàn toàn chính xác," Lục Chi Diêu nói, "Tôi chỉ là một trong các phó tổng khác mà thôi."
"Ừ." Thẩm Giáng Niên nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu, liền chuyển chủ đề hỏi: "Cô muốn ăn gì? Nếu không phiền, tối nay tôi mời cô."
"Vậy tôi không khách sáo." Lục Chi Dao thực sự bắt đầu gọi món, trông khá thoải mái, Thẩm Giáng Niên nhìn đầu ngón tay kia lướt qua menu, cẩn thận xác nhận với nhân viên, trong lòng có chút bực, tại sao Thẩm Thanh Hoà lại không học hỏi sự thẳng thắn của Lục Chỉ Dao?
"Cô có ăn kiêng gì không?" Lục Chi Dao hỏi.
"Không có."
"Cay thì sao?"
"Bình thường."
"Vậy bỏ mấy món này đi." Lục Chi Dao nói, Thẩm Giáng Niên nghe vậy liền nói: "Cô thích thì có thể gọi, tôi không ăn nhưng cô vẫn có thể ăn."
"Tôi ăn cay cũng không giỏi lắm, thỉnh thoảng muốn thử, nhưng lần nào tôi cũng hối hận." Lục Chi Dao cười nhẹ, giống như hai người là bạn lâu năm vậy.
Nhìn nét mặt của Lục Chi Dao, cô không khỏi nghĩ tới Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà đang ở đâu, đang làm gì? Có đôi khi cô cũng muốn biết, nhưng lại không muốn chủ động hỏi.
"Lần trước, định tìm cô tâm sự, nhưng lúc nào cũng bận không có thời gian." Lục Chi Dao nói lại một câu, Thẩm Giáng Niên không thể thoát ra khỏi suy nghĩ, liền tiếp tục nói: "Đúng vậy, sau khi tôi đi rồi, hai người ổn chứ nhỉ?" Khi Thẩm Giáng Niên hỏi câu này, lồng ngực cô rung lên, đau nhói.
"Hai người?" Lục Chi Dao nhướng mày, sau đó tựa hồ hiểu được, cười nói: "Tôi thì không sao, về phần cô ấy, sau này cô có thể tự mình hỏi cô ấy."
.... Tự hỏi, thôi khỏi đi, Thẩm Giáng Niên cũng cười, giọng điệu thản nhiên nói: "Chỉ lịch sự hỏi thăm vậy thôi, chứ ổn hay không ổn thì không liên quan đến tôi lắm."
"A~" Lục Chi Dao cười nói, "Hôm nay cô muốn hỏi gì thì hỏi, cái nào tôi trả lời được sẽ trả lời cho cô biết, chắc chắn là nói thật, còn không nói được thì sẽ trực tiếp nói thẳng với cô là không được." Tốt lắm, đây chính là phong thái Thẩm Thanh Hoà. Càng tiếp xúc với Lục Chi Dao, cô càng thấy được hình ảnh Thẩm Thanh Hòa trước kia mà cô từng thấy.
"Cô là phó tổng của Lux, vậy gọi cô Lục tổng chắc có thể nhỉ?"
"Giữa hai ta, cô muốn gọi thế nào cũng được hết." Lục Chi Dao rất dễ tính.
Nói xong, Thẩm Giáng Niên lúc này chợt nhận ra, Lục Chi Dao có cùng họ với mẹ cô, Lục Mạn Vân! Đầu Thẩm Giáng Niên tựa hồ bị một công tắc nào đó bật lên, cô nhớ tới lời mẹ nói, một cây bút không viết được hai chữ "Lục", "Quê quán của Lục tổng ở đâu?"
"Tôi à, Bắc Kinh."
Quả nhiên, cô ấy và Thẩm Thanh Hoà là người cùng một nơi, không biết mẹ cô có biết Lục Chi Dao không. Thẩm Giáng Niên thầm nghĩ, chết tiệt! Trên thực tế, có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng hầu hết đều liên quan đến Thẩm Thanh Hoà. Chỉ đành nói không liên quan đến cô ấy, tốt nhất tránh xa chủ đề này ra." Ngoài việc là họa sĩ, phó tổng Lux, cố vấn kinh tế đặc biệt, Lục tổng còn có chức vụ gì nữa không? Tôi xem trên mạng viết cũng không ít."
"Chúng chỉ là những chức danh thôi. Nếu thực sự muốn tính kỹ thì chắc chỉ mỗi cái phó tổng của Lux, hoạ sĩ thì cũng không hẳn, chẳng qua đó là sở thích cá nhân của tôi, còn cố vấn kinh tế đặc biệt à." Lục Chi Dao dừng một chút, sau khi dừng lại, cười dịu dàng nói: "Tạm thời thực sự chỉ là một chức danh mà thôi."
Thẩm Giáng Niên rất tò mò, thân là phó tổng Lux, người này có biết dự án Thẩm Thanh Hoà sắp khởi động không? "Trong mắt người ngoài, không chỉ là chức danh, mà đó cho thấy Lục tổng rất xuất sắc." Thẩm Giáng Niên thăm dò: "Lux Là một công ty sản xuất ô tô nổi tiếng, có bao giờ nghĩ đến việc hợp tác với các thương hiệu lớn trong nước để phát triển thị trường tốt hơn không?"
"Muốn cùng tôi nói chuyện công việc hả?" Lục Chi Dao cười hỏi.
"Nếu không tiện thì không cần nói, nghĩ tới đâu thì nói hỏi tới đó thôi."
"Không có gì không tiện. Thật ra, tôi tưởng đâu hôm nay cô sẽ hỏi về chuyện cá nhân của tôi, hoặc là...." Lục Chi Dao ngập ngừng, "... Liên quan đến Thẩm Thanh Hoà."
...Thẩm Thanh Hòa, đúng vậy, cô rất muốn biết.
"Thẩm Thanh Hòa đã không còn quan hệ gì với tôi, cho nên, chuyện của cô ấy, tôi không có hứng." Phụ nữ là thế đó, vì lòng tự tôn kiêu ngạo của mình mà có thể nói dối bất cứ điều gì. "Hơn nữa, nếu tôi hỏi quá nhiều về Thẩm Thanh Hoà, chẳng phải cô sẽ ghen à?"
Lục Chi Dao bật cười, khóe miệng cong lên, ánh mắt dịu dàng, thở dài: "Cô đó ~" Ngay cả giọng điệu cưng chiều cũng giống hệt Thẩm Thanh Hoà, "Tôi và Thẩm Thanh Hoà không phải loại quan hệ như cô nói."
"Loại quan hệ gì?"
"Loại mà cô đang nghĩ đến."
"Cô biết tôi đang nghĩ gì à?"
"A~"
Ngay cả cười cũng như vậy, nhìn thấu mà không nói ra thẳng ra, cảm giác này thực sự rất khó chịu.
"Tôi và cô ấy không phải thế, sau này, cũng không phải." Lục Chi Dao nói rất chắc chắn.
"Lục tổng nhấn mạnh như thế, giống như giấu đầu lòi đuôi quá ha." Thẩm Giáng Niên cố ý vặn vẹo, "Không sao đâu, tôi sẽ giữ bí mật cho cô."
"Nếu vậy, phải cảm ơn Giáng Niên rồi." Lục Chi Dao cũng theo Thẩm Giáng Niên nói đùa, Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi nói: "Không có gì." Dùng đũa chọc vào một miếng bụng cá, cắn vào trọng miệng, giống như đang nhai sáp.
Dù là Thẩm Thanh Hoà hay Lục Chi Dao, Thẩm Giáng Niên luôn có cảm giác chưa đấu đã thua. Cái này đã được kiểm chứng rất nhiều lần, lần nào cô cũng cảm xúc dạt dào, mà biểu cảm của Lục Chi Dao lại rất thản nhiên, thậm chí còn hơi thở cũng rất nhẹ nhàng. Đây là trạng thái mà Thẩm Giáng Niên muốn, để che giấu những dao động trong nội tâm của mình, nhưng để đạt được trình độ như vậy, cô còn kém xa lắm.
Sợi mì đã được ngâm lâu và có mùi vị rất tệ nên Thẩm Giáng Niên đành bỏ.
"Trước đây tôi nghe nói Giáng Niên sẽ hợp tác với Nhã Nại."
Haha, Thẩm Giáng Niên cười lạnh, trêu đùa: "Đến cả chuyện này mà cô ấy cũng nói, vậy cô ấy có chia sẻ với cô chuyện giường chiếu của tôi với cô ấy không?" Lục Chi Dao sửng sốt một chút, tựa hồ không ngờ Thẩm Giáng Niên lại dám nói thẳng như thế, nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt kia, Thẩm Giáng Niên lại có cảm giác vui sướng thôi rồi, giễu cợt: "Mà cũng phải, bạn giường của Thẩm Thanh Hoà nhiều lắm, nợ đào hoa quá nhiều, đoán chừng bản thân còn không phân biệt rõ được." Lúc nói câu này, tim rất đau.
Lục Chi Dao cúi đầu, uống một ngụm canh, không ngẩng đầu lên nói: "Đây không phải lần đầu tiên tôi nghe người khác nói về cô ấy, hóa ra trong lòng cô cũng nhìn cô ấy như vậy." Nghe như là than thở nhưng thực ra giống trách móc hơn, đây là trách cô vu khống Thẩm Thanh Hoà à?
"Người khác thì tôi không biết. Mà tôi không hiểu biết về Thẩm Thanh Hoà, có lời nói ra có lẽ là sai, nhưng mà đành chịu thôi, hiểu biết của tôi về người ta chỉ có tới đó." Thẩm Giáng Niên cười hừ một tiếng, "Tôi đâu có giống Lục tổng, biết người ta tận tường."
"Cũng phải." Lục Chi Dao nhẹ nhàng thở dài, "Tính cô ấy vậy đó, ở phần này luôn chịu thiệt." Lục Chi Dao ngẩng đầu, cười nhẹ, "Nhưng mà, không người có câu nói, đường dài mới biết ngựa hay, lâu dài mới hiểu lòng người ra sao, nếu cô không gấp, thì nên dành nhiều thời gian hơn để hiểu cô ấy."
"Không có hứng."
"Ừ, nếu cô không có hứng thì thôi." Lục Chi Dao cụp mắt xuống nói: "Tôi vốn là muốn nói thêm mấy câu."
"..." Thẩm Giáng Niên nhịn mấy giây, "Muốn nói gì cứ nói đi, nếu đã là tâm sự, muốn nói gì thì nói thẳng, chứ nếu không, tôi sao lại không biết ngại mà hỏi cô suốt."
"Vậy nói lại chuyện trước đó đi, chuyện cô định làm ở Nhã Nại, là tôi hỏi cô ấy, không phải cô ấy chủ động nói ra."
"Ừm.:
"Đúng là cô ấy có nhắc đến cô nhiều lần với tôi, nhưng cũng có nói thẳng đó là cô."
".... Ừm."
"Là tôi sau này tự đoán được."
"Phải không?" Thẩm Giáng Niên ra vẻ như không quan tâm, nhưng mà trong lòng lại rất muốn biết Thẩm Thanh Hòa đã nói gì với Lục Chi Dao về cô.
"Ừ." Lục Chi Dao dường như đã đọc được suy nghĩ của cô, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, để lại nét mặt nghiêng nghiêng thanh tú với những đường nét cực kỳ mềm mại để Thẩm Giáng Niên nhìn, "Tôi vẫn nhớ giọng điệu của cô ấy khi lần đầu tiên nhắc đến cô. "
Lục Chi Dao tựa hồ đang hồi tưởng lại, hồi lâu không nói chuyện, Thẩm Giáng Niên cũng không lên tiếng, ánh mắt chạm đến, nhìn thấy khóe miệng Lục Chi Dao đột nhiên cong lên, nhẹ nhàng nói. Giọng dịu dàng vô cùng: "Lúc ấy cô ấy có hơi say, trong giọng nói tràn đầy trân trọng và cảm kích khó tả, cô ấy nói..." Lục Chi Dao dừng lại một lúc lâu, "A Dao, đêm đó vậy mà tôi ngủ được rồi, đã lâu lắm rồi không ngủ, đã quên cảm giác ngủ là như thế nào, tôi thực sự nghĩ bản thân sẽ sống trong cơn ác mộng hết cả đời, nhưng có lẽ ông trời đã ưu ái tôi và không nỡ nhìn thấy tôi bị bao vây bởi một nhóm ác quỷ, nên đã gửi cho tôi một thiên thần."
Thiên thần, Thẩm Thanh Hoà có từng hình dung cô như thế sao? Qua gương cửa sổ, Thẩm Giáng Niên mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của mình, khi ở bên Thẩm Thanh Hoà, nụ cười má lúm đồng tiền, giờ tràn ngập trong bi thương, từ khi nào đôi mắt cô bắt đầu trở nên sâu thẳm khó dò.
Tim Thẩm Giáng Niên chợt chùng xuống, thiên thần đang biến thành ác quỷ.