Hai người cùng nhau đi vào một căn phòng, ngồi xuống, Trạch Ninh tự giác quỳ gối bên chân Ngô Hạo.
“Tuy rằng tôi đối với việc này có chút hứng thú, nhưng chơi đùa cũng không chuyên nghiệp, không biết Ngô tiên sinh muốn tìm tôi trao đổi cái gì?” Du Phú Khang đốt một thanh xì gà bỏ vào trong miệng chậm rãi rút, ngồi trên sô pha có vẻ vô cùng thoải mái.
Du tiên sinh không cần chuyên nghiệp, ngài muốn cái gì tự nhiên sẽ có người chuẩn bị tốt mà dâng lên.” Trong các trường hợp cần đánh Thái Cực, Ngô Hạo tự nhận sẽ không thua bất kì ai.
“Theo ý của Ngô tiên sinh, tiểu nô này là thứ yêu thích mà ngài chuẩn bị bỏ?” Khi nói chuyện ánh mắt Du Phú Khang như có như không quét qua Trạch Ninh.
“Nô lệ này tôi mới huấn luyện một tháng, còn lâu mới có thể ra tay. Tôi vẫn là lưu cho chính mình đi. Bất quá tôi cùng Nike có giao tình, nếu Du bí thư thích tôi có thể mặt dày thỉnh một nô lệ đã hoàn thành dạy dỗ.”
“Nike, cậu là chỉ cái kia Nike?” Nghe được lời của Ngô Hạo, ngay cả lão luyện như Du Phú Khang cũng không tránh khỏi có chút động dung. Nike là dạy dỗ sư duy nhất trên thế giới đạt cấp SSS, nô lệ được hắn dạy dỗ đều là cực phẩm.
Chính là hắn dạy dỗ nô lệ hoàn toàn xem tâm tình, mật năm cũng không nhất định sẽ dạy dỗ một cái, ở trên thị trường có thể nói là một nô khó cầu. Được đến một nô lệ tự tay hắn dạy dỗ, có thể nói là giấc mộng của tất cả các S.
“Trong vòng luẩn quẩn này còn có thể là Nike nào khác a?” Ngô Hạo mỉm cười, thật vui vẻ khi đối phương cắn câu.
“Nguyên lai Ngô tiên sinh là bạn của Nike, trách không được thủ pháp cao minh như vậy, bất quá lễ vật này quá mức trân quý, tôi cũng không dám không công mà hưởng lộc a.”
"Tiểu sinh là muốn cùng Du bí thư kết bạn, chút lễ vật ấy cũng không tính quá nhiều, chính là, cũng không biết tiểu sinh có thể ở trong này bao lâu, sau này còn có thể gặp được Du tiên sinh hay không.” Thái cực đánh lâu cũng không tốt, Ngô Hạo một câu chuyển tới chính đề.
“Gần đây cậu ở trong này gặp phiền toái?” Tiến vào chính đề, mọi người bắt đầu ra bài, trao đổi cũng đơn giản hơn nhiều.
“Một chút phiền toái nhỏ, có mấy cái huynh đệ bị mời đi uống trà.”
Du Phú Khang cũng không có lập tức trả lời Ngô Hạo, hắn chậm rãi hút xì gà, phun ra vài vòng khói. Mãi đến khi tất cả khói sắc tan hết, mới nhớ tới gì đó mà hỏi: “Nghe nói Ngô tiên sinh ở viễn dương cũng có nghiệp vụ liên quan?”
Quả nhiên là lão hồ ly, một điểm mệt cũng không thể ăn. Ngô Hạo thầm mắng trong lòng, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ: “nếu có chỗ có thể hỗ trợ, Du bí thư cứ việc nói. Tôi nghĩ công ty thuyền của chúng tôi, toàn thế giới không có mấy người dám cướp.”
Người chức quyền luôn luôn có chút nghề phụ, Du Phú Khang buôn lậu ở Tam Giác Vàng Ngô Hạo không phải không biết, cũng đã sớm đoán được hắn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, Dù sao thuyền của Mafia luôn là an toàn nhất.
“Nếu Ngô tiên sinh có thành ý như vậy tôi cũng không tốt cự tuyệt, làm bạn bè tôi sẽ hết sức mình không để cho huynh đệ của Ngô tiên sinh chịu khổ. Chính là, Ngô tiên sinh, cậu mới đến có một số việc có thể không rõ, nguyên tắc của nơi này cùng nơi ở của cậu không giống, cái sọt bị thủng lớn tôi cũng không bảo vệ được cậu.”
“Đa tạ Du bí thư nhắc nhở, tôi sẽ nhớ kỹ. Chính là, ở dưới quy tắc tôi cuối cùng vẫn muốn tận lực bảo hộ lợi ích của chính mình, không thể để cho người khác nuốt đi.”
Du Phú Khang híp mắt, nhìn Ngô Hạo, có vẻ thực vừa lòng. Hắn thưởng thức người thanh niên này, đối mặt nghích cảnh cũng không kiêu ngạo không khiêm nhường. Tới tìm cầu che chở, giữa lời nói lại không có một tia yếu thế, giống như đang bàn việc làm ăn bình thường. Nói chuyện lại cẩn thận, làm cho người ta lựa không ra kẽ hở. Hắn thưởng thức người này, cho nên mới đáp ứng hợp tác dễ dàng như vậy. Hắn biết người thông minh như thế sẽ không làm ra việc ngốc chọc phiền toái.
Đi ra phòng, Ngô Hạo cũng không nguyện ở câu lạc bộ này kéo dài thêm chút nào, hắn mang Trạch Ninh lái xe về phủ.
Cuối cùng cũng đem phiền toái do Vệ Thanh Phong mang đến thu phục, kế tiếp là phải thu thập tốt các bang phái bản thổ.
Vệ Thanh Phong cũng không phải sát thủ bình thường, hắn là con riêng của mỗ quan viên. Mà con riêng là không thể tiến gia môn, đây là quy củ. Thế là cha hắn liền đem hắn đưa đến Ám nhận làm sát thủ, tưởng sau này lỡ có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Hỗn hắc đạo vốn cần quan che chở, có tiểu công tử của đối phương trong tay tự nhiên vô cùng ổn thỏa, lúc ấy thủ lĩnh của Ám nhận Đông Phương không nói hai lời liền thu Vệ Thanh Phong bồi dưỡng.
Ngay từ đầu cũng không tính bồi dưỡng thành tinh anh, ai ngờ tiểu tử này căn cốt hiếm có, cũng chịu được khổ, trừ bỏ tính tình ngạo ở ngoài cũng không có chỗ nào không tốt. Đông Phương liền nghiêm túc bồi dưỡng, mãi cho đến khi Vệ Thanh Phong nói với hắn muốn thoát ly Ám Nhận đi Nga phát triển.
Cha của Vệ Thanh Phong đã lên tới trung ương, muốn từ thượng cấp gây chút khó khăn cho Ngô Hạo là chuyện rất dễ dàng. Hiện tại cho dù Ngô Hạo chiếm được sự trợ giúp của Du Phú Khang, nhiều nhất cũng chỉ là hai người kiềm chế lẫn nhau, muốn nói trợ lực khẳng định không tới.
Nên làm sao để thu phục lòng người, đứng vững gót chân, còn phải đi từng bước từ từ sẽ đến. Ngô Hạo kế hoạch cuối cùng đến một trận lớn, đem tất cả những kẻ không an phận toàn bưng, như vậy người cũng trừ bỏ, uy cũng lập, chân chính nhất lao vĩnh dật. Chính là bước này rất hiểm. Làm cho đối phương ninh thành một cỗ, tuy nói tiết kiệm phiền toái của việc tiêu diệt từng bộ phận, nhưng sẽ làm cho thực lực của đối phương tăng lên. Quyết đấu cuối cùng làm không tốt bị chết sẽ là chính mình. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Bất quá Ngô Hạo từ nhỏ đã mang theo cuồng dã cùng tự tin, nếu hắn muốn làm vốn không có làm không được.