“Hiện tại ngươi có thể hôn mũi chân của ta, nô lệ.” Thanh âm Ngô Hạo trầm thấp mà giàu từ tính, trong ôn nhu mang theo uy nghiêm không thể cự tuyệt.
Trạch Ninh giật mình, sau đó gần như là bản năng mà quỳ xuống, cúi người hôn lên mũi giày của Ngô Hạo.
Làm ra động tác như vậy xác thực tâm lý của y có chút kháng cự, nhưng kỳ quái là y lại không hề chán ghét, y cũng không chán ghét hướng nam nhân này làm ra động tác thần phục. Tâm lý kháng cự có lẽ bởi vì không quen.
Ngô Hạo dùng mũi giày nâng cằm Trạch Ninh khiến y ngẩng đầu ngưỡng mộ chính mình: “Ta cho ngươi ba ngày xử lý chuyện của mình, ba ngày sau đến đây, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi như thế nào làm một cái nô lệ.”
Trạch Ninh đi ra Ngô gia, gió đếm phất qua hai gò má của y len lỏi qua những sợi tóc bám dính một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trạch Ninh không cảm thấy lạnh. Lần đầu tiên trong nhân sinh, y đi trong gió đêm lại không hề cảm thấy lạnh. Tay xoa dây xích bạch kia vừa mới mang, khóe miệng Trạch Ninh cong lên mỉm cười. Đối với một ít người mà nói đây là dấu hiệu giam cầm sỉ nhục, nhưng mà với y mà nói điều này nói lên y đã không còn một mình.
Trên đường trở về bước chân của Trạch Ninh thật nhẹ nhàng, y không muốn đánh thức Tiểu Húc, đứa nhỏ kia mới có 16 tuổi.
Không nghĩ đến Tiểu Húc lại nằm ngủ trên quầy bar.
Trạch Ninh có chút lo lắng đi qua vỗ vỗ vai cậu: “Sao lại ngủ ở đây?”
Tiểu Húc tỉnh lại, vẫn còn hơi ngái ngủ, nhìn trong chốc lát mới thấy rõ người đứng trước mắt là Trạch Ninh mới nói: “Lúc tối em thấy anh đi ra ngoài vẻ mặt không quá đúng, có chút lo lắng, cho nên em ở đây chờ anh.”
Trạch Ninh là sát thủ, y sẽ thực khống chế cảm xúc của chính mình. Ngày thường ở trước mặt Tiểu Húc y luôn chú ý không để cho Tiểu Húc chú ý đến lệ khí sát phạt trên người của mình mà lo lắng phiền não. Không nghĩ đến hôm nay sơ sót lại làm cho tiểu tử này nhìn ra, còn lo lắng cho mình.
Trạch Ninh xoa đầu Tiểu Húc: “Tôi không sao, cậu về phòng ngủ trước đi.”
“Ân, Ninh ca, em lên trước đây.”
Tiểu Húc biết Trạch Ninh là sát thủ, ngẫu nhiên cũng sẽ giúp Trạch Ninh xử lý đơn đặt hàng. Nhưng ở dưới sự bảo vệ của Trạch Ninh cậu đối sát thủ chỉ có khái niệm mơ hồ. Cậu không hề biết kia đại biểu cho bao nhiêu huyết tinh cùng dơ bẩn. Mặc dù cậu sớm trưởng thành, tuổi còn nhỏ đã quản lý gian quán bar này rất tốt, nhưng từ sâu trong xương tủy vô cùng ỷ lại vào Trạch Ninh, từ lúc Trạch Ninh vươn tay về phía cậu khi cậu sắp đói chết thì cậu đã đem Trạch Ninh trở thành nơi dựa vào trong cuộc sống.
Trạch Ninh đối quầy bar thở dài một hơi, y phải làm so đối Tiểu Húc nói chính mình phải rời khỏi?
Một đêm không ngủ, Trạch Ninh lục tục lo liệu mọi việc, y đem tài sản của mình đóng gói, đợi đến lúc đưa cho Ngô Hạo. Lại tách ra một phần lưu lại cho Tiểu Húc, còn lại chờ đến lúc Tiểu Húc trưởng thành mới làm thủ tục, Tiểu Húc 16 tuổi, vừa vặn đến lúc pháp luật tán thành.
Ngô Hạo cho y ba ngày, nhưng kỳ thật y không dùng nhiều đến vậy. Y cô độc, làm gì có nhiều thứ cần đóng gói? Duy nhất không bỏ xuống được chỉ có Tiểu Húc thì Ngô Hạo đã đáp ứng chiếu cố.
Lúc mười một giờ, cuối cùng Tiểu Húc cũng rời giường. Trạch Ninh đem cậu kéo đến phòng khách ngồi xuống, bộ dáng thực trịnh trọng.
“Xảy ra chuyện gì?” Tiểu Húc chớp đôi mắt to nhìn Trạch Ninh. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
“Tôi chuẩn bị sang tên quán cho cậu, buổi chiều sẽ làm.”
“Vì sao? Ninh ca. Anh muốn đi đâu?” Thanh âm Tiểu Húc đột nhiên đề cao, còn mang theo một tia khủng hoảng. Cậu không muốn Trạch Ninh đi, cậu không muốn! Trạch Ninh đi rồi cậu làm sao đây?
“Tiểu Húc, cậu không thể theo tôi cả đời, cậu phải có cuộc sống thuộc về riêng mình.”
“Không, em sẽ theo Ninh ca, chỉ cần theo Ninh ca muốn em làm gì cũng được, Ninh ca là sát thủ em cũng có thể làm sát thủ. Ninh ca, anh đừng bỏ em lại.”
Trạch Ninh khó thở, theo bản năng một bàn tay huy đi qua: “Cậu nghĩ rằng tôi mở quán bar này làm gì? Cậu cho là làm sát thủ thực vui vẻ sao? Cậu nghĩ rằng bản thân tôi muốn làm sát thủ? Lời này từ đây về sau tôi không muốn nghe cậu nói lần nào nữa!”
Cho đến bây giờ Trạch Ninh chưa từng nổi giận với Tiểu Húc, càng không đánh qua cậu, lần này thực đem Tiểu Húc cấp dọa. cậu nhìn Trạch Ninh có chút nghẹn ngào, nhưng lại không dám khóc ra, cậu chỉ có thể run rẩy nói: “Ninh ca, anh đừng ghét em, đừng không cần em.”
Trạch Ninh nhìn cảm thấy mềm nhũn. Đứa nhỏ này phỏng chừng cũng đem mình trở thành chỗ dựa vào của sinh mệnh đi. Nhưng là Trạch Ninh biết chính mình không thể gánh nhân sinh cùng hi vọng của Tiểu Húc. Chính mình nhìn thực vững chắc nhưng lại không hề kiên cường như tưởng tượng.
“Tiểu Húc, tôi không hề không cần cậu.” Trạch Ninh sờ sờ đầu Tiểu Húc, “Nhưng là cậu phải học cách kiên cường khi chỉ có một mình, chúng ta sinh ra không được ngậm thìa vàng, cho nên phải học hỏi tự mình gánh vác cuộc sống. Tôi không phải chỗ cho cậu dựa vào, cũng không nghĩ sẽ biến thành nơi cho cậu dựa dẫm. Sau này nếu cậu có việc có thể đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu, nhưng chỉ giới hạn như vậy. cậu không phải vật phẩm phụ thuộc vào tôi, cậu là chính cậu. Tiểu Húc, hiện tại trả lời tôi, cậu có thể sống một mình không? Cậu có thể để cho tôi yên tâm không?”
Tiểu Húc nhìn Trạch Ninh, nhấm nuốt từng lời nói của y, cuối cùng hấp hấp mũi gật gật đầu. Cậu không nghĩ làm cho Trạch Ninh lo lắng, cho nên cậu phải kiên cường.
“Vậy Ninh ca là muốn đi đâu? Còn trở về sao?”
“Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.” Y muốn đem hết thảy giao cho Ngô Hạo, bao gồm sức nặng cuộc sống vẫn áp y thở không nổi, “Tôi hi vọng Tiểu Húc cũng có thể tìm được nơi nghỉ ngơi cho mình.”