Chính Là Không Ly Hôn

Chương 17: Tín vật đính ước



Yến Thù Thanh bị ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao của Cận Hằng đâm một cái, nhiệt độ trên mặt nóng lên mấy phần, lúng túng dời đi tầm mắt sờ mũi nói, "Anh đừng nhìn tôi như vậy, kỳ thực tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút, nếu như anh cảm thấy quá nhanh cũng không sao cả, dù sao cũng chỉ là giao dịch, trước khi giao tiền cũng phải cân nhắc một chút, huống chi quan hệ giữa hai chúng ta cũng không đến mức đó."

Yến Thù Thanh càng nói âm thanh càng nhỏ, cuối cùng chỉ hận không thể cho mình một cái tát, tại sao đột nhiên lại hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như thế.

Cận Hằng lau đi vệt nước trên khoe miệng, lại khôi phục vẻ mặt không đổi sắc lúc nãy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Yến Thù Thanh, lông mày nhíu lại thật chặt, "Cậu có ý gì? Lẽ nào cậu cảm thấy tôi là người qua loa tuỳ tiện?"

Bằng không tại sao lại hoài nghi quyết tâm của hắn, rõ ràng hắn đã thành khẩn cầu hôn như vậy, còn kiên nhẫn phân tích cho Yến Thù Thanh lợi và hại của việc này, thậm chí còn kém nói rõ ràng "Em cứ thoải mái lợi dụng tôi đi", thế nhưng tại sao vị hôn thê của hắn vẫn cứ ngốc nghếch như vậy, đến bây giờ vẫn còn hoài nghi ý tốt của hắn.

Cận thượng tá à, tuy anh không phải là người tuỳ tiện thế nhưng không ai lại làm ra chuyện quái đản như vậy cả, bằng không có người nào đầu óc không bình thường đột nhiên lại muốn cùng tình địch của mình kết hôn.

Yến Thù Thanh ở trong lòng bĩu môi, "Tôi không có hoài nghi nhân phẩm của anh, chẳng qua là cảm thấy việc này quá đột ngột, giống như là trò đùa vậy, khiến tôi có chút không thể tin được, luôn cảm giác hôm nay là ngày cá tháng tư, ngày mai anh sẽ nói với tôi đây chỉ là chuyện đùa, cho nên không nhịn được muốn hỏi một chút."

Đây còn không phải là hoài nghi ý tứ của hắn thì là cái gì!

Mặt Cận Hằng nhất thời tối sầm lại, cả người toả ra khí lạnh giống như Diêm Vương đứng ở đó. "Thì ra tôi ở trong lòng cậu chính là loại người đùa giỡn lung tung như thế, lời nói vốn dĩ không đáng tin cậy."

Cái tên này rốt cục suy nghĩ đi đâu vậy... anh nói không tin tưởng nghi ngờ hắn lúc nào?

Yến Thù Thanh chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, nói chuyện cùng cái tên này hoàn toàn là nước đổ đầu vịt, xoa xoa thái dương anh nỗ lực giải thích, "Tôi không phải nói không tin tưởng anh, chỉ nói chuyện của anh làm quá mức... Không phải, tôi không cố ý công kích.. tôi là nói..."

Yến Thù Thanh càng bôi càng đen, nói còn không bằng không nói, trong lúc đang không biết nói như thế nào cho phải, Cận Hằng lại đột nhiên đưa tay đến nắm lấy cổ tay của anh, ngắt lời nói, "Đồ đâu?"

"... Cái gì?" Yến Thù Thanh bị câu hỏi đột nhiên xuất hiện của Cận Hằng làm cho bối rối.

Cận Hằng nhíu chặt lông mày, "Nhẫn, cậu để chỗ nào rồi?"

Yến Thù Thanh thực sự theo không kịp dòng suy nghĩ của đối phương, đối diện gương mặt đen như đáy nồi của Cận Hằng, không hiểu lửa giận rốt cục từ đâu mà tới.

Bản thân anh lại không làm chuyện gì có lỗi với hắn, chỉ là thuận miệng hỏi một câu mà thôi, thế nhưng tên này vẫn mang theo bản mặt giống như diêm vương, thật giống như anh thiếu nợ hắn rất nhiều tiền.

Thấy Yến Thù Thanh đứng tại chỗ không động đậy, biểu tình Cận Hằng càng thêm nghi hoặc, "Sững sờ làm gì, nhanh lên một chút đem nhẫn lấy ra."

Trước đây Cận Hằng làm sao lại không phát hiện vị hôn thê của hắn dục cầm cố túng* như vậy, tự nhiên muốn mở miệng thăm dò, nói rõ trong lòng khẳng định không kịp chờ đợi cùng hắn kết hôn, vậy tại sao đến bây giờ còn không đeo nhẫn, là cố ý chọc giận vị hôn phu này giận dữ đúng không!

(Dục cầm cố túng: muốn bắt thì phải thả)

Vẻ mặt của Cận Hằng quá lạnh lùng, khiến trong lòng Yến Thù Thanh nghĩ bản thân giống như trộm đồ vật của hắn, nhất thời trong lòng xông ra một luồng lửa giận, cái tên này nhất định là nghĩ rằng anh sẽ không đáp ứng cùng hắn kết hôn, cho nên mới cố ý đùa giỡn anh, hiện tại vừa nghe anh nói câu ấy dĩ nhiên tưởng thật, liền không nỡ cầm "nhẫn kim cương" xem như đạo cụ đưa cho anh.

Trầm mặt từ trong túi tiền móc nhẫn ra, anh tiện tay ném vào trong lồng ngực Cận Hằng "Cho anh, bảo đảm hoàn hảo không chút tổn hại!"

Cận Hằng nhìn chằm chằm hộp nhẫn trong tay, sửng sốt một chút, không biết vì sao mới vừa rồi gương mặt còn đen như mực đột nhiên kỳ dị nhu hòa mấy phần, thậm chí lỗ tai cũng đỏ lên mấy phần.

Không phải chỉ là cầm lại chiếc nhẫn thôi sao có cần phải cao hứng như thế không, Yến Thù Thanh bĩu môi, trong lòng mới vừa cảm thấy ấm áp lại nhanh chóng biến mất.

Anh thật sự là loại người đặc biệt khiến người ta chán ghét, căn bản không đáng để người khác đối xử ôn hoà, e rằng lúc anh ba tuổi, chết đói ở đầu đường mới là lựa chọn tốt nhất. Anh cảm thấy chính mình giống như rác thải có thể bị người ta tuỳ ý vứt đi, ai cũng hận không thể cách xa anh càng xa càng tốt.

Lý Khác Nhiên, quân bộ, cha nuôi mẹ nuôi... Thậm chí là Cận Hằng, đều là như vậy.

Buồn cười là vừa lúc nãy anh dĩ nhiên bởi vì Cận Hằng bố thí cho anh một chút xíu âm áp, lại đột nhiên muốn phá quán tử phá suất *, dù cho biết rõ đây là một cuộc hôn nhân không có tình cảm chỉ là để thoả mãn nhu cầu của hai bên, thế nhưng anh cũng muốn đồng ý, chỉ là bởi vì Yến Thù Thanh anh không phải là loại người có thể mặc cho người khác chà đạp.

(Phá quán tử phá suất" theo nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả. Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục thôi hoặc thành tích không tốt cũng không quan tâm, không cầu tiến.)

Thế nhưng bây giờ nhìn lại, tất cả chỉ là anh đang tưởng bở.

Thả xuống khăn mặt, ở trong lòng tự giễu nở nụ cười, anh biết đến đến chính mình nên rời đi, thế nhưng vừa mới hơi động đậy, Cận Hằng bên cạnh lại đột nhiên đè lại đầu ngón tay của anh, thấp giọng nói, "Đừng nhúc nhích."

Yến Thù Thanh sững người lại, còn chưa phản ứng lại chuyện gì xảy ra, Cận Hằng liền mở hộp ra, cúi đầu đem nhẫn bên trong đeo vào ngón tay áp út bên trái của anh.

Thời khắc này gương mặt Cận Hằng nghiêm túc, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Yến Thù Thanh, trong mắt hiện lên sự chân thành, giống như đang làm một việc gì đó rất quan trọng.

Nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay, Yến Thù Thanh hoàn toàn bối rối.

Lúc này Cận Hằng ngẩng đầu lên, sờ sờ chóp mũi, giả vờ bình tĩnh ung dung nói, "Cậu cố ý đem nhẫn kín đáo đưa cho tôi, không phải là muốn tôi tự tay đeo cho cậu sao, lần sau nhớ nói thẳng, nếu như là người khác e sợ không hiểu được đâu."

Yến Thù Thanh sửng sốt nửa ngày, sắc mặt cổ quái ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn Cận Hầng, cúi đầu đầu nhìn nhẫn trên tay cùng với gương mặt cứng ngắc của Cận Hằng, không biết làm sao thậm chí có chút muốn cười, tâm tình vừa nãy ngã vào vực sâu phút chốc lại bây tới mây xanh, quả thực giống như câu nói "lên voi xuống chó."

Dở khóc dở cười nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, anh không cách nào hình dung tâm tình của mình vào giờ khắc này.

Chuyện này rốt cục là gì? Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng nói chuyện yêu đương, một lần duy nhất thầm mến còn bị người ta tặng cho thẻ người tốt biến thành kẻ xui xảo, lần đầu tiên trong đời nhận được tín vật, dĩ nhiên là tình địch kiêm thủ trưởng kiêm tên đáng ghét rất nhiều năm tặng cho, có lẽ mối nhân duyên này trên đời có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện lần thứ hai.

Yến Thù Thanh hơi có chút trong khổ tìm vui câu lên khóe miệng, trong lòng đột nhiên có chút bình thường trở lại.

Trên thế giới rất nhiều chuyện không thể dùng tâm mà nói, không phải móc ra trái tim của bản thân có thể đổi lấy tình cảm của đối phương, cũng không phải mỗi một người làm cha làm mẹ cũng đều yêu thương con của mình, huống hồ khi con chim đã chết người ta còn giấu cung tên đi*, quân bộ cũng như vậy, bố mẹ nuôi cũng như vậy, cho nên anh cần gì phải quá nghiêm khắc có tình yêu mới có thể kết hôn.

("Điểu tận cung tàng" nghĩa là: khi chim đã chết thì người ta vác cung đi một nơi mà không dùng đến nữa. Nguyên câu Hán văn: "Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàn; địch quốc phá, mưu thần vong".)

Không có tình yêu, còn có hợp tác, không có hợp tác, còn có trao đổi, Cận Hằng chỉ là tìm một người hợp tác liền đưa ra điều kiện tốt như thế, Yến Thù Thanh anh đến cùng còn có cái gì không biết đủ?

Nói khó nghe một chút, thời đại này coi như là bị bao dưỡng, còn phải bán mình mang nở nụ cười nói cảm ơn người ta, hiện tại chẳng qua là làm bia đỡ đạn ứng phó người nhà của Cận Hằng, sau này còn có chỗ dựa, nói ra còn không biết bao nhiêu người ước ao.

Tình cảm thật sự đáng giá mấy đồng tiền, cẩn thận mà sống sót mới là mục tiêu đáng làm nhất, biết bao nhiêu người bị bệnh hiểm nghèo muốn sống mà không được, huống chi người Cận Hằng thích cũng là Lý Khác Nhiên, có anh chịu tội thay, cuộc giao dịch này bản thân anh không hề thiệt thòi một chút nào.

Nghĩ tới đây, anh không kìm hãm được câu lên khóe miệng, dưới lớp lông mi chỉnh tề dày đặc lưu lại một độ cong mê người, dưới ánh đèn trên phi hành chiếu xuống, chiếu ra một đôi mắt lấp loáng sóng nước.

Đối diện nụ cười của anh, Cận Hằng hít thở không thông, nhanh chóng dời tầm mắt, lòng bàn tay lúc này lại bị nhét vào một túi "Sớm sinh quý tử".

"Tôi không thể tặng cho anh một cái nhẫn, bây giờ bát cơm cũng sắp khó giữ được, tạm thời cũng không thứ gì có thể cho anh, trước hết cầm cái này làm sính lễ để đi, anh nếm thử xem, rất ngọt."

Yến Thù Thanh tiện tay nhét vào miệng một miếng táo tầu, quai hàm phồng lên, rất giống một chú chuột đồng tham ăn, thế nhưng toàn bộ ánh mắt của Cận Hằng vào lúc này chỉ tập trung ở trên miệng của Yến Thù Thanh.

Nhìn chằm chằm đôi môi thật mỏng ngậm miếng táo đỏ tươi, hắn thấp giọng khụ một tiếng, tức giận lườm Yến Thù Thanh một cái, quay người rời khỏi, lúc gần đi còn không quên lấy đi túi " sớm sinh quý tử" dùng nhẫn kim cương đổi lấy, một bộ dạng chỉ lo có người cướp của hắn.

Rõ ràng nhìn qua vẫn là Cận thiếu tá ngông cuồng tự đại kiêu ngạo lạnh lùng, mà bên tai hơi đỏ lên lại bại lộ quá nhiều tâm tư của hắn.

Hết chương 17.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.