Diệp Già Lam cảm thấy mình say rồi, nên nghe cứ vang mãi.
Lời ấy vẫn cứ tuần hoàn, Diệp Già Lam lại nhớ tới tin Đường Ngộ vừa nhắn cho mình ——
Lời Phó Yến nói, một câu cô cũng không thể tin.
Nên hiện tại cô…… nên tin hay không đây?
Diệp Già Lam không tìm ra lí do, người nọ đã đứng dậy, “Tôi đưa cô về.”
“…… Không cần.”
“Yên tâm, tôi là luật sư, biết quấy rối tình dục là trái pháp luật.”
Anh như vậy vừa nói, Diệp Già Lam khó nói thêm gì, gật đầu nói cảm ơn rồi theo anh ra khỏi quán bar.
-
Lúc Diệp Già Lam về đến nhà cũng chưa muộn lắm.
Chuyện đầu tiên làm sau khi về là tắm rửa, tắm rửa xong, cô lại kéo ngăn bàn ra, lấy một hộp quà tặng được gói hoàn hảo ra, lại mở ra lần nữa, đặt chiếc nhẫn mua mấy hôm trước vào.
Đồng hồ sinh học của Diệp Già Lam rất chuẩn, hơn 6h hôm sau đã tỉnh.
Hôm qua uống một ít rượu thế mà cũng không thấy đau đầu, cô nằm thành hình chữ đại (大) trên giường, lát sau, màn hình di động đặt trên đầu giường lóe.
Có tin nhắn tới.
Diệp Già Lam lấy di động nhìn thoáng qua.
Là Diệp Cảnh, đại khái là sợ ảnh hưởng cô nghỉ ngơi, nên không gọi điện thoại, chỉ gửi WeChat nói cho cô biết đã xuống máy bay.
Diệp Già Lam lập tức gọi qua.
Chỉ vang hai tiếng, đầu kia đã có giọng nam dày rộng vang lên: “Con gái bảo bối, sao dậy sớm thế? Không phải là bị ba đánh thức chứ?”
Diệp Già Lam từ trên giường bò dậy, “Không đâu ạ, ba, con qua sân bay đón ba nhé?”
“Không cần đâu,” đầu kia lập tức từ chối nói, “Ba gọi taxi đến khách sạn chỗ em com ở, con cứ ngủ tiếp một lát nữa đi.”
Diệp Già Lam nghĩ Diệp Cảnh ngồi máy bay lâu, chắc là bị lệch múi giờ nên cũng không quấy rầy ông nghỉ ngơi, hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại.
Toàn bộ buổi sáng, Diệp Cảnh và Diệp Minh Húc đều ở khách sạn ngủ.
Diệp Già Lam cứ theo lẽ thường làm việc.
Đến hơn 11 giờ, Diệp Minh Húc gửi WeChat qua: 【 Chị…… buổi trưa anh rể em có rảnh không? 】
Đối với việc sửa xưng hô với Diệp Già Lam, cậu thấy thật gian nan, nhưng ít nhất vẫn tính là thành công.
Diệp Già Lam rep: 【 ca phẫu thuật buổi sáng của anh ấy còn chưa xong, chắc phải tới chiều. Em bảo với ba, buổi tối đi. 】
【 không thành vấn đề. 】
Tin vừa qua được một lát, Diệp Minh Húc lại hỏi: 【 Chị, chị qua đây cùng nhau ăn cơm đi. 】
Diệp Già Lam đáp ứng, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Cô và Diệp Cảnh cũng đã lâu không gặp mặt, Diệp Cảnh lại là điển hình của ông bố sủng con gái, cả trưa ngồi hỏi han ân cần chuyện nhà, mãi đến khi cô phải trở về bệnh viện mới thôi.
Diệp Già Lam tâm tình thoải mái, lúc về phòng đi ngang qua cách vách có nhìn thoáng qua, cửa khoa ngoại thần kinh đóng lại, không biết có ai ở bên trong.
Cô không gõ cửa, cũng chưa gửi tin quấy rầy Đường Ngộ mà tự về phòng, nghiêm túc làm việc.
Trong khoảng thời gian này thay ca nhiều, công việc không thể chồng chéo, cần phải vừa nhanh vừa chuẩn để hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể rút gọn thời gian, “Bớt chút thì giờ” đi kết hôn và hưởng tuần trăng mật được.
Người ta chỉ cần bận một chút là thời gian bay cái vèo.
Tới giờ tan tầm, phải có Hứa Luyến nhắc nhở, Diệp Già Lam mới phản ứng lại.
Di động đặt trong ngăn kéo, cả buổi trưa không chạm vào, tin nhắn có đến mười mấy cái.
Đại bộ phận đều là Diệp Minh Húc thúc giục cô, một giờ không dưới hai tin.
Còn có tin của Dư Thu Hoa và Diệp Cảnh.
Đường Ngộ chỉ nhắn 3 tin, hai cái trước là: 【 phẫu thuật kết thúc. 】
【 anh nghỉ ngơi một lát. 】
Tới cái thứ 3, phong cách đột nhiên biến đổi: 【 buổi tối nhớ gọi anh, honey. 】
honey cái rắm mà honey.
Tuyệt đối là học Diệp Minh Húc.
Diệp Già Lam gọi ngay qua cho Đường Ngộ.
Sau khi vang lên vài tiếng, bên kia mới thông, cô lại trả thù đi cúp máy.
Diệp Già Lam làm không biết mệt, lặp lại vài lần như thế.
Hai phút sau, cửa văn phòng bị gõ vang.
Hứa Luyến ra mở cửa, “Xin chào, xin hỏi đã đăng ký…… Nga…… Bác sĩ Đường.”
Diệp Già Lam thậm chí còn chưa bỏ di động xuống, tiếng “Đô đô” thậm chí cũng chưa dừng lại, nhân vật chính của đầu kia điện thoại đã xuất hiện trước mặt cô.
Hứa Luyến nhìn hai người băn khoăn vài giây, sau đó mới khụ một tiếng. “Loan Loan, tan ca nha.”
“A…… Nga.”
Diệp Già Lam lúc này mới buông di động, cởi áo blouse trắng ra thay sang áo khoác, cầm khăn quàng cổ đi hướng cửa.
Đường Ngộ đã thay quần áo, anh đứng ở cửa, vai cao chân dài, tự động thành một phong cảnh.
Diệp Già Lam bước nhanh qua, kéo cổ tay áo anh đi ra ngoài, “Ba em tới rồi.”
“Hôm qua em nói rồi.”
Tay Diệp Già Lam cầm tay áo anh càng thêm chặt, “Làm sao bây giờ, em có chút khẩn trương……”
Vừa thấy người, nháy mắt cô đã ném vụ trả thù từ “honey” ra sau đầu, trong đầu toàn nghĩ chờ lát nữa gặp Diệp Cảnh thì nên làm gì.
Rõ ràng là mang Đường Ngộ đi gặp người lớn, kết quả người khẩn trương ngược lại thành cô.
Diệp Già Lam cảm thấy không thể tin nổi, cảm giác ấy qua đi, cô lại cảm thấy mình thật không tiền đồ, nắm chặt tay áo Đường Ngộ cũng không buông.
Đường Ngộ đi theo sau cô, hơi chút cúi đầu ghé bên tai, nhẹ giọng hỏi: “Anh còn khẩn trương, em khẩn trương cái gì?”
“……”
Còn không phải sợ Diệp Cảnh không hài lòng với anh sao.
Diệp Già Lam thế nào cũng không an tâm, cả đường đi, không nề phiền hà mà phổ cập cho Đường Ngộ tính cách và sở thích của Diệp Cảnh.
Cả một đường như thế, lúc đến cửa nhà, Diệp Già Lam cũng vẫn hỗn loạn.
So với cô, Đường Ngộ lại vô cùng bình tĩnh, tay lái xe từ đầu đến cuối đều chẳng run.
Anh mặc vest phẳng phiu, cực ra dáng, trên mặt một chút mồ hôi khẩn trương cũng không thấy.
Hai người xuống xe, lúc vào thang máy, lòng bàn tay Diệp Già Lam đã rịn mồ hôi.
Cô nhìn Đường Ngộ hoàn toàn tương phản với mình, buồn bực mím môi, “Đường Ngộ, anh từng khẩn trương chưa?”
“Rồi.”
“Khi nào?”
Thang máy nhảy từng số đi lên.
Đường Ngộ ngoắc ngón tay với cô, “Gần qua đây chút.”
Diệp Già Lam vừa tò mò vừa chờ mong, dịch qua chỗ anh, Đường Ngộ cũng cúi đầu, khoảng cách giữa hai người càng gần, hầu kết anh nhẹ lăn, “Lần đầu tiên ý.”
“……”
Diệp Già Lam không ngờ tới đáp án này.
Bên tai cô nóng lên, nhưng dù sao cũng là do tự mình khơi mào đề tài này, không đáp được thì khẳng định là mình có vấn đề, cô chỉ có thể căng da đầu hỏi: “Vì sao?”
“Không phải nói đàn ông lần đầu tiên dễ tiết sớm sao,” thang máy dừng lại, giọng Đường Ngộ áp càng thấp, “Nên lúc ấy —— rất khẩn trương, sợ không thể làm em thoải mái……”
Lời còn chưa dứt, cửa thang máy mở ra.
Diệp Già Lam cảm thấy anh rõ ràng cố ý, người này ý xấu nhiều, hơn nữa lưu manh lại còn rất có văn hóa.
Khuỷu tay cô đưa ra, chọc lên cánh tay anh, “Đường Ngộ, anh có biết xấu hổ không ——”
Vì giận, nên giọng cũng cất cao, khiến cho người ngoài cửa thang máy cũng bị dọa sợ.
Diệp Già Lam thấy rõ người nọ hoảng sợ, lập tức thu tay đứng thẳng, “Ba…… Ba……”
Khóe môi Đường Ngộ cong lên trong chớp mắt rồi, theo tầm nhìn của Diệp Già Lam nhìn qua, sau đó nhìn thấy người đàn ông trung niên đang mang túi rác chuẩn bị ra ngoài trước cửa.
May mà anh phản ứng nhanh, lễ phép cúi chào người kia: “Chú Diệp, xin chào ạ.”
Nhìn hình dáng người đàn ông về cơ bản có thể nhìn ra bóng dáng Diệp Già Lam, chẳng qua dấu vết năm tháng khá rõ, ông nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, sau đó mới đem túi rác đặt ở cửa, “Hai đứa làm gì trong thang máy đó?”
Diệp Già Lam giả ngu: “Thì đi thang máy lên lầu ạ……”
Diệp Cảnh cầm tờ khăn giấy lau tay, “Thang máy có cameras đó, sau này hai đứa chú ý chút đi.”
“……”
Hai người bọn họ rõ ràng thanh thanh bạch bạch, nhưng không biết vì sao, vào trong mắt người khác, đều cảm thấy chỉ cần hai người đơn độc xuất hiện bên nhau, vậy tuyệt đối sẽ có vài chuyện không tiện miêu tả.
Diệp Già Lam cảm thấy, đây là phân biệt đối xử.
Cô lôi kéo Đường Ngộ ra khỏi thang máy, “Ba, sao ba tới thế?”
“Đợi không có chuyện gì, lên đến trước chuẩn bị cơm tối.”
“Húc Húc đâu ạ?”
Mới vừa hỏi xong, Diệp Minh Húc từ cửa nhô đầu ra, “Ha…… Hi, chị.”
“Từ từ……” Diệp Già Lam chỉ chỉ cửa, “Lấy chìa khóa ở đâu?”
“Nha đầu Cẩm Kha kia đưa cho đó.”
Diệp Cảnh nhìn Đường Ngộ, “Tên Đường Ngộ đúng không?”
Đường Ngộ trước mặt Diệp Cảnh, nếu không phải "Vâng", hoặc "Nga" thì cũng là qua loa cho xong.
Cơ hồ Diệp Cảnh hỏi, anh liền đáp.
Diệp Già Lam vốn dĩ lo lắng anh và cha con nhà họ Diệp lúc giao lưu xảy ra vấn đề, kết quả quan sát trong chốc lát, cô phát hiện mình rõ ràng đang lo chuyện bao đồng.
Ba người đàn ông ở chung vô cùng hài hòa, hận không thể ném cô ra ngoài.
Diệp Già Lam ở trong phòng bếp nấu canh, lúc mang ra, Diệp Minh Húc đang khoe khoang bộ vest trắng hôm nay cậu mặc, “Anh rể, hôm nay hình tượng của em có phải tốt hơn hôm qua rất nhiều không?”
Cô trợn trắng mắt với bóng đèn phòng khách, sau đó tiếp tục vào phòng bếp dọn đồ ăn.
Trước khi cô và Đường Ngộ đến, Diệp Cảnh cũng đã nấu sắp xong.
Ba khô một canh.
Hai mặn một chay, dinh dưỡng cân đối.
Diệp Già Lam cho đồ ăn vào mâm, lúc dọn xong, phía sau có tiếng bước chân vang lên, Diệp Cảnh mở vòi nước rửa trái cây, “Loan Loan à.”
“Ba……” Diệp Già Lam bỏ mâm xuống, “Vừa lúc con có chuyện muốn nói với ba.”
“Chuyện của chị con ư?"
Diệp Già Lam đột nhiên quay đầu nhìn ông.
Diệp Cảnh vẫn bình thản rửa trái cây, đầu cũng không nâng, “Lúc ba tới, mẹ con đã nói rồi.”
Ông làm việc tinh tế, một đĩa trái cây lặp đi lặp lại rửa sạch ba lần, cuối cùng mới lại để khô bỏ vào đĩa đựng: “Con không cần nghĩ nhiều như vậy, ba và mẹ con sống hơn nửa đời, đã sớm suy nghĩ cẩn thận.”
Diệp Cảnh nói rồi nhìn hai người ngoài phòng bếp, “Đường Ngộ không tồi, chính yếu là tốt với con, ba và mẹ con cũng yên tâm.”
Trong lòng Diệp Già Lam ấm áp dễ chịu, khóe mắt cũng nóng lên.
Diệp Cảnh lại thở dài, “Nhưng mà hai đứa quá quan tâm đến công việc, đừng như ba mẹ con lại xem nhẹ gia đình.”
Diệp Cảnh từ trước đến nay thích giảng đạo lý lớn, trước kia Diệp Già Lam cảm thấy lăn qua lộn lại cũng chỉ có mấy câu, đôi khi cũng sẽ cảm thấy ông thật phiền, nhưng lúc này chỉ cảm thấy thật êm tai.
“So với công việc, cuộc sống và gia đình còn quan trọng hơn.”
“Đường Ngộ là bác sĩ khoa ngoại, bình thường nó là sẽ rất bận, Loan Loan à…… Chúng ta không thể chịu ủy khuất, nhưng cũng không thể để người ta chịu ủy khuất đúng không.”
Diệp Cảnh nói lại thở dài, “Nhưng mà con gái của va vừa ngoan vừa thông minh, không cần ba dạy cũng biết nên làm thế nào mà.”
Diệp Già Lam không đáp, cô hơi hơi cúi đầu, đáy mắt mờ mịt ẩm nóng, từng câu từng chữ đều khắc ghi lại trong lòng.
-
Cuộc gặp gỡ người lớn lần này của Đường Ngộ thành công chưa từng có.
Diệp Cảnh và Diệp Minh Húc bay về New York trước, còn đặc biệt dặn dò Diệp Già Lam phảu tốt với Đường Ngộ.
Lần này sau khi gặp người lớn xong, Diệp Già Lam đã đổi biệt hiệu trên WeChat của Đường Ngộ thành “Vạn người mê”.
Còn không phải là vạn người mê sao.
Cha con họ Diệp mới đến mấy ngày, đã nhanh chóng bị anh lung lạc thành hai mảnh băng tâm.
Tới gần cuối năm, hơn nữa Diệp Già Lam gần đây vẫn luôn phải trực ca, nên thời gian càng thêm bận.
Đến mấy hôm trước ngày trừ tịch, bệnh viện bắt đầu lục tục thay phiên nghỉ ca.
Diệp Già Lam và Đường Ngộ đều xếp ra sau ngày trừ tịch, nên trong khoảng thời gian này chẳng tìm thấy ngày nào không phải trực ban cả.
Cô lo Đường Ngộ ăn không tiêu, nên ra sức bồi bổ cho anh, kết quả bổ bổ, ăn không tiêu lại biến thành cô.
Diệp Già Lam hối hận vạn phần, rốt cuộc không dám nghe theo kiến nghị của Tô Cẩm Kha hầm ba ba cho anh.
Đến 28 tháng chạp, sau khi tiểu công chúa Vân Hoan của phòng bệnh 301 nhập viện mười tháng, bệnh tình chuyển biến tốt đẹp nên làm thủ tục xuất viện.
Diệp Già Lam là bác sĩ phụ trách của cô bé, đưa cô bé xuống đại sảnh lầu một.
Vân Hoan mấy tháng nay vẫn luôn đúng hạn uống thuốc, nên trạng thái cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, thoạt nhìn thậm chí không giống người từng bị bệnh tâm thần.
Diệp Già Lam ôm lấy bả vai cô bé dặn dò: “Mỗi tuần phải tới bệnh viện kiểm tra lại một lần, nhớ uống thuốc đúng giờ, giữ cho tâm trạng vui vẻ, lúc không vui có thể tìm chị nói chuyện.”
Vân Hoan gật đầu như giã tỏi.
Sau khi giã một lúc, cô nàng đáng thương vô cùng, chớp chớp mắt, “Bác sĩ Diệp……”
Diệp Già Lam: “……”
Xem ra loại bệnh tinh thần đã được khống chế, nhưng khả năng biểu diễn thiên phú của cô nàng vẫn không khác trước kia là bao.
Vân Hoan hít hít cái mũi, nước mắt lập tức lăn xuống, “Em có thể gặp mặt vương tử của mình lần cuối không?”
Diệp Già Lam chần chờ vài giây, thấy cô bé ủy khuất như vậy cũng không nhẫn tâm từ chối, lui một bước nói: “Để chị hỏi xem anh ấy có được không đã.”
Đường Ngộ thật đúng là có rảnh.
Nhưng thời gian nhàn rỗi không nhiều lắm.
Năm phút đồng hồ sau, cửa thang máy mở ra, mấy nam bác sĩ mặc áo blouse trắng từ bên trong đi ra.
Vân Hoan nhanh chóng nhận ra Đường Ngộ, mở hai tay làm tư thế ôm: “Đường…… bác sĩ Đường, em có thể ôm anh một cái không? Chỉ xíu xiu thôi……”
Cô nàng thật sự quá thưởng thức sắc đẹp của Đường Ngộ, nên lâu như vậy mà vẫn nhớ mãi không quên.
Diệp Già Lam mím môi, “Hoan Hoan……”
Vân Hoan còn nháy mắt.
Diệp Già Lam chỉ có thể chuyển tầm mắt sang Đường Ngộ.
Tiến thoái lưỡng nan.
Đường Ngộ không có khả năng sẽ ôm Vân Hoan, Diệp Già Lam cũng không muốn anh ôm con bé, nhưng mà —— yêu cầu của Vân Hoan, cô lại thật sự không thể nhẫn tâm từ chối.
“Bác sĩ Đường……”
Diệp Già Lam vừa mới nói ba chữ, còn chưa kịp thương lượng với anh tìm đối sách, cô đã bị người kia kéo ôm vào lòng, giọng người đàn ông rất thấp lại rất nhẹ, “Đi ôm cô bé đi.”
“……”
Này tính là gì?
Ôm gián tiếp sao?
Diệp Già Lam cảm thấy cung phản xạ của mình đai ra không ít, không thể lập tức phản ứng lại được.
Đường Ngộ hơi hơi buông tay ra, giọng càng nhẹ, như là lặng lẽ nói, “Choáng sao?”
Diệp Già Lam lúc này mới hậu tri hậu giác lui nửa bước.
Đoàn người xung quanh đều nhìn qua đây, ánh mắt ái muội không rõ thâm ý.
Diệp Già Lam còn chưa kịp nhìn rõ ràng, một bóng người đã nhào tới, Vân Hoan ôm chặt lấy cô, “Miễn cưỡng xem ôm vương tử của em đi.”
“……”
“A…… bác sĩ Diệp, mùi hương trên người chị đều trở nên dễ ngửi hơn đó.”
“……”
Diệp Già Lam muốn lập tức ném cô nàng ra.
Còn chưa ra tay, Vân Hoan đột nhiên nhẹ giọng thở dài, “Cảm ơn chị, bác sĩ Diệp.”
Tay Diệp Già Lam cứng đờ.
“Em biết em bị bệnh tâm thần…… Lúc đầu ba mẹ em muốn đưa em vào bệnh viện tâm thần, sau lại tới Hoa Khê……” Vân Hoan hơi ngừng, “Chỉ có chị coi em là người bình thường.”
Diệp Già Lam nghẹn họng, thở ra một hơi buồn bực: “Em chỉ là bị ốm mà thôi.”
Cổ vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Vân Hoan, “Nhất định phải uống thuốc đúng giờ đó.”
Bác sĩ khoa tâm thần giỏi nhất là lừa tình, sau đó lừa tình phiến tới thời khắc mấu chốt, Vân Hoan lại nói: “Nếu bác sĩ Đường xoa đầu em thì tốt rồi.”
……
Diệp Già Lam yên lặng nghiến răng nghiến lợi trong lòng nói mấy chữ: Nằm mơ đi!
Anh dám.
-
Ngày Diệp Già Lam và Đường Ngộ bắt đầu nghỉ phép khá muộn.
Một người mùng 5, một kẻ ngày 7.
Nghỉ mùng 5 còn ổn, có thể qua được tất niên, nhưng mùng 7 mới nghỉ thì năm mới đã qua rồi.
Nhưng mà cũng có chỗ tốt, hai người lại nghỉ nhiều hơn người khác.
Sau ngày 7, hai người thừa dịp Cục Dân Chính bắt đầu đi làm, vội vàng trong không khí tân niên tân đi lãnh hai cái giấy hôn thú.
Ảnh trên giấy đẹp như vậy, Diệp Già Lam đem nó đè dưới gối đầu, mỗi ngày buổi tối đều sẽ bị mộng đẹp làm cười tỉnh.
Hôn lễ cũng nhanh chóng định ngày, vào ngày Valentine.
Vừa vặn là mùng 10, ngày đại hỉ.
(Ngày trừ tịch là 30 nhé)
Đường Ngộ và Diệp Già Lam đều không thích quá náo nhiệt, nên hôn lễ quy mô không lớn, chỉ mời người thân và bạn bè gần gũi.
Tính ra chỉ mấy chục người, chỗ cần xã giao không nhiều lắm.
Thậm chí có thể nói là thiếu đến đáng thương.
Nhưng cho dù là như thế, Diệp Già Lam vẫn cảm thấy mệt, cực kì mệt, mệt đến không nhấc nổi thân lên.
Hôn lễ đêm đó không đến 9 giờ, cô có chút chịu đựng không nổi, về phòng nghỉ trước.
Đường Ngộ đến 10 giờ rưỡi thì về, Diệp Già Lam nằm ngủ trên giường ngon lành.
Gương mặt cô cực dịu dàng, nhưng tư thế ngủ lại chả dính dáng gì tới từ "dịu dàng" cả, váy ngủ cũng lật đến tận bắp đùi, lộ ra da thịt trắng nõn.
Đường Ngộ tháo cổ áo, sau đó mặt không đỏ, tim không loạn kéo vạt váy của cô xuống.
Diệp Già Lam không hề phát hiện, lúc xoay người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngộ Ngộ…… Tắt đèn……”
Đường Ngộ tắt đèn lớn trong phòng ngủ đi, chỉ để lại một cái dèn bàn.
Ánh sáng vàng cam nhàn nhạt, Đường Ngộ ngồi trên đầu giường, ngón trỏ tinh tế phác họa dọc theo sườn mặt dịu dàng đẹp đẽ của người phụ nữ, mãi đến xương quai xanh, sau đó, anh mới thu tay lại.
Vài phút sau, Đường Ngộ nhẹ nhàng kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra.
Bên trong chính là "Bảo bối" mà Diệp Già Lam dọn từ chung cư của cô qua.
Kéo ngăn kéo ra một chút, từng hộp quà bên trong dần lộ ra.
Màu sắc thanh đạm chỉ một, nhưng lại gói rất tinh tế.
Mỗi hộp đều đánh số, và viết tên anh.
Đầu ngón tay của Đường Ngộ đặt trên một cái hộp, sau đó như đang cầm một món đồ dễ vỡ, nhẹ nhàng lấy ra tới, lại thật cẩn thận mở ra.
Hộp không nhiều không ít, số lượng vừa tròn mấy năm bọn họ chia tách.
Đồ vật bên trong cũng không phải đều giống nhau, nhưng cũng có thể nhìn ra tâm tư ẩn dấu.
Sinh nhật mấy năm nay của anh, hóa ra cô vẫn đều nhớ rõ.
Là một cái hộp nhung tơ màu xanh biển, mở ra lại thấy, bên trong có một đôi nhẫn cưới hình thức đơn giản lại độc đáo, rất phù hợp với phong cách của Diệp Già Lam.
Tầm mắt Đường Ngộ rời khỏi chiếc nhẫn, nhìn lên con số trên hộp quà: 22.
Là quà sinh nhật năm 22 tuổi của anh.
Lễ vật tặng tuổi kết hôn, cô để bên trong một cặp nhẫn cưới.
Mà dưới hộp nhung tơ kia, trên tấm card, ánh lên nét bút của Diệp Già Lam ——
Em yêu anh.
Vật đổi sao dời, hoa nở lại tàn.
Bốn mùa thay đổi, xuân phong lại độ.
Vĩnh viễn yêu anh.
Yêu anh nhiệt tình lại lạnh nhạt,
Yêu anh cuồng bạo lại dịu dàng,
Yêu anh mỗi lần ấm áp ôm lấy em,
Yêu anh mỗi tư thế khi hướng về phía em.
Yêu, từng anh, từng anh một*.
Đường Ngộ gấp tấm card lại, tầm mắt lại lần nữa dừng trên mặt Diệp Già Lam.
Cô vẫn ngủ say, tiếng hít thở cực nhẹ, Đường Ngộ chuyển mắt xuống, dừng trên cáu bụng nhỏ của cô, tạm dừng một lát sau, ánh mắt anh càng thêm dịu dàng, cúi người nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, “Anh cũng vậy.”