Chìm Trong Say Đắm

Chương 95



Editor: Gấu Gầy

175

Mặc Nguyên chuyển văn phòng mới đáng lẽ phải tổ chức ăn mừng, nhưng lúc đó mọi người đều quá bận rộn, lại đúng lúc Chu Chuyển Dự từ Hồng Kông đến, bận rộn hết việc này đến việc khác, nên bữa tiệc liên hoan đành phải hoãn lại một tháng.

Đến thứ Sáu, công trình sảnh lớn và phòng VIP của nhà hàng, bao gồm cả khu bếp, đều đã hoàn thiện, mọi người cuối cùng cũng có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Buổi sáng, Tô Mặc họp với lãnh đạo các bộ phận trong phòng họp nhỏ, thảo luận về việc nghiệm thu khách sạn vào tháng sau, phân công khu vực nghiệm thu và chức năng của từng nhóm trong bộ phận công trình, về phía cơ quan phòng cháy chữa cháy, công ty giám sát, đơn vị thi công, những người có thẩm quyền sẽ đến, tất cả đều đã được thảo luận kỹ lưỡng.

Tô Mặc vừa chỉnh lại cà vạt, vừa gập tập tài liệu trước mặt lại, sau đó đổi sang vẻ mặt và giọng điệu thoải mái hơn, "Thứ Bảy tuần này, bộ phận mua sắm sẽ đến trang trại nấm Đại Bằng khảo sát, ở đó có một nhà hàng kiêm khu vui chơi giải trí, vừa có đồ ăn ngon, vừa có chỗ chơi.

Công ty mời mọi người cùng đến đó thư giãn một ngày."

Vừa nghe đến đây, Văn Hiểu Lị, thư ký của tổng giám đốc đang ngồi ở hàng ghế sau cùng dựa lưng vào tường hai mắt sáng rực, trong lòng thầm reo hò.

Cô là nhân viên mới vào công ty chưa lâu, kinh nghiệm còn non kém, lại không có ai dẫn dắt, tổng giám đốc Tô rõ ràng là đã bận đến mức không còn tâm trí đâu mà "thương hoa tiếc ngọc" nữa.

Ngày nào cũng giao cho cô một đống việc linh tinh, chỉ riêng số điện thoại của các nhà cung cấp thôi, một tuần cô đã phải nhớ đến mấy trăm số.

Hơn nữa, cô nàng nhân sự xinh đẹp kia không biết vì lý do gì, hình như có chút "địch ý" với cô.

Hôm đó, lúc ăn trưa cùng nhau, cô chỉ thuận miệng than thở với Ninh Tấn một câu là công việc nhiều quá, bận rộn cả buổi sáng, mệt muốn chết, may mà giám đốc và trợ lý Đinh đều rất đẹp trai, ngắm nhìn cũng đủ "giảm stress" rồi.

Kết quả là Ninh Tấn lập tức cười mỉa mai: "Công việc còn chưa đâu vào đâu đã kêu mệt rồi à? Tôi nói này, những gì cô viết trong CV chắc không phải là "nổ" đấy chứ? Nếu cô thực sự không làm được thì phải nói với tôi sớm, tôi là người tuyển cô vào, tôi phải chịu trách nhiệm."

Phụ nữ thường rất nhạy cảm, Văn Hiểu Lị lập tức nhận ra sự khó chịu trong lời nói của Ninh Tấn, biết mình đã lỡ lời, vội vàng cười trừ, chữa ngượng: "Tôi nói đùa thôi mà."

May mà mình là người chịu khó, chịu khổ.

Văn Hiểu Lị thầm nghĩ, tuy trong CV có "nổ" một chút, nhưng cô tin tưởng vào năng lực của bản thân, bất cứ khó khăn nào cũng có thể vượt qua.

"Hiểu Lị, lát nữa cô thống kê số người đi rồi báo cho trợ lý Đinh nhé.

Cuối tuần mọi người hãy thư giãn cho thoải mái.

Được rồi, giải tán." Tô Mặc nói xong, cầm tập tài liệu đứng dậy.

Đinh Cạnh Nguyên lập tức "hùa theo" đứng dậy đi ra ngoài.

"Cái đó...!nhiều người như vậy, đến lúc đó đi bằng cách nào ạ?" Văn Hiểu Lị vội vàng hỏi một câu, hỏi xong liền hối hận, bộ trưởng Vương của bộ phận công trình đang ngồi đối diện nhìn cô bằng ánh mắt như đang nói "Đúng là ngốc mà".

"Chúng tôi đi xe, cô tự chạy bộ đi." Câu hỏi này còn phải hỏi sao.

Câu nói của Vương Cần khiến mọi người trong phòng họp bật cười.

Ý của Văn Hiểu Lị là muốn hỏi mọi người tập trung rồi cùng đi xe bus hay là tự đi rồi tập trung sau.

Dù sao thì trang trại nấm cũng ở ngoại ô, không xa lắm.

Tuy thời tiết khá nóng, nhưng ước chừng khoảng hơn hai mươi người đều sẽ đi.

Ở công ty trước, cô từng liên hệ xe bus, bao trọn gói, nên biết giá cả, một tiếng đồng hồ đã mất hơn một trăm tệ rồi, một ngày cộng thêm tiền xăng xe, phí cầu đường, phí đỗ xe, linh tinh các thứ, ít nhất cũng phải mất một ngàn tệ, như vậy rõ ràng là quá lãng phí.

Cô muốn làm một nhân viên tốt, biết tiết kiệm cho công ty.

"Tình hình cụ thể thì nghe theo sự sắp xếp của trợ lý Đinh." Tô Mặc vừa nói vừa dừng bước, Đinh Cạnh Nguyên đã đi đến phía sau anh, nhân lúc mọi người không chú ý, hắn đưa tay luồn vào trong áo sơ mi, véo nhẹ vào eo anh.

Tô Mặc trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.

"Chú ý hành vi cử chỉ của cậu đấy." Vào văn phòng, Tô Mặc ngồi xuống ghế làm việc, ném tập tài liệu lên bàn, "giáo huấn" hắn như thường lệ.

Ở công ty đừng có lúc nào cũng "dính" lấy anh như vậy.

Vừa rồi trong phòng họp, trước mặt bao nhiêu người, hắn còn "dán" sát vào anh như thế, lại còn "động chân động tay" nữa chứ.

Càng không được giống như trước kia, cứ ôm vai bá cổ anh, cũng không được tùy tiện vào văn phòng anh ở lì trong đó cả buổi sáng.

Bây giờ công ty ngày càng nhiều nhân viên, sau này sẽ còn nhiều hơn nữa, "tai vách mạch rừng", hai người đàn ông "quá thân thiết" sẽ khiến người ta đồn đại linh tinh.

"Kéo rèm cửa sổ lại đi."

Không biết Đinh Cạnh Nguyên có nghe lọt tai hay không, hắn ngoan ngoãn đóng cửa sổ lại, sau đó đi đến phía sau, đứng mát xa vai cho Tô Mặc, lực đạo vừa phải, nhịp nhàng: "Eo còn đau không?"

Sáng sớm, vừa mở mắt ra Tô Mặc đã cau mày kêu đau lưng, Đinh Cạnh Nguyên đã mát xa cho anh một lúc trên giường rồi.

"Hơi đau đầu." Tô Mặc nhắm mắt, dựa vào ghế, thả lỏng người, ngồi nửa ngày trời, lưng đã bắt đầu khó chịu rồi.

Đinh Cạnh Nguyên cúi đầu, nhẹ nhàng dùng ngón tay giữa xoa bóp huyệt thái dương cho anh, Tô Mặc thoải mái thở dài mấy tiếng, âm thanh đầy mê hoặc khiến Đinh Cạnh Nguyên "ngứa ngáy" trong lòng.

Hắn cúi đầu, vừa xoa bóp vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh: "Ngày mai, tôi đưa cậu đi ăn ngon, bồi bổ một chút."

"Được đấy, tôi ăn, cậu không được ăn." Tô Mặc mỉm cười.

Đinh Cạnh Nguyên mỗi sáng đều "hừng hực khí thế" như vậy, còn bồi bổ nữa chắc anh chết mất.

Trần Chung Minh đã đến trang trại nấm Đại Bằng một lần, cũng đã liên lạc với người phụ trách bên đó.

Đối tượng cung cấp chính của Đại Bằng là các siêu thị trong vùng, một số khách sạn lớn cũng được giao hàng tận nơi, quy mô tuy chưa lớn, nhưng đang dần dần mở rộng, chủng loại đa dạng, hệ thống phân phối đang dần hoàn thiện, giá cả tương đối cạnh tranh trên thị trường.

Lúc đầu, khi Trần Chung Minh đưa ra danh sách các nhà cung cấp, Đinh Cạnh Nguyên đã khoanh tròn cái tên Đại Bằng.

Những công việc ban đầu như khảo sát giá cả, Trần Chung Minh đều đã làm xong, lần này Tô Mặc đến đó là để xem xét tình hình thực tế, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký hợp đồng.

"Trần Chung Minh nói ở khu vui chơi giải trí đó có chỗ cho khách bắt gà, bắt thỏ, đến lúc đó, tôi sẽ bắt một con gà mái, hầm với nhân sâm cho cậu bồi bổ."

"Tự nhiên tôi lại thèm món thịt thỏ hầm.

Tôi nhớ có lần ở Vô Tích, chúng ta đến nhà máy sản xuất cửa sổ nhôm kính ăn cơm, ở khách sạn ngay cạnh nhà máy, có món thịt thỏ hầm nhậu với rượu trắng rất ngon."

"Chuyện nhỏ, trưa nay tôi đưa cậu đi ăn."

"Xung quanh đây có chỗ nào bán sao?"

"Khách sạn Bốn Mùa chắc chắn có."

"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, cần gì phải chạy xa như vậy." Đồ ăn ở khách sạn Bốn Mùa nổi tiếng là đắt đỏ.

"Hay là tôi lái xe đi mua về?" Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu của Đinh Cạnh Nguyên rất nghiêm túc.

Tô Mặc mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ánh lên ý cười.

Có những lúc, anh bị hắn chọc tức đến mức chỉ muốn "tát" cho hắn mấy cái, nhưng cũng có những lúc, anh lại muốn ôm lấy hắn, nói những lời ngọt ngào, muốn cảm ơn sự yêu thương và tin tưởng của hắn.

Đôi khi, nửa đêm, anh giật mình tỉnh giấc, nhìn Đinh Cạnh Nguyên đang ôm mình ngủ, trong lòng lại dâng lên một nỗi xúc động khó tả, nghĩ đến những chuyện hắn đã làm trước đây, vậy mà bây giờ, anh có thể ở bên cạnh hắn, thật sự là không dễ dàng, thậm chí còn có chút khó tin.

Tiếng gõ cửa của Ninh Tấn vang lên lần thứ hai, lúc này, tay phải của Đinh Cạnh Nguyên vừa bị Tô Mặc lôi ra từ trong áo sơ mi của mình.

Đinh Cạnh Nguyên coi như không nghe thấy tiếng gõ cửa, cúi đầu định hôn Tô Mặc.

Tô Mặc một tay giữ chặt cổ áo hắn, một tay đẩy đầu hắn ra.

Vừa rồi, anh còn nhắc nhở Đinh Cạnh Nguyên ở công ty phải chú ý, không được xà nẹo cơ mà.

"Vào đi."

Ninh Tấn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tổng giám đốc Tô đang cúi đầu xem tài liệu, còn trợ lý Đinh thì đứng khoanh tay bên cửa sổ, như thể đang ngắm cảnh, dáng người cao lớn, thẳng tắp, chiếc áo sơ mi màu xám đậm được hắn mặc lên người toát lên vẻ lịch lãm, phong độ.

Ninh Tấn đến đưa cho Tô Mặc xem bản mô tả sơ bộ về cơ cấu tổ chức của các bộ phận sau khi đã thảo luận, nếu đồng ý, bộ phận nhân sự có thể đăng thông tin tuyển dụng.

Còn khoảng hai tháng nữa là đến tháng 10, khách sạn sẽ khai trương thử nghiệm, nói thật, việc tuyển dụng hơn một trăm nhân viên trong thời gian ngắn như vậy là một nhiệm vụ rất khó khăn, chỉ có thể tuyển trước một phần, đảm bảo hoạt động kinh doanh bình thường, sau này sẽ dần dần điều chỉnh, bổ sung.

Nhân viên vệ sinh, bảo vệ, đầu bếp Tây, đầu bếp bánh ngọt, quản lý đều không khó tuyển, khó nhất là những công việc như phục vụ, nhận đặt món, thu ngân, lễ tân, phục vụ phòng, vân vân, giới trẻ thường chê lương thấp, thời gian làm việc dài, cường độ lao động cao, phải làm ca đêm, không có ngày nghỉ lễ, lại còn phải nuốt giận vào bụng, quan trọng là không có tương lai.

Chỉ là công việc "cơm áo gạo tiền", làm được vài năm, lớn tuổi hơn một chút lại phải bắt đầu lại từ đầu.

"Để đó đi, để tôi xem lại kế hoạch đào tạo."

"Vâng, gian hàng ở hội chợ việc làm cũng đã liên hệ xong rồi.

Bất cứ lúc nào cũng có thể đến đó."

Tô Mặc gật đầu, Ninh Tấn rất có kinh nghiệm, rất nhiều việc đều có thể chuẩn bị trước, như vậy rất tốt.

Lúc này, Đinh Cạnh Nguyên quay người lại, chỉ đạo: "Tốt nhất là tuyển dụng những người có kinh nghiệm, có thể "một người làm việc bằng hai, ba người"."

"Vâng." Ninh Tấn thầm bĩu môi, nói thì dễ lắm.

"Nhân viên phục vụ phòng VIP tốt nhất là tuyển những người có ngoại hình ưa nhìn một chút, nhìn cho dễ chịu.

Nam nữ gì cũng được." Đinh Cạnh Nguyên nghiêm túc dặn dò.

"Vâng." Ninh Tấn không nhịn được cười thầm, không biết cô có phù hợp với "gu thẩm mỹ" của trợ lý Đinh hay không.

"Trên cơ sở lương cơ bản không thay đổi, tiền thưởng và phúc lợi có thể điều chỉnh tăng tối đa từ 50% đến 100% so với mức đã thỏa thuận ban đầu, đây là quyền hạn tôi giao cho cô.

Chế độ lương thưởng của công ty sẽ được bảo mật, mức lương của nhân viên có sự chênh lệch cũng không phải là vấn đề.

Nhân viên có năng lực tốt, phẩm chất tốt, lương cao cũng là điều đương nhiên, những nhân viên như vậy có thể tạo ra giá trị cho công ty là rất lớn, thậm chí là không thể lường trước được.

Trong thông tin tuyển dụng, cần nhấn mạnh điều kiện ăn ở tốt, ngày lễ, tết được nghỉ luân phiên, những điều này đều có thể ghi rõ trong hợp đồng.

Nhân viên xuất sắc sẽ có cơ hội được đào tạo và thăng tiến, công ty sẽ hỗ trợ chi phí đào tạo."

"...!Vâng." Nghe xong một tràng, Ninh Tấn có chút sững sờ, nhìn sang tổng giám đốc Tô, thấy anh gật đầu, cô mới ngập ngừng đáp.

Những điều trợ lý Đinh vừa nói đều không có trong bản kế hoạch.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy Đinh Cạnh Nguyên chỉ đạo công việc với phong thái của một người lãnh đạo như vậy, dứt khoát, rõ ràng, hơn nữa, điều chỉnh tăng 100% gì đó, thật sự là quá "ngầu".

"Là người phụ trách tuyển dụng, trước tiên, bản thân cô không được mơ hồ, phải xác định rõ vị trí của chúng ta...!Đối tượng khách hàng của Mặc Nguyên, 60% - 70% là khách vãng lai, còn lại là khách dự hội nghị và khách du lịch theo đoàn...!Cô phải nhớ kỹ, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền, đối với Mặc Nguyên mà nói, đều không phải là vấn đề.

Ngày mùng 1 tháng 10 sẽ khai trương thử nghiệm, đến lúc đó, tôi không muốn nghe cô nói là không tuyển được người, không thể khai trương..." Lúc nói chuyện, Đinh Cạnh Nguyên vẫn khoanh tay, chậm rãi đi từ bên cửa sổ đến, một tay chống lên thành ghế của Tô Mặc, phong độ ung dung, tự tại.

Những điều hắn nói đều là đã được suy nghĩ kỹ càng, có những điều thậm chí còn chưa từng bàn bạc với Tô Mặc.

Chỉ cần khách sạn có thể hoạt động bình thường, mọi việc đều suôn sẻ, "vợ yêu" vui vẻ là được, tiêu thêm một chút tiền, hắn hoàn toàn không quan tâm.

Ninh Tấn đang lén lút "mê mẩn" Đinh Cạnh Nguyên thì tiếng gõ cửa lại vang lên, là Văn Hiểu Lị đã thống kê xong số lượng người tham gia, đến xin chỉ thị cụ thể.

Kết quả Đinh Cạnh Nguyên lại dứt khoát, rõ ràng chỉ đạo, liên hệ xe bus, phải là loại xe tốt, thoải mái, liên hệ trước với nhà hàng kiêm khu vui chơi giải trí bên đó để đặt bàn và các hoạt động giải trí, ví dụ như hái dâu tây, bắt thỏ, câu cá, bơi lội, chơi mạt chược, mọi người có thể tự do lựa chọn hoạt động yêu thích, công ty bao chi phí.

Ra khỏi văn phòng, Văn Hiểu Lị khoanh tay, vô cùng cảm khái: "Trợ lý Đinh thật là đẹp trai, hào phóng, nam tính."

Ban đầu, trong lòng Ninh Tấn cũng đang "mê mẩn" hắn, nhưng nghe Văn Hiểu Lị nói vậy, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Văn Hiểu Lị đâu biết cô đang nghĩ gì, đã đến giờ ăn trưa rồi, cô phải nhanh chóng thông báo tin vui này cho mọi người.

Văn Hiểu Lị không biết che giấu cảm xúc như Ninh Tấn, mọi tâm tư đều thể hiện rõ trên mặt, vừa rồi, rõ ràng là cô đang mê trai một cách công khai, vui đến mức sắp "bay" lên rồi.

Tô Mặc cảm thấy rất khó chịu.

"Lương cao như vậy, chi phí hoạt động sẽ tăng lên, anh đã tính xem một trăm người, mỗi tháng phải trả thêm bao nhiêu tiền lương chưa hả, tổng giám đốc Đinh?" Tô Mặc quay sang "tra hỏi".

Điều chỉnh tăng mà Đinh Cạnh Nguyên nói là chỉ tiền thưởng và phúc lợi, không bao gồm lương cơ bản, hơn nữa cũng chưa phải là quyết định cuối cùng, Tô Mặc cố tình "gộp chung" lại mà nói.

"Sao thế, ghen à?" Đinh Cạnh Nguyên cười xấu xa, đưa tay ôm lấy Tô Mặc từ phía sau.

"Còn như vậy nữa, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chú ý một chút đi." Tô Mặc giữ chặt tay hắn, không cho hắn luồn vào trong áo mình.

"Ban đầu tôi định đuổi việc cô ta rồi, nhưng tôi đã suy nghĩ kỹ, sau này, những nữ nhân viên bị tôi "mê hoặc" chắc chắn sẽ nhiều vô số kể, đuổi hết thì khách sạn lấy ai mà làm việc.

Chỉ cần cô ta không quá đáng, chỉ là ngưỡng mộ thôi thì chúng ta đành phải "nhắm mắt làm ngơ" vậy.

Ài, ai bảo tôi đẹp trai quá làm chi."

"Vô liêm sỉ." Tô Mặc bị hắn "tự luyến" đến mức bật cười.

Tâm trạng Đinh Cạnh Nguyên rất tốt, lại muốn "động chân động tay".

Tô Mặc đứng dậy, đẩy hắn ra, Đinh Cạnh Nguyên kéo tay anh, không buông.

Tô Mặc mỉm cười, để hắn nắm tay kéo ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: "Tôi đói rồi, đi ăn cơm thôi."

Dù sao thì chỉ cần ra khỏi cửa, Đinh Cạnh Nguyên sẽ ngoan ngoãn buông tay, "diễn" thành một người đàn ông trưởng thành, chín chắn, điềm tĩnh, lạnh lùng.

Đinh Cạnh Nguyên có "quậy phá" thế nào cũng được, nhưng sẽ không bao giờ khiến Tô Mặc mất hứng trước mặt mọi người, sẽ không làm mất mặt Tô Mặc trước mặt cấp dưới.

—-----.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.