Chủ nhật, Tô Chính đưa bạn gái đi gặp mẹ vợ, đi thẳng từ khách sạn, cùng mẹ vợ ăn cơm trò chuyện. Buổi chiều, tài xế do Đinh Cạnh Nguyên sắp xếp lái một chiếc SUV màu bạc sang trọng đến đợi ở dưới chung cư. Mẹ Chu Huệ xuống nhà tiễn con gái, đương nhiên là nhìn thấy. Bà giả vờ hỏi han xe của ai, nghe nói là bạn của anh trai Tô Chính thì gật gù. Nhìn chiếc xe là biết không hề rẻ, mẹ Chu Huệ không khỏi tò mò về người bạn này của Tô Mặc - Tô Mặc có bạn bè như thế này, chẳng lẽ là đã phát tài rồi? Con rể của mình có được thơm lây không nhỉ? Tối đến, lúc gọi điện thoại cho con gái, nói chuyện qua lại, cuối cùng hai mẹ con cũng nói đến người bạn tốt của Tô Mặc.
Chu Huệ: "Là một người bạn rất tốt của anh Tô Mặc."
Mẹ Chu Huệ: "Mẹ cũng đoán vậy, nếu không thì đã không kêu xe đến đón, còn đến tận nơi để đợi."
Chu Huệ: "Vâng, anh ấy họ Đinh, quan hệ với anh Tô Mặc rất tốt, nhà làm ăn, giàu dữ lắm, hôm qua đến đón tụi con không phải chiếc xe lúc chiều."
Mẹ Chu Huệ: "Thật sao?"
Chu Huệ: "Anh Đinh nói sau này có tiền sẽ gửi hết vào chỗ Tô Chính, coi như là thành tích của Tô Chính."
Mẹ Chu Huệ: "Ôi trời..."
Chu Huệ cười thầm, bịa chuyện tiếp: "Còn nói muốn giới thiệu bạn bè cho Tô Chính nữa. Có khách hàng lớn thì có thành tích, có thành tích thì tăng lương, thăng chức, những thứ này đều không thành vấn đề. Mẹ yên tâm đi, sau này Tô Chính nhất định sẽ có tương lai xán lạn. Ngân hàng của anh ấy đều có xe đưa đón, sau này Tô Chính thăng chức, được cấp xe riêng thì khỏi cần mua nữa."
Mẹ Chu Huệ: "Ôi trời, vậy thì tốt quá."
Thấy mẹ vui vẻ, Chu Huệ liền nhân cơ hội nói: "Thực ra buổi chiều con phỏng vấn không được tốt lắm, con cũng ngại không dám nói với mẹ..."
Mẹ Chu Huệ: "Không sao, việc làm từ từ tìm cũng được, không vội."
Chu Huệ hiểu rõ mẹ mình, bà vốn không hài lòng về Tô Chính lắm, chê bai ba mẹ cậu keo kiệt, không chịu bỏ tiền ra mua nhà mới cho con trai. Yêu đương bao nhiêu năm, tốt nghiệp rồi cũng nên tính đến chuyện kết hôn, thế mà nhà họ Tô chẳng có động tĩnh gì. Bản thân bà đã từng ly hôn, cho rằng đàn ông đều không đáng tin. Bà thường nói với con gái một câu: "Đêm dài lắm mộng", trong lòng rất muốn Chu Huệ đến Ô Thị, một phần cũng là để sau này có thể ở bên cạnh bà. Lúc này Chu Huệ mỉm cười, ngọt ngào đồng ý.
Đây chỉ là kế hoãn binh của Chu Huệ, trước tiên là phải ổn định mẹ mình đã. Còn chuyện Tô Chính sau này có thăng chức hay không, dù sao thì đến lúc đó bọn họ cũng đã kết hôn rồi, mẹ cô ấy cũng chẳng thể làm gì được nữa. May mắn là, vận may đã nhanh chóng đến. Tháng 1, kết quả thi tuyển công chức được công bố, cô ấy vừa vặn đủ điểm đậu. Kỳ thi này ở Ô Thị tuyển 20 người, có hơn 100 người tham gia phỏng vấn. Chu Huệ đạt kết quả phỏng vấn xuất sắc, sau đó được nhận vào phòng tài vụ của Sở Giáo dục, đúng chuyên ngành của mình, đây là vị trí tốt nhất trong số những người trúng tuyển.
Còn về việc Đinh Cạnh Nguyên đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tâm huyết cho chuyện này, hắn chưa bao giờ kể công với Tô Mặc. Lúc Tô Mặc biết tin em dâu được nhận vào làm, anh mới nghỉ việc, tâm trạng đang buồn bã nên cũng không hỏi Đinh Cạnh Nguyên. Sau này, khi hai người thực sự ở bên nhau, Tô Mặc cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Lúc đó, anh cảm thấy có những chuyện không cần phải hỏi rõ ràng, bởi vì những gì đối phương làm cho mình đều là lẽ đương nhiên.
75
Biết em trai sáng nay không đến mà sẽ đi thẳng từ khách sạn đến thăm mẹ vợ, Tô Mặc yên tâm ngủ đến tận 8 giờ sáng. Thật ra là do đêm qua bị Đinh Cạnh Nguyên quấn lấy nên anh ngủ không ngon.
Người đàn ông trần truồng ôm chặt lấy anh từ phía sau vẫn đang ngủ say. Cơ thể Đinh Cạnh Nguyên rất nóng, Tô Mặc cảm thấy trong chăn ấm áp vô cùng, cả người cũng lười biếng theo, anh nhắm mắt, thực sự không muốn dậy chút nào. Nhưng hiện giờ, anh có một việc vô cùng quan trọng phải làm: đi đại tiện.
Tô Mặc đã ba ngày rồi chưa đi đại tiện. Anh trở mình xuống giường, đi vào phòng tắm, khóa cửa lại, đưa tay sờ thử phía sau, vết thương đã gần như hết sưng, tuy đi lại vẫn hơi khó khăn, nhưng so với hai ngày trước thì đã tốt hơn rất nhiều. Lần đầu tiên trong đời, Tô Mặc cẩn thận ngồi xuống bồn cầu, chuẩn bị giải quyết nỗi buồn.
Đúng lúc anh sắp "xong việc" thì bên ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân tiến thẳng về phía nhà vệ sinh, là Đinh Cạnh Nguyên đã dậy.
"Mở cửa." Biết rõ bên trong có người, Đinh Cạnh Nguyên vẫn gõ cửa.
"Cậu đợi một chút được không, tôi vẫn chưa xong." Tô Mặc ngồi trên bồn cầu, xấu hổ vô cùng. Càng gấp, càng không "ra" được.
"Tôi không đợi được nữa, gấp lắm rồi." Đinh Cạnh Nguyên hình như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cúi đầu nhìn "của quý" của mình đã cứng đến dựng lên.
"Gấp cũng phải đợi tôi xong việc chứ." Tô Mặc cau mày, vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng Đinh Cạnh Nguyên bỏ đi. Hình như là đi về phía nhà bếp.
Đến nhà bếp, Đinh Cạnh Nguyên nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, cân nhắc xem nên "giải quyết" vào cái tô to đùng hay là cái cốc thủy tinh, hoặc trực tiếp "xả" vào bồn rửa bát. Cuối cùng, hắn từ bỏ cả ba phương án vì sợ Tô Mặc sẽ nổi trận lôi đình đuổi hắn ra khỏi nhà.
Cuối cùng, Đinh Cạnh Nguyên tìm được "địa điểm thích hợp" ở ban công. Trên ban công, Tô Mặc có trồng hai chậu xương rồng, đã trồng được vài năm rồi, cũng thay chậu mấy lần, từ chậu nhỏ thay sang chậu lớn như bây giờ. Mùa đông, Tô Mặc rất ít khi tưới nước, đất trong chậu trông cũng khá khô.
"Để anh bón phân cho hai đứa mày." Đinh Cạnh Nguyên cầm "của quý" của mình, lần lượt "tưới" cho mỗi chậu một ít, còn chia đều hai bên.
Buổi sáng mùa đông, trần truồng "xả nước" xong trên ban công, Đinh Cạnh Nguyên rùng mình một cái, xoay người trở về phòng ngủ, chui vào chăn định ngủ thêm một lát. Còn hai chậu xương rồng được Tô Mặc nâng niu chăm sóc ba năm trời, sau một tuần kiên cường chống chọi, đã bị một bãi nước tiểu chứa đầy urê và natri clorua "thiêu sống".
Nhưng lúc đó, Tô Mặc trong nhà vệ sinh không biết gì cả, anh vẫn đang lo lắng không biết Đinh Cạnh Nguyên có dùng chiếc chìa khóa vạn năng đáng ghét kia để phá cửa hay không.
Mười phút sau, Tô Mặc từ nhà vệ sinh trở về phòng ngủ, Đinh Cạnh Nguyên đã ngồi dậy dựa lưng vào thành giường. Hai người nhìn nhau.
"Phía sau hết đau chưa?" Một lúc sau, Đinh Cạnh Nguyên cười hỏi.
"..." Tô Mặc cảm thấy câu hỏi này của hắn thật là có ẩn ý.
"Tôi dẫn cậu đi ăn sáng, được không?" Đinh Cạnh Nguyên hất chăn ra, xuống giường, thong thả mặc quần áo.
Tô Mặc đã sớm quay mặt đi chỗ khác, Đinh Cạnh Nguyên thật là không biết xấu hổ, khi ngủ không mặc gì thì thôi đi, đến mặc quần áo cũng không biết tránh người.
"Không phải lúc nãy cậu rất gấp sao?"
"Giải quyết rồi."
"Giải quyết thế nào?"
"Tự đoán đi."
Đinh Cạnh Nguyên cười gian, Tô Mặc cảm thấy có gì đó không đúng, bèn nhân cơ hội đi ra ngoài tìm kiếm khắp nơi nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, trong lòng không khỏi hoài nghi.