Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 59: So với cái chết còn đáng sợ hơn



Từ khi Cố Tiêu Tây mang thai cô thường rất ít xem TV, đa số thời gian đều ngồi ở trên ban công yên tĩnh vẽ tranh.

Trường học đã sắp khai giảng, cô nghĩ, hiện tại rời khỏi Duật Tôn vẫn còn kịp, giấc mơ đại học tha thiết giờ cách cô không còn xa nữa rồi.

Trên giá vẽ, là một bức tranh phong cảnh làng quê, vài năm trước, nhà của cô vẫn còn ở nông thôn, về sau thật vất vả mới chuyển lên thành phố, cho nên Cố Tiêu Tây vẫn rất hoài niệm cuộc sống nơi thôn quê ấy.

Cửa phòng bị mở ra, sau đó là âm thanh đóng cửa nặng nề.

Duật Tôn sắc mặt hung ác nham hiểm đi tới, đáy lòng Cố Tiêu Tây nhịn không được trầm xuống, buông bút vẽ, y tùy ý ngồi trên ghế salon, y tựa đầu ở trên sô pha, chiếc cằm giương lên, đôi mắt nhắm nghiền.

" Duật thiếu, anh làm sao vậy?"

Duật Tôn bỗng nhiên mở mắt ra, một đôi con người đen như đầm mực nhìn Cố Tiêu Tây , toàn thân cô bỗng lạnh như băng," Duật thiếu.."

" Cô đến tột cùng là ai?"

Cố Tiêu Tây giấu không được bối rối trong mắt ." Anh, anh có ý gì?"

" Cô còn muốn gạt tôi sao?" Một chân Duật Tôn lấy đà đứng dậy, thần sắc băng giá, ánh mắt khiến cô phải lui bước liên tục.

" Em không hiểu anh nói gì." Cố Tiêu Tây tranh thủ thời gian tránh né.

Duật Tôn gật gật đầu, có vẻ như cố nén lửa giận bùng phát, y đứng dậy từ trong cặp công văn trong rút ra một cái phong thư, mở ra 1 cái đĩa CD cho vào đầu phát, ngay sau đó, trên TV hiện một vài hình ảnh mê loạn đập ngay vào mắt.

Bối cảnh chính là gian phòng này, từng góc độ đều có thể trông thấy khuôn mặt cùng với thân thể Cố Tiêu Tây.

Trên người cô, người đàn ông đưa lưng về phía màn hình, hai mắt Cố Tiêu Tây mê dại, càng biểu hiện rõ sự hưởng thụ, thuốc kích thích làm mặt cô ửng hồng, tai đỏ rần, cô không nhìn thấy rõ mặt người đàn ông, nhưng biết chắc là Duật Tôn.

" Anh. Sao, tại sao có thể có chiếc đĩa này?"

" Tôi còn muốn hỏi cô đây." Duật Tôn hừ lạnh, trên mặt lại đầy vẻ vô tội," Vì sao tại chỗ của tôi lại bị người khác quay được cảnh này."

" Em không biết, em không biết.." Cố Tiêu Tây giống như rơi vào đáy hầm băng, rét lạnh thấu xương, trong miệng không ngừng bật ra từng tiếng bi thương," Tại sao có thể như vậy?"

" Cô có quen Nghiêm Trạm Thanh không?"

Cố Tiêu Tây thần sắc hoảng hốt, ánh mắt thất thần, toàn thân kinh hãi," Không có khả năng, Không có khả năng."

" Tại sao lại không có khả năng?" Duật Tôn cắt đứt tiếng cô thì thào tự nói, y đứng thẳng người lên, thân ảnh cao lớn đứng trước người Cố Tiêu Tây," Chiếc đĩa này chính là hắn gửi tới, hắn còn nói điều kiện của hắn, nếu muốn lấy về, phải trả 5000 vạn."

Cố Tiêu Tây cảm giác bản thân đã lâm vào bẫy sâu, một khi đã rơi vào liền không thể thoát khỏi.

5000 vạn?

" Số này, cũng không biết có thể đền bù tổn thất lần này của hắn không."

" Hóa ra anh đã sớm sắp xếp xong xuôi hết thảy, máy tính là anh cố ý để quên?" Cố Tiêu Tây ngước lên, hai mắt nhìn chằm chằm ánh mắt âm u của y, những người này đều thật là đáng sợ, chỉ bằng một cô gái yếu ớt như cô, làm sao đấu lại bọn họ?

" Cô nghĩ sự tình rất đơn giản như vậy sao, tôi trước kia cũng không biết cô là người của Nghiêm Trạm Thanh, máy tính, cũng là tôi không cẩn thận rơi vào tay hắn. Sở dĩ tôi cứu vãn được tổn thất, là vì tôi đã có đầy đủ biện pháp ứng đối từ trước, Cố Tiêu Tây , sao tôi đây sủng ái cô, nâng cô lên tận trời, cô cũng đã mang thai con của tôi, làm sao lại đi giúp người ngoài chứ?"

Duật Tôn không khỏi biểu hiện ra một bộ dáng đau lòng, cô nhìn qua đáy mắt y rung động, lại như trước vẫn không nhìn thấu đáy lòng người đàn ông này.

" Thực xin lỗi, em bị hắn nắm điểm yếu trong tay, nếu em không nghe lời hắn, hắn sẽ đem chuyện của em nói cho ba mẹ em, em không thể làm gì những người như các anh, đành phải chiều ý của hắn đi làm, Duật thiếu, anh cứu em với, từ nay về sau tất cả em sẽ nghe theo anh được không?" Cố Tiêu Tây nhanh chóng lệ rơi đầy mặt, hai tay nắm chặt ống tay áo Duật Tôn ," Em chỉ muốn trở lại là em bình thường trước kia thôi, duật thiếu, anh cứu em."

"5000 vạn, đây không phải một con số nhỏ."

" Nếu đĩa CD này truyền ra ngoài, ba mẹ em nhất định sẽ bị tức chết, em cũng không thể sống nổi, anh lượng tình đứa bé, cứu cứu em.." Cố Tiêu Tây thất kinh, thậm chí có chút nói năng lộn xộn, cô chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ phát triển cho tới tình trạng hôm nay, đứa bé là ngoài ý muốn, đĩa CD, lại là càng ngoài ý muốn.

Duật Tôn ngẩng đầu, cánh tay y kéo lấy Cố Tiêu Tây ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ vỗ về đầu của cô," Tôi chỉ là tức giận chuyện lúc trước em lừa tôi, yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết."

" Thật vậy chăng?" Cố Tiêu Tây khó có thể tin nâng lên đầu, hôm nay cô đã sớm rơi vào đại dương mênh mông, mà Duật Tôn, chính là chiếc phao cứu mạng duy nhất của cô, cô không nghĩ tới y không chút do dự đã đáp ứng," Duật thiếu, cám ơn anh."

Giờ đây trong mắt cô, Nghiêm Trạm Thanh chỉ là người ngoài còn Duật Tôn nghiễm nhiên trở thành thiên sứ.

" Số tiền nhiều như vây, tôi cần chút thời gian, hi vọng hắn có thể tuân thủ hứa hẹn, cho chúng ta ba ngày."

Cố Tiêu Tây hai tay không khỏi ôm lấy lồng ngực tinh tráng của Duật Tôn , hóa ra, người đàn ông này ngực cũng có thể ôn hòa như vậy. Cô thậm chí còn nghĩ, cô cam tâm tình nguyện vì y mà tạm nghỉ học một năm, có thể vì y mà sinh con, thậm chí, có thể vì y mà chết tâm.

Duật Tôn dựa cằm trên đỉnh đầu Cố Tiêu Tây , khóe môi, kéo thành một vòng tàn nhẫn.

Đợi không được Duật Tôn chuẩn bị tiền, ngày hôm sau Cố Tiêu Tây đã nhận được điện thoại từ nhà gọi tới.

" Tây Tây, con mau về, ba của con bị chọc giận sắp không chịu được.."

" Mẹ, làm sao vậy?" Cố Tiêu Tây không khỏi rối loạn.

" Con còn mặt mũi mà nói.." Mẹ cô ở đầu dây đằng kia khóc không ra hơi, trong phòng quanh quẩn tất cả đều là tiếng khóc của bà," Tôi đây đã tạo nghiệt gì chứ? Thà chết đi còn hơn.. "

Duật Tôn đi ra ngoài làm việc, Cố Tiêu Tây tranh thủ thời gian xách túi đi nhanh ra ngoài Tinh Hoa dinh thự để đón xe.

Về đến nhà, phải đi qua một cái ngõ cổ.

Cố Tiêu Tây bước nhanh đi đến, lại trông thấy trên một cây cột điện dán một bức ảnh chụp, cô đến gần xem xét, quá sợ hãi, vội vươn tay kéo đi, đúng là hình ảnh lõa thể của cô. Khắp nơi chằng chịt, khắp nơi đều thấy dán ảnh.

Cô như bị điên mà bổ nhào qua, hai tay bởi vì dùng sức, móng tay đã chảy máu, là ai? Tại sao phải như vậy đối với cô? Cô vừa khóc vừa xé, nhưng cả con đường đều có dán, cô phải làm sao bây giờ?

Cố Tiêu Tây sợ hãi trở về, cô vừa đi, hai chân đều đang run rẩy, trong ngực ôm đống ảnh chụp, cô không dám ném vào trong thùng rác, mà ôm thẳng về nhà.

Mới vừa đi tới cửa nhà, chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng khóc xé gan xé ruột của mẹ cô, Cố Tiêu Tây đẩy cửa, cửa không khóa. Căn phòng hẹp chợt vang lên tiếng động, ông Cố ghé đầu trên chiếc salon nhỏ, ngồi bệt xuống đất, bà Cố thì ngã xuống bên cạnh chân ông, bà vò đầu bứt tóc như một người điên.

Thấy cô trở về, bà Cố lần đầu tiên nắm chặt cổ áo cô," Mày đã làm chuyện gì, làm chuyện gì hả" Bà dùng sức đẩy Cố Tiêu Tây, cô chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhẹ buông tay, ảnh chụp trong ngực đều rơi xuống hết. Bà Cố thấy thế, lại càng tức giận, hai tay liên tục bồi thêm cho Cố Tiêu Tây vài cái bạt tai.

Tay phải cô bụm mặt, từ khóe miệng chảy xuống một vệt máu.

" Không phải mày nói ở bên ngoài làm công sao? Tại sao có thể có loại ảnh này?" bà Cố đem ảnh chụp ném trên mặt Cố Tiêu Tây, cạnh chiếc TV đã dùng vài năm trong, còn đặt chiếc đĩa CD.

" Mẹ.."

" Đừng gọi tao là mẹ nữa, tao coi như mày đã chết, sao mày không chết luôn bên ngoài đi?"

Ông Cố tức giận nằm ở trên ghế sa lon vẫn không nhúc nhích.

Những bức ảnh kia từng cái một hé lộ trên mặt đất.

Trong không gian nhỏ hẹp, tràn ngập tiếng bà Cố chửi rủa, vốn trong nhà có một cô sinh viên, hai ông bà cái cuối cùng có thể mở mày mở mặt ở trong cái ngõ nhỏ này, lại không ngờ đến sẽ rước nỗi nhục nhã cả đời này không rửa sạch được

" Mẹ, mẹ con biết con sai rồi." Cố Tiêu Tây quỳ trên mặt đất, đầu gối đè lên những bức ảnh dơ bẩn.

" Biết rõ sai thì làm được gì? Để làm gì?" bà Cố mẫu tát một cái vào gáy cô, Cố Tiêu Tây chỉ cảm thấy cái mũi nóng lên, máu tươi chảy ròng ròng.

" Là ai, đến tột cùng là ai đã tung ra những thứ này?"

" Tao làm sao biết, mày ở ngoài gây chuyện, đối phương chỉ nói mày làm hỏng chuyện của người ta, cho dù có đền tiền cũng không xong, đây chính là cảnh cáo mày, Tây Tây ạ.. Mày đến tột cùng ở bên ngoài đã làm những thứ gì hả?"

Cố Tiêu Tây đau lòng khó nhịn, cô đoán không lầm, là Nghiêm Trạm Thanh.

Cô làm hại công ty hắn tổn thất nặng nề, hắn muốn dùng loại thủ đoạn này để đối phó cô?

Cả đoạn băng quay camera, khẳng định cũng là Nghiêm Trạm Thanh trước đó giấu ở trên người cô, hắn làm sao có thể.."

Cố Tiêu Tây đau đến muốn chết đi, cô nhanh chóng bò dậy, cầm lấy cái túi trên mặt đất chạy ra cửa, bà Cố nhanh tay, vội bắt lấy cánh tay cô," Mày đi đâu? Mày còn thấy chưa đủ mất mặt sao?"

Cố Tiêu Tây không dám quay đầu lại, ra sức vùng khỏi tay bà Cố, bàn tay bà tát lên mặt cô mà cô tuyệt nhiên không cảm thấy đau, hiện tại, không có gì là đau đớn so với nỗi đau trong lòng cô, Nghiêm Trạm Thanh, Nghiêm Trạm Thanh..

Người cô nhung nhớ cuối cùng lại trở thành hận thấu xương.

Cả đời cô đã bị hủy trong tay hắn, buồn cười chính là, thế mà cô lại yêu hắn.

Cố Tiêu Tây lảo đảo tại chạy qua ngõ hẻm, ba gã thanh niên đang dựa vào cột điện huýt sáo," Ô, đây không phải là em sinh viên tài giỏi làm việc chăm lo cho gia đình sao, nghe nói còn thi đỗ học viện mỹ thuật nữa. Này , có phải mày chuyên làm mẫu cho tranh khỏa thân không hả.."

" Hay là, để anh cởi quần áo ra, em vẽ cho anh một bức nhé!”

Cô vội vã thoát khỏi bọn chúng, những bức ảnh trên tay Cố Tiêu Tây không kịp giữ cũng rơi hết xuống, cô cũng không quay đầu lạ mà vội vã chạy ra ngõ, lúc này, điện thoại trong túi cũng vang lên.

Cô vừa nghe, tức thì như bị sét đánh ngang tai.

Khai giảng sắp tới, cửa giảng đường cô còn chưa bước vào đã bị ban giám hiệu xóa tên, cho ngừng học.

Những bức ảnh kia, không ngờ còn gửi đến cả trường học.

Cố Tiêu Tây dựa lưng vào cây cột điện, hai chân mềm nhũn, cả người trượt xuống , đỉnh đầu mây đen bao phủ, mọi người đều nói, chờ đến lúc mây mờ trăng tỏ, cô biết chờ đến ngày nào trăng mới sáng tỏ đây?

Thư Điềm biết chân của Tương Tư không đi được nên cố ý an bài một phòng ở tầng 1, như vậy khi đi ra ngoài không cần đi cầu tháng máy, Mạch Tương Tư muốn đi ra ngoài, có thể tự mình đi.

Sanh Tiêu mở cửa sổ, căn phòng cũng không lắp thanh chắn cửa sổ, tầm nhìn thoáng đãng.

" Chị, chị xem trong khu này thật náo nhiệt, em đẩy chị ra ngoài chơi nhé"

" Không cần, chị tự đi được, em hôm nay rạng sáng mới về, mau đi ngủ đi." Ngày hôm qua Mạch Sanh Tiêu nhận được cuộc điện thoại, phục vụ bốn tiếng đồng hồ tại một hội nghị thương mại, thẳng đến rạng sáng cô mới về đến nhà.

" Không sao đâu, ngủ nhiền khiến em có chút đau đầu." Sanh Tiêu phụ giúp Tương Tư đẩy xe lăn đi ra khỏi phòng, mở cửa chính ra.

Hiện tại đang giữa mùa hè chói chang, trong sân của tiểu khu có không ít người đang hóng mát, hai người mặc dù vừa đến, đã có không ít bác gái đã thu xếp bắt đầu ...làm mai mối cho hai chị em xinh đẹp.

" Sanh Tiêu, xem chừng cháu cũng đã lớn rồi, đã có bạn trai chưa?" Một bác gái đã có tuổi vừa quạt tay vừa ân cần hỏi han.

Mạch Sanh Tiêu đẩy Tương Tư đến dưới mái hiên tránh nắng, bên trong còn có mấy người phụ nữ rảnh rỗi ngồi tán ngẫu," Bà nha, có phải là lại đang tìm vợ cho cháu trai không?"

" Phải đấy, cháu họ tôi đường đường là sinh viên đại học, đều đã tốt nghiệp một năm rồi mà không thấy nó mang bạn gái về."

" Đó là nhà bà quá sốt ruột thôi, bây giờ có thanh niên nào vừa tốt nghiệp một hai năm đã nghĩ đến kết hôn?"

" Thôi đi, các bà biết cái gì chứ" Bác gái vẫy vẫy cái quạt, dựa lần nói với Sanh Tiêu," Cháu tôi cũng thật ưu tú, người cao đến 1m8, tính tình cũng thành thật, quan trọng là có một công việc tốt, một năm tiền lương lên đến 8 vạn đó!"

Mạch Sanh Tiêu có chút xấu hổ, mấy ánh mắt tò mò chợt chăm chú nhìn cô," Bác gái ạ, cháu còn trẻ mà.”

" Còn trẻ gì nữa, hiện tại trước tiên cứ gặp gỡ, đến lúc đó cảm tình tốt, lại muốn lập gia đình ngay". “Cháu nhất định là muốn đợi chị gái lấy chồng trước rồi mới đến lượt đi” – Người bên cạnh lại nói chen vào

Ánh mắt bác gái kia thoáng nhìn lên đùi Tương Tư, thần sắc bà có chút thất vọng lại hết lần này tới lần khác sảng khoái nói," Thế này thì biết chờ đến bao giờ, Sanh Tiêu, cháu kết hôn chẳng lẽ cũng muốn mang chị gái đến ở cùng sao?"

Mạch Tương Tư giận tái mặt, trong mắt không giấu nổi một tia nhìn lạnh lẽo.

" Chỉ còn một ngày chị gái cháu còn chưa tìm được hạnh phúc của riêng mình, là thêm một ngày cháu muốn ở bên cạnh chị cháu "

Tay phải Sanh Tiêu đặt trên bở vai Tương Tư, cô biết rõ chị gái nghe xong sẽ thật khó chịu, hai chân Tương Tư bị tật như vậy đều là bởi vì cô, cô tự nhiên cũng muốn bảo vệ chị gái cả đời.

Bác gái dùng sức lắc bờ vai, tựa hồ cảm thấy quá ít gió thổi tới," Ai, trời thật là nóng quá, hay là về nhà bật điều hòa đi."

Mấy người bên cạnh che miệng cười trộm, bất quá đây cũng là chuyện thường tình, có ai nguyện ý lấy vợ, còn tặng kèm theo một bà chị vợ bị liệt nữa chứ.

Tương Tư vẫn giữ bộ mặt thâm trầm, chỉ cần cùng Sanh Tiêu cùng một chỗ, sẽ chẳng có ai chú ý đến cô ta, mà Sanh Tiêu giúp cô đi ra ngoài, trong lòng cô, không thể nghi ngờ càng là làm cho cô thêm rước nhục vào thân.

Hai chị em ngồi hóng mát một lúc, Mạch Sanh Tiêu thế nào cũng không nghĩ tới ở nơi này còn có thể gặp gỡ Nghiêm Trạm Thanh.

Hắn đứng ở thềm đá đình nghỉ mát gọi cô," Sanh Tiêu."

Mạch Sanh Tiêu mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý.

Bác gái bên cạnh tỏ ra thích thú," Nguyên lai là có bạn trai rồi, trách không được, làm sao có thể vừa ý cháu bà ấy chứ”.

Sanh Tiêu phụ giúp Tương Tư chuẩn bị rời đi, Nghiêm Trạm Thanh đi theo sau các cô, cô không muốn cho hắn biết rõ nơi ở của hai người," Anh có chuyện gì sao?"

" Anh muốn cùng em nói chuyện."

" Giữa chúng ta đã sớm không còn chuyện gì để nói nữa." Mạch Sanh Tiêu tiếp tục đi về trước, bất đắc dĩ là Nghiêm Trạm Thanh cũng rất kiên trì, cơ hồ không có ý muốn rời đi, Sanh Tiêu thấy Tương Tư vì bị nóng mà hai gò má đỏ bừng, đành phải đẩy cô trở về.

Mở cửa, Nghiêm Trạm Thanh cũng không cùng vào, cho đến khi Sanh Tiêu đóng cửa, hắn lại một tay giữ lấy," Chúng ta tìm một chỗ, anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút thôi được không?"

" Em cùng anh đã không có chuyện gì để nói nữa." Mạch Sanh Tiêu không thích loại cảm giác đã tách ra còn dây dưa cùng một chỗ, đã chia tay, vậy thì tốt nhất kể cả là bạn bè cũng không muốn làm, không thấy nữa sẽ dễ chịu hơn. Cô kéo tay Nghiêm Trạm Thanh ra , cánh cửa nặng nề khép lại.

Trong phòng khách, Tương Tư đã mở điều hòa ," Sanh Tiêu, em đi ra ngoài đi, chị không sao đâu."

Mạch Sanh Tiêu lấy ra hai chai nước uống trong tủ lạnh," Chị, em cùng anh ta ngay cả nói chuyện cũng không muốn nữa”.

Nghiêm Trạm Thanh ở bên ngoài không ngừng ấn chuông cửa, tiếng chuông trầm bổng không ngừng nhưng giờ đây chỉ khiến người nghe cảm thấy chói tai, nắm tay hắn bắt đầu đập cửa, Mạch Sanh Tiêu uống hai cốc nước đá, đứng dậy đi ra cửa.

" Anh đến tột cùng muốn làm cái gì?"

" Sanh Tiêu, trong lòng anh thật sự rất khó chịu, em đi ra ngoài với anh một chút, ngồi nghe anh nói chút chuyện được không?"

" Trong lòng anh khó chịu, hẳn là đi tìm Tô Nhu mới phải chứ."

Nghiêm Trạm Thanh đẩy cửa chính, bàn tay hắn nắm lấy cổ tay mạch Sanh Tiêu," Sanh Tiêu, chẳng lẽ ngay cả em cũng nghĩ như vậy?"

Thấy cô không nói lời nào, Nghiêm Trạm Thanh liền tựa ở trên cửa," Nếu em không đáp ứng anh, anh sẽ ngồi luôn trước cửa này."

Mạch Sanh Tiêu cơ hồ có chút đau đầu, nếuv thật sự là như vậy, không cần chờ đến ngày mai, cả tiểu khu đều sẽ biết, huống chi, Nghiêm Trạm Thanh đã là người có vợ rồi.

" Sanh Tiêu, em đi ra ngoài đi, sớm một chút trở về là được." Mạch Tương Tư đẩy xe lăn đi đến bên cạnh cô.

Sanh Tiêu dặn dò chị mình vài câu, liền bất đắc dĩ đi theo Nghiêm Trạm Thanh đi ra ngoài.

Trên đường đi, ai cũng không có mở miệng, Nghiêm Trạm Thanh hai mắt che kín mỏi mệt, tựa hồ mấy ngày mấy đêm chưa từng chợp mắt. Mạch Sanh Tiêu không biết tình hình gần đây của hắn, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.

Cách bọn họ cách đó không xa, chính là một ánh nhìn chằm chằm từ trên xe taxi.

Cố Tiêu Tây hai mắt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn về phía xe hơi của Nghiêm Trạm Thanh, hôm nay, hắn đã được như nguyện ý, Mạch Sanh Tiêu sau khi rời khỏi Duật Tôn, nói không chừng có thể một lần nữa trở lại bên cạnh hắn.

Cố Tiêu Tây hai mắt chua xót, nước mắt nhịn không được chảy xuống , bọn họ đều có thể hạnh phúc, còn hạnh phúc của cô ở nơi đâu?

Cả đời này của cô xem như đều hủy ở trong tay Nghiêm Trạm Thanh rồi.

Từ nhỏ cô đã có thiên phú vẽ tranh, vì muốn vào trường mỹ thuật, cô đã phải cố gắn gấp mấy vài lần so với người khác, bởi vì điều kiện gia đình không tốt, ba mẹ lúc đầu đều hi vọng cô theo ngành kế toán, nói là con gái học nghệ thuật gì đó làm cái gì?

Nhưng đó chính là niềm đam mê của cô, chỉ cần cầm lấy bút vẽ cô đã cảm thấy từ sâu trong tâm hồn yên tĩnh của cô trở lên hưng phấn vô cùng. Cố Tiêu Tây giơ tay lên lau nước mắt, cô hiện tại phản ứng rất mãnh liệt, dù là ăn gì cũng đều nôn hết ra.

Điện thoại trong túi chợt vang lên, Cố Tiêu Tây nhìn đến, là Duật Tôn gọi.

" A lô, em ở đâu vậy?"

Cố Tiêu Tây cố nén tiếng khóc, hiện tại đã lâm đường cùng, dù là Duật Tôn có thể một tay che trời, cũng vãn hồi không được hết thảy hiện thực," Em đang ở bên ngoài."

" Tiền, anh đã chuẩn bị xong rồi, em chừng nào thì trở về?"

Cố Tiêu Tây tay phải nắm chặt, nước mắt lã chã chảy qua khuôn mặt, sớm biết Duật Tôn sẽ chịu như vậy vì mình, cần gì phải đem toàn bộ tâm tư đặt ở trên người Nghiêm Trạm Thanh?

Chính là, tình yêu cuối cùng không thể miễn cưỡng, cũng không thể nói, ai đối tốt với cô thì cô nhất định phải yêu người đó.

" Cám ơn anh" Cố Tiêu Tây cắn khóe môi," Chính là, đã không cần thiết nữa rồi." Cô khép lại điện thoại, hai tay ôm lấy người, nửa người trên gục xuống đầu gối đau đớn khóc lớn lên, lái xe phía trước theo phân phó của cô nhìn thẳng xe Nghiêm Trạm Thanh, hắn mới vừa nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu lên xe. Lái xe lắc đầu, hai mắt nhìn qua kính chiếu hậu rơi trên người Cố Tiêu Tây, lại là một người phụ nữ đáng thương bị vứt bỏ đây mà.

Duật Tôn đưa điện thoại di động rời khỏi tai, ngón cái đè nút tắt, ánh mặt trời theo mái hiên chiếu nghiêng xuống, chỉ có thể nhìn ra y khẽ nhếch khoé miệng, cánh môi y mân thành một đạo thẳng tắp, hiện ra một đường cong, rồi lại không giống như là đang cười, một loại cảm giác khoan khoái vì thắng cuộc, hết lần này tới lần khác hiện ra vẻ mặt hung ác nham hiểm vô cùng.

Mạch Tương Tư trong phòng khách xem TV, chợt nghe một hồi chuông điện thoại di động vang lên.

Cô nhìn quanh bốn phía, cuối cùng xác định thanh âm là từ trong phòng Sanh Tiêu truyền đến. Cô đẩy xe lăn đi vào, quả nhiên nhìn thấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Cô cầm lên nhìn, cũng không biểu hiện gì.

" A lô?" Cô do dự một lúc mới nghe.

" Sanh Tiêu." Bên kia, truyền đến tiếng nói thuần hậu mà tràn ngập từ tính. Tương Tư thoáng cái chợt nghe ra là Duật Tôn, từ khi Mạch Sanh Tiêu chuyển ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, bởi vì không nghĩ lại cùng Duật Tôn có chỗ gút mắc, liền xoá bỏ số của y.

" Sanh Tiêu, em ở đâu?"

" Tôi không phải Sanh Tiêu."

" Mạch Tương Tư." Duật Tôn khẳng định nói," Cô ấy ở đâu?"

Tương Tư đem lời sắp nói ra khỏi miệng kịp nuốt về," Tôi không biết."

Lông mày Duật Tôn vì không kiên nhẫn nhăn lại," Đưa cho Mạch Sanh Tiêu nghe đi."

Mạch Tương Tư khóe mắt chợt loé," Anh không cần tìm Sanh Tiêu, nó cùng Nghiêm Trạm Thanh vừa ra khỏi"

Cô nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến một hồi chửi bới, Tương Tư không để lại dấu vết cười," Anh.."

Ba!

Duật Tôn trực tiếp cắt đứt.

Mạch Tương Tư sắc mặt một hồi khó coi, giận dữ khép lại điện thoại, dùng sức ném nó lên trên giường Sanh Tiêu.

Nghiêm Trạm Thanh mang Sanh Tiêu đến quán trà trước kia họ thường ngồi, chổ đó rất yên tĩnh, mỗi lần Sanh Tiêu đều ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, luôn yêu yêu thích ngửi hương trà, nhìn đám người bận rộn ngoài cửa sổ.

Hôm nay, nghiêm Trạm Thanh chọn một phòng riêng, hắn đem bức rèm kéo ra, để cho Mạnh Sanh Tiêu ngồi cạnh cửa sổ.

Chính hắn tự tay pha trà, hắn đem một cốc Thanh Trà đưa đến trước mặt Sanh Tiêu," Sanh Tiêu, em biết không? Hai tay anh, chỉ vì em mà pha trà thôi."

Mạch Sanh Tiêu đem mặt hướng ngoài cửa sổ, cũng không nói lời nào.

" Anh cùng Tô Nhu sau khi kết hôn, không có một ngày vui vẻ qua." Nghiêm Trạm Thanh dựa vào ghế sau lưng," Anh sau khi biết hối hận đã không kịp nữa rồi, anh trước đây quá mức hoang đường, đây cũng là trừng phạt đối với anh" Trong mắt của hắn lộ ra thật sâu mệt mỏi, loại mệt mỏi, không chỉ đơn giản là mấy ngày mấy đêm không được ngủ ngon giấc mà là từ trong nội tâm, khiến toàn thân mệt mỏi," Anh đã nghĩ được nhìn thấy em thế này, dù là em một câu không nói, ngồi bên anh cả nửa ngày anh cũng thấy dễ chịu nhiều hơn."

Ông Nghiêm tham gia quan trường vài thập niên, cũng là đem một cỗ áp lực vô hình đặt ở trên vai Nghiêm Trạm Thanh.

Mạch Sanh Tiêu khóe miệng giật giật, lại cuối cùng cũng là thở dài trong đáy lòng, đem ánh mắt hướng ngoài cửa sổ.

Cô một câu đều nói không được, không biết còn có thể cùng hắn nói cái gì đây.

Cố Tiêu Tây run rẩy mở cửa phòng, nhìn qua khe cửa nhỏ hẹp, vừa vặn trông thấy Nghiêm Trạm Thanh đang thâm tình nhìn Sanh Tiêu.

Điện thoại của hắn đặt lên bàn chợt vang lên, hắn vốn định không thèm nghe, nhưng mà dãy số của Tô Nhu không ngừng gọi tới hết lần này tới lần khác.

Hắn không chịu đựng nổi, cầm lấy điện thoại đứng lên.

" A lô, chuyện gì?"

" Cô trông nom nhiều như vậy làm cái gì? Tôi ở bên ngoài, dĩ nhiên là có việc.."

Mạch Sanh Tiêu nhìn đám người lui tới trên đường, trước kia, cô cũng rất hâm mộ những người ở trong những căn nhà lớn kia, thẳng đến chính mình ở trong đó cô mới biết được, có lẽ, những người kia chính cũng đang hâm mộ cuộc sống của những người nghèo khó như các cô thôi. Nghiêm Trạm Thanh đang nghe điện thoại, xoay người, lại phát hiện Cố Tiêu Tây chẳng biết lúc nào đã đứng ở hắn trước mặt," Sao cô lại tới đây?"

Mạch Sanh Tiêu nghe được thanh âm, nghiêng đầu qua.

Cô thấy Cố Tiêu Tây đưa tay vào trong túi nhanh chóng lấy ra gì đó, tay trái cô ôm lấy bả vai Nghiêm Trạm Thanh, trong tay hắn điện thoại còn hiện ra trạng thái đang trò chuyện, Nghiêm Trạm Thanh đột nhiên khom lưng ôm eo, Mạch Sanh Tiêu lúc này mới nhìn rõ ràng, Cố Tiêu Tây trong tay lại nắm con dao gọt trái cây, mà bộ quần áo trắng của Nghiêm Trạm Thanh bị nhuộm đỏ một mảng lớn, đã có máu tươi từ bụng hắn phun ra.

Hết chương 59.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.