Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 104: Sanh tiêu tái hôn



Trong lòng Mạch Sanh Tiêu, Duật Tôn không bằng cầm thú, nên một phát nhấn chân ga vọt tới đâm vào Đào Thần như vậy, nhiều khả năng là y cố tình gây nên.

Mà trong lòng Duật Tôn, y cũng là cầm thú …

Y hình như muốn nói gì đó để cãi lại, nhưng lời nói đến miệng rồi lại cứng rắn nuốt trở về, điều này cũng xác định là chỉ có y mới có thể làm được chuyện như vậy

Mạch Sanh Tiêu tâm tình kích động, nắm chặt hai tay ngăn cản Duật Tôn: "Đừng đi theo tôi nữa, anh cút đi! "

May mà khi Duật Tôn đuổi theo Mạch Sanh Tiêu, vốn chạy chậm, cho nên lực va chạm mới giảm đi hơn phân nửa, Đào Thần ôm chân ngồi dưới đất, nhất thời không đứng lên được.

"Tôi nói rồi, tôi không đâm anh ta! " Cảm giác vô duyên vô cớ chịu oan uổng, thật khó chịu.

"Lời anh nói trước nay không có chắc chắn, tôi không tin.” Sanh Tiêu lùi lại hai bước, cô xoay người chạy đến chỗ Đào Thần: "Sao rồi? Bị thương ở đâu?”

Đào Thần gập chân trái, sắc mặt trắng bệch, giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy trên trán, Mạch Sanh Tiêu kích động, liên tục hỏi: "Anh bị thương ở đâu? Có đau lắm không?”

Đào Thần lắc đầu, anh muốn bảo cô đừng lo lắng, nhưng vì đau quá nên mãi một lúc sau mới vừa có thể nói ra tiếng: "Không sao, không có gì đáng ngại.”

"Đã như vậy anh còn nói không sao! " Mạch Sanh Tiêu vừa tức vừa lo, trong mắt đã lấp lánh nước.

Đào Thần ngẩng đầu nhìn phía đèn giao thông ở ngã tư, anh nắm chặt tay Sanh Tiêu: "Em đừng giận, vừa rồi là do anh vượt đèn đỏ, anh thấy em đứng ở đối diện, chưa nghĩ gì đã chạy sang.”

"Anh còn nói! " Mạch Sanh Tiêu cắn môi, trong mắt không giấu được vẻ trách móc: "Cho dù anh vượt đèn đỏ, anh ta lái xe đâm vào anh cũng là không đúng, phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

Duật Tôn không nghe rõ hai người đang nói gì, hai tay đút vào túi áo, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống vẫn như cũ cao quý động lòng người: "Tôi đưa hai người đến bệnh viện.”

"Không cần! " Giọng Mạch Sanh Tiêu đầy dữ dằn, nhưng khi đối mặt với Đào Thần lại có vẻ dịu dàng ân cần: "Thế nào, có thể đứng lên không?”

Đào Thần thử cử động chân một chút: "Chắc được.”

Mạch Sanh Tiêu gật đầu, vội đứng dậy vẫy một chiếc taxi, chú tài xế rất tốt bụng, còn giúp cô đỡ Đào Thần lên xe.

Lúc Sanh Tiêu rời đi, hỏi cũng không hỏi Duật Tôn một câu, cô nhặt túi xách dưới đất, lên xe, hung hăng đóng sầm cửa lại.

Khi cô ra sức đẩy Duật Tôn vào kính chiếu hậu, cô không phải là không trông thấy mà là lựa chọn không quan tâm, bởi vì Duật Tôn trong cô mà nói, là một người xa lạ.

***********************

Y đứng lặng dưới ngọn đèn đường sáng trưng, những đoàn xe phía sau lần lượt vụt qua, Duật Tôn trở lại xe của mình, y khom lưng ngồi xuống mui xe, một chân thon dài tùy tiện gác lên, bộ dáng cương quyết ngạo nghễ, y đốt một điếu thuốc kẹp ở ngón tay, không có hút lấy một lần nào.

Bên cạnh, một chiếc xe Mazda6 Limited Sedan màu đỏ có rèm che đi tới, lại đánh lái đến bên cạnh Duật Tôn, hạ cửa kính xuống, khuôn mặt xinh đẹp chứa đựng nụ cười hấp dẫn hiện ra: "Anh đẹp trai, buổi tối tìm chút vui vẻ hả?”

Khuôn mặt tuấn tú của Duật Tôn ở dưới ánh đèn mờ ảo có vẻ đen tối không rõ, y mặc một chiếc áo len mỏng, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm đầy mê hoặc. Mỹ nhân ngước mặt lên, dáng vẻ mười phần tự tin, nghĩ rằng đêm nay quả là ngày tốt để "chơi bời".

Duật Tôn hút thuốc, những hơi khói mờ ảo mê ly bay ra từ cánh môi phiêu dật đầy hấp dẫn của người đàn ông, khuôn mặt y lúc sáng lúc tối, mang theo chút gì đó mê hoặc, khiến cho người ta muốn tìm tòi đến tận cùng. Mỹ nữ kia rút chìa khóa xe, chuẩn bị xuống xe săn trai đẹp.

Một đôi giày cao gót màu rượu vang vừa chạm xuống mặt đất, ánh mắt mông lung của người đàn ông bỗng nhiên lạnh đến thấu xương, đôi môi mỏng khẽ hé ra: "Cút ngay! "

Vẻ mặt mỹ nhân cứng đờ, Duật Tôn quay mặt sang phía khác, lại khôi phục lại dáng vẻ thư thái ban đầu.

Chiếc Mazda6 Limited Sedan nổ máy, nhấn ga cấp tốc rời đi.

Tầm mắt Duật Tôn nhìn về xa xăm, phía trước là ngã tư, y lang thang đến đây, cũng không biết đi đâu.

Không có nhà, không có người chờ y trở về, thứ y có, chỉ là một ngôi nhà xa hoa diễm lệ nhưng lạnh lẽo vô cảm.

Xe của y nghênh ngang đỗ ở đầu đường, ở trấn Lâm Thủy nhỏ bé như vậy, lái một chiếc xe như vậy, nhất định là nhân vật có lai lịch không tầm thường, cho nên những chiếc xe đi phía sau đều tận lực tránh đi, cũng không rõ người này có phải đang ở đây khoe của không nữa.

*******************

Mạch Sanh Tiêu vào bệnh viện đăng kí cấp cứu, chân Đào Thần trầy da nghiêm trọng, may mà chụp X-quang không bị tổn thương đến xương cốt. Bác sĩ kê một loạt thuốc bôi và thuốc uống, nhưng thấy anh mới bị tai nạn, nên vẫn đề nghị ở lại theo dõi một đêm.

Mạch Sanh Tiêu làm xong thủ tục, đỡ Đào Thần nằm xuống giường bệnh.

Đào Thần cười nhổm dậy: "Anh không sao, em đừng tin vị bác sĩ kia dọa.”

"Vẫn phải cẩn thận một chút mới được.” Mạch Sanh Tiêu mở giường gấp ra, muốn ngủ lại một đêm.

Đào Thần vội ngồi dậy, kéo Sanh Tiêu không cho cô ngủ ở đó: "Em với anh đổi chỗ, em ngủ trên giường.”

"Cái này không được.” Mạch Sanh Tiêu vội đẩy anh ra: "Bây giờ anh là bệnh nhân, còn nữa, em không thích mùi thuốc khử trùng trên giường bệnh, ngửi vào không ngủ được.”

Đào Thần nghe vậy, lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống.

Sanh Tiêu nghiêng người ngủ, cô để tay lên để gối đầu: "Đào Thần, sao anh lại tìm đến tận đấy?”

"Vì chị Vương gọi điện cho anh.”

Mạch Sanh Tiêu hiểu ra, vẻ mặt không khỏi trầm ngâm: "Hôm nay công ty bọn em ký kết một dự án với Duật Tôn, trong lòng em cứ cảm thấy không yên, luôn nghĩ sẽ xảy ra chuyện.”

"Đừng lo, cho dù thực sự có chuyện gì, không thể tránh được, thì hãy chờ đợi ngày phải đối mặt với nó.”

Sanh Tiêu gật đầu, đúng vậy, buồn lo vô cớ cũng không tốt.

"Đào Thần, chân anh đau không? Nếu không chịu được, thì uống viên thuốc giảm đau.”

"Không đau.” Nỗi đau thể xác thì có thể chịu đựng được, điều Đào Thần sợ nhất chính là con đường phía trước của anh và Sanh Tiêu sẽ như thế nào, có Duật Tôn ở đó, nhất định sẽ là một con đường lấp đầy bụi gai và gập ghềnh.

"Đào Thần, khi nào thì anh xin nghỉ?”

"Trước khi kết hôn một tuần, đặt xong áo cưới rồi đến chủ nhật đi chụp ảnh, lúc đó cha mẹ anh cũng sẽ đến, giúp chúng ta trang trí phòng tân hôn.”

"Em cũng vậy, không sai biệt lắm.” Sanh Tiêu nằm ngủ trên giường gập, nên trở mình không tiện. "Nhà như vậy cũng rất tốt, không cần phải trang trí lãng phí.”

"Tất nhiên phải làm nó trở thành một hôn lễ đầy vui vẻ.” Ánh mắt Đào Thần đầy chân thành tha thiết, anh vươn tới kéo lấy tay Sanh Tiêu: "Giấy dán tường phòng ngủ anh đã chọn xong rồi, vài ngày nữa sẽ có thợ đến, Sanh Tiêu, anh không thể cho em một ngôi nhà lớn.”

Mạch Sanh Tiêu mỉm cười: "Đào Thần, điều mà em cần chính là một gia đình, không phải một căn nhà lạnh lẽo.”

"Sanh Tiêu, cuối tuần này chúng ta đi đăng ký được không?”

"Em đã xem qua trên mạng, ngày chúng ta kết hôn chính là ngày tốt nhất của năm, rất thích hợp để tổ chức hôn lễ, đến lúc đó, buổi sáng chúng ta cử hành nghi thức, buổi chiều đi đăng kí, thật quá lãng mạn.”

"Em cũng mê tín?”

"Điều đó là đương nhiên, kết hôn là đại sự của cả đời người.” Mạch Sanh Tiêu thuận tiện xem ngày mà cô và Duật Tôn kết hôn, bên trên viết rõ ràng, ngày thờ cúng, không nên gả cưới.

Cho nên, hôn nhân của bọn họ chẳng đi đến đâu.

Lần này, Sanh Tiêu nhất định phải thận trọng.

"Được, vậy nghe theo em.”

********************

Sớm hôm sau Đào Thần đã xuất viện, hoàn hảo kế tiếp chính là cuối tuần, không cần lên lớp, bước chân vẫn khập khiễng. Sau khi Sanh Tiêu chuẩn bị xong đồ đạc, dự định sẽ về Bạch Sa.

Hôm nay là ngày thăm Tương Tư.

Đào Thần muốn cùng đi, nhưng Sanh Tiêu không dám cho đi cùng, chân của anh cần phải tĩnh dưỡng, Mạch Sanh Tiêu không muốn hôn lễ lại xảy ra thêm sự cố nào nữa.

Cô giống như mọi lần, mua đầy đủ đồ ăn, vật dụng, khi nhìn thấy Tương Tư, cô không kìm được xúc động. Sắc mặt Mạch Tương Tư hồng hào, tóc cắt ngắn, nhưng tinh thần rất sáng sủa.

"Sanh Tiêu, dạo này em khỏe chứ?”

Mạch Sanh Tiêu vội gật đầ: "Em rất khỏe.” Cô vươn tay, đặt lên tấm kính: "Chị, em sắp kết hôn.”

"Thật vậy sao?” Tương Tư vui vẻ: "Là ai?”

Lần trước Sanh Tiêu đến thăm đã nói qua với Tương Tư, cô với Duật Tôn sớm đã ly hôn.

"Đào Thần.”

Tương Tư không có nhiều ấn tượng với cái tên này.

"Chính là thầy giáo dạy đàn ở trường lúc trước bị Duật Tôn làm gãy tay.”

Mạch Tương Tư bừng tỉnh, vẫn còn nhớ rõ, Đào Thần dáng vẻ anh tuấn, lúc nguy nan đã giúp đỡ Sanh Tiêu, chỉ riêng điểm ấy, có thể biết anh là người đàn ông có thể phó thác cả đời được.

"Sanh Tiêu, chúc mừng em, nhưng mà chị không thể tham dự được hôn lễ của em.”

"Chị, hôm nay em có mang bánh kẹo cưới đến đây, chị nhớ phải ăn đấy.”

"Sanh Tiêu.” Mạch Tương Tư vươn tay, cách một tấm thủy tinh, áp lên bàn tay em gái: "Lần này, em nhất định phải hạnh phúc.”

Trên tay Sanh Tiêu đeo đồng hồ mà Đào Thần tặng, dây đồng hồ đã che đi vết sẹo, Tương Tư cũng không biết rằng tay Sanh Tiêu không còn đánh đàn được nữa: "Chị, em tin rằng anh ấy có thể mang lại hạnh phúc cho em.”

"Sanh Tiêu, chị rất vui.” Mạch Tương Tư cười, có chút nhợt nhạt: "Cha mẹ thấy, cũng sẽ vui thay cho em.”

Lần này, Sanh Tiêu thực sự kết hôn, lấy một người đàn ông bình thường, có thể cho cô một tình yêu giản dị, đây mới là điều mà một người phụ nữ cần.

Thứ hai, Đào Thần nhất quyết đi dạy, Sanh Tiêu đỡ anh khập khiễng đi, trường học ngay trong tiểu khu, đi đến đó cũng không xa lắm.

Sau khi Sanh Tiêu đỡ anh vào lớp học, liền đi làm. Vừa vào công ty, đã thấy trợ lý của Duật Tôn cùng quản lý đi từ văn phòng.

Quản lý tươi cười đi theo phía sau, cúi đầu khom lưng tiễn người đàn ông đi: "Hợp tác vui vẻ, giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến Duật thiếu.”

Anh ta tự mình tiễn người đàn ông kia xuống dưới, khi trở lại, không ít đồng nghiệp súm lại: "Quản lý, dự án lớn như thế này vào tay, tiền thưởng năm nay … "

Quản lý chớp mắt, khoát tay: "Cuối năm tiền thưởng vẫn như mọi năm.”

"Hả … "

"Không phải nói là tăng gấp đôi sao?”

"Phải nhớ rằng điều kiên tiên quyết chính là mấy người phải thuyết phục được Sanh Tiêu mới có thể tăng gấp đôi, còn cái này là tự tôi ra tay mới ký được.” Quản lý đắc ý, anh ta đi đến trước bàn làm việc của chị Vương: "Vương Công, cô mau bàn giao công việc đi, nhanh chóng chuẩn bị tài liệu cho hạng mục mới.”

Chị Vương xoẹt xoẹt tay kí tên: "Sợ là không được, tôi không quan tâm đến hạng mục này, hơn nữa gần đây tôi và Sanh Tiêu còn bận rộn với dự án bên Thái Dương, không có thời gian làm cái khác.”

"Cô cô … " tâm tình của quản lý cũng không bị phá vỡ, chẳng qua nghĩ đến bạn học cũ với nhau, muốn chị Vương tham gia hạng mục này, cũng là giúp cô ta phát tài, không ngờ cô ta lại từ chối ngay trước mặt mọi người.

"Quản lý, công việc trước mắt của tôi đều đã hoàn thành, ngài xem … " một nhân viên khác tự đề cử.

"Được, vậy giao cho cậu.”

Mạch Sanh Tiêu cầm tài liệu đi đến bên cạnh chị Vương, đưa thiệp mời bên trong cho cô, chị Vương vừa mở ra: "Ô, nhanh như vậy, mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi à?”

Sanh Tiêu gật đầu: "Vâng, gần xong.”

"Sanh Tiêu, chúc mừng em.”

Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống cạnh cô ấy: "Chị Vương, cảm ơn chị luôn cân nhắc em, em có được ngày hôm nay, cũng là nhờ cả vào chị.”

"Ôi, khách khí làm gì.” Chị Vương vỗ nhẹ lên đầu gối cô: "Em có được ngày hôm nay, đều là dựa vào chính bản thân mình, khi chị còn trẻ, cũng giống như em vậy, làm việc như điên, bỏ qua không ít cơ hội, nhưng cẩn thận là tốt, điều đó luôn đúng.”

Chị Vương nhìn thiệp mời trong tay: "Ơ, không có ảnh cưới à?”

"Chủ nhật tuần này bọn em đi chụp, viện ảnh không cho bọn em chụp nhanh.”

"Như vậy cũng tốt, bình thường lúc nào cũng vội vàng, hiếm khi có ngày nghỉ phép, chuyện lớn một đời, cũng không thể qua loa.”

Khóe miệng Mạch Sanh Tiêu gượng gạo cười, cô gật đầu.

**********************

Chân Đào Thần sau một tuần đã đỡ hơn nhiều, tuy rằng đi lại chưa tiện, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chụp ảnh cưới.

Hai người đi lên tầng hai chọn lễ phục, phòng của nam và nữ ở hai hướng khác nhau, Mạch Sanh Tiêu đi vào, bên trong bật điều hòa, cửa bị đóng lại, người đưa cô vào vội vàng đi tiếp đón vị khách khác.

Mạch Sanh Tiêu theo như dặn dò lúc trước chọn hai bộ váy cưới, một bộ chụp trong nhà, một bộ chụp ngoại cảnh, cần phải sắp xếp.

Màu sắc của lễ phục rất đa dạng, cô đem bộ đã chọn ưng đặt lên ghế, cởi áo khoác chuẩn bị mặc thử, tay cô vừa chạm vào khóa kéo, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Sanh Tiêu sợ hãi, theo bản năng trốn về phía sau giá treo váy: "Sao anh lại ở đây?”

Đối với sự xuất hiện của Duật Tôn, cô chỉ có thể dùng bốn chữ "Âm hồn bất tán" để miêu tả.

Người đàn ông đóng cửa lại, đặt một chiếc ghế ngồi dựa vào sau cánh cửa: "Em muốn kết hôn?”

"Có liên quan gì đến anh?”

"Em nên đưa thiệp mời cho tôi.”

"Tạo điều kiện cho anh phá hủy hôn lễ của tôi sao?” Hai tay Mạch Sanh Tiêu che trước ngực, vẻ mặt phòng bị.

"Không cần che, cho dù em có mặc nhiều thế nào, tôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ em khi không mặc quần áo.” Duật Tôn gác một chân lên: "Sanh Tiêu, em yên tâm, tôi sẽ để em kết hôn.”

Mạch Sanh Tiêu khi nghe những lời nói này, so với nghe câu không cho phép cô kết hôn còn khiến trong lòng cô run sợ hơn: "Nếu đã vậy, anh đi ra ngoài đi.”

"Sanh Tiêu, anh khuyên em một câu.”

Sanh Tiêu giữ chặt áo cưới trong tay, màu trắng tinh khôi như đâm vào đôi mắt khiến Duật Tôn đau nhức: "Em bây giờ trở lại là lựa chọn tốt nhất, không nên đợi đến khi cánh chim gãy tận, hết hy vọng mới chịu quay đầu, không phải sao?”

"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”

"Một ngày nào đó em sẽ hiểu.” Duật Tôn đứng dậy, kéo ghế ra: "Tôi sẽ cho em tự trải nghiệm, cảm giác muốn mà không có được là như thế nào.”

Nói xong y kéo cửa đi ra ngoài.

Đào Thần chọn xong quần áo đi tới, cách đó không xa liền thấy Duật Tôn đi từ trong phòng thay đồ nữ ra, anh vội kiễng chân chạy dến: "Sanh Tiêu … "

Mạch Sanh Tiêu suy sụp ngồi bên cạnh lễ phục, Đào Thần đóng sầm cửa lại, anh ngồi xuống, nắm lấy vai Sanh Tiêu: "Không sao chứ?”

"Đào Thần.” Bên má Mạch Sanh Tiêu tựa vào bờ vai anh: "Em sợ, anh ta càng im ắng, em càng sợ, em vẫn luôn cảm thấy dù chúng ta có chạy đi đâu cũng không trốn được khỏi mắt của anh ta. Đào Thần, em thật sự muốn kết hôn với anh, sau khi kết hôn, chúng ta có thể cùng nhau sống cuộc sống bình thường, nhưng mà, Duật Tôn có thể buông tha cho em sao? Anh ta nói, anh ta sẽ để em kết hôn, em không tin, anh ta còn nói, bây giờ em quay trở lại là lựa chọn tốt nhất, anh nói xem, anh ta có thể hãy không lại làm ra chuyện gì khác?”

Đào Thần nhẹ vỗ lên lưng cô: "Sanh Tiêu, chúng ta kết hôn là quyền của chúng ta, anh ta không trói buộc được chúng ta, không cần phải nghĩ đến sự tồn tại của anh ta, nào, đi ra ngoài trang điểm.”

Cả ngày Mạch Sanh Tiêu đều bần thần, chỉ có rời xa Duật Tôn cô mới có thể sống tốt, nếu còn tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ phát điên mất, bây giờ đến cả ăn cơm, ngủ, thậm chí đi toilet, đánh răng cũng sợ thấy Duật Tôn sẽ xuất hiện trong gương.

Y giống như một cơn ác mộng, không đuổi đi được, trong lòng đầy sợ hãi.

Ngày kết hôn càng lúc càng tới gần.

Tuần cuối cùng.

.

.

.

Mạch Sanh Tiêu và Đào Thần đều đã mời hết khách, cha mẹ Đào cũng tới giúp.

Vợ chồng son tay trong tay đi lấy ảnh cưới, Sanh Tiêu có chút đăm chiêu, Đào Thần thấy cô thất thần, liền mở miệng nói: "Em rất ăn ảnh, chụp đẹp lắm.”

Mạch Sanh Tiêu thì thầm: "Tiếc là tóc lại ngắn, không tạo được kiểu đẹp.”

"Tóc ngắn mới đẹp, anh thích.”

Sanh Tiêu mỉm cười, đến bến xe buýt, Đào Thần lái xe của anh ra.

Từ xa đã trông thấy cửa viện ảnh đông người vây quanh, hai người nhìn nhau, vội chạy tới.

Đẩy mọi người ra chen vào, đã thấy trước của tiệm để một chậu than lớn, Mạch Sanh Tiêu dựa sát và Đào Thần, bức ảnh hai người thâm tình nhìn nhau trong bộ áo cưới đang bị cháy trong chậu than, một nửa đã bị đốt đi, một nửa cháy đen thành thanh chen chúc trong đống lửa, bên trong tiệm, nhân viên tiện tay đem thêm hai bộ album hình ném vào.

Sanh Tiêu mắt thấy ngọn lửa đang nuốt sạch nụ cười trên mặt cô, cô trừng lớn hai mắt, con ngươi bị khói lửa hun đến đỏ ngầu đau đớn. Khi cô chụp bộ ảnh này, trong lòng đang suy nghĩ, cô muốn sẽ kết hôn, muốn có một gia đình, cũng sẽ được hạnh phúc như bao người khác.

"Đừng như vậy … " Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi lao đến, vươn tay vào đống lửa, Đào Thần vội giữ lấy thắt lưng cô: "Sanh Tiêu, em đừng như vậy.”

Mọi người đang vây quanh đều lắc đầu: "Ảnh cưới đẹp như vậy sao lại cháy như thế?”

"Đúng đó, theo thuyết pháp của tiền nhân, đây là điềm dữ.”

"Đúng vậy, vốn có ý nghĩa đầu bạc răng long, mà thế này thì … "

Sanh Tiêu ngồn xổm xuống, nhìn ảnh chụp bị cháy sạch, cô đẩy Đào Thần ra định lao vào trong viện ảnh, nhân viên bên trong bước tới: "Xin chào, cô cần giúp gì không ạ?”

"Ảnh cưới của chúng tôi vì sao lại như thế?” Khuôn mặt Đào Thần đầy phẫn nộ, xiết chặt hai nắm đấm.

"Ơ, viện ảnh cưới này là chúng tôi mới mua lại, những ảnh chưa ai nhận, chúng tôi liền hủy đi.”

"Cái gì là chưa ai nhận? Chúng tôi hẹn hôm nay lấy, lại nói, các người có quyền gì làm thế?”

"Vậy sao?” Quản lý đưa tay nâng kính lên: "Lấy hóa đơn ra cho tôi xem.”

Mạch Sanh Tiêu lấy giấy từ trong túi ra.

"Có lẽ là do sơ xuất của chúng tôi, nhưng mà khi bàn giao chủ cũ cũng không báo lại.”

Sanh Tiêu chỉ vào chậu than: "Nếu là hủy tất cả, vì sao lại chỉ có ảnh của chúng tôi? Không báo lại là chuyện của các người, nếu nơi này còn muốn kinh doanh, tại sao lại có thể đốt ảnh chụp trước mặt mọi người … ai sai các người làm như vậy?”

Đám người bên cạnh cũng chỉ trích: "Đúng thế, sau này còn ai dám chụp ảnh cưới ở đây, cần phải kiện bọn họ … "

"Người ta vợ chồng son hào hứng đến chụp ảnh, thật là quá đáng.”

Người quản lý sắc mặt lúc xanh lúc trắng, xoay người đi vào trong viện, không đến một lúc, khi đi ra cầm theo một xấp tiền: "Đây là một vạn tiền bồi thường, phí chụp của hai người mới 4999, tính ra còn có lời.”

Mạch Sanh Tiêu tức không chịu nổi: "Tôi không cần tiền của ông, trả lại ảnh cho tôi, nếu không, tôi phải đi kiện các người! "

"Tôi cũng chẳng tin, vậy cô đi kiện đi! "

Sanh Tiêu xoay người, hai bức ảnh lớn cháy sạch chỉ còn lại tấm khung kính, cô khóc không ra nước mắt, vừa ngẩng mặt lên, liền thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc đang nổ máy, cửa kính xe mở, hiện rõ khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.

Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi cầm lấy tiền trong tay người quản lý, cô sải bước xông tới: "Duật Tôn, anh đứng lại cho tôi! "

Đôi mắt phượng dài hẹp của người đàn ông xuyên qua kính râm nhìn vào gương chiếu hậu, y lái rất chậm, Sanh Tiêu đi giày đế bằng chạy theo, Đào Thần cuống cuồng theo sau, nhưng vì chân vẫn chưa khỏi hẳn nên chạy rất chậm. Mạch Sanh Tiêu bất chấp tín hiệu đèn giao thông, chỉ mải chạy theo xe Duật Tôn.

Xe cộ đông như nước, không ít ô tô điên cuồng ấn còi.

Duật Tôn sợ Mạch Sanh Tiêu xảy ra chuyện không may, liền nhấn chân ga lao vút đi.

Cô dùng sức ném tiền trong tay về phía trước: "Cút đi … Duật Tôn, cầm … thú! Khốn kiếp! "

Mạch Sanh Tiêu thở không ra hơi, ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, cuộn mình ở giữa đường.

Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?

Cô che miệng lại, khi Đào Thần đuổi đến, chỉ thấy hai vai cô run rẩy, lưng cứng ngắc, thẳng cứng.

Dòng xe phía sau vì một màn này mà dừng lại, vài người còn xuống dưới nhặt tiền.

Có người bắt đầu ấn còi: "Không muốn sống nữa à, tránh ra! "

Đào Thần vội ôm lấy bả vai Sanh Tiêu, đỡ cô đứng dậy, dắt cô lên vỉa hè gần đó, Mạch Sanh Tiêu lau nước mắt, hướng về phía xe kia quát lên: "Là Duật Tôn bức tôi thành như vậy, anh ta rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha! "

"Đồ thần kinh! " Tài xế đóng cửa kính xe, tự nhận mình đen đủi, gặp phải người chán sống.

Đào Thần dắt Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống ghế đá, để Sanh Tiêu tựa đầu vào vai mình, Sanh Tiêu lấy tay lau nước mắt: "Ảnh cưới cũng không có, chúng ta phải kết hôn thế nào đây?”

Hai người ngồi trước bến xe buýt, tới gần giữa trưa mới về nhà.

*******************

Mẹ Đào vừa lúc từ phòng bếp đi ra: "Ảnh cưới đâu? Mau cho mẹ xem một chút.”

Mạch Sanh Tiêu cúi đầu thấp xuống, đi vào toilet rửa mặt.

"Mẹ.” Đào Thần đành phải nói dối: "Viện ảnh kia bị bán đi rồi, ảnh chụp của bọn con không tìm thấy, nói là không có.”

"Cái gì?” Ba Đào tức giận buông tờ báo trong tay xuống: "Còn có chuyện như vậy nữa sao! "

Mạch Sanh Tiêu đi ra khỏi toilet, trên mặt dùng làm khăn mặt tùy ý lau qua, trên tóc còn dính nước, mẹ Đào giữ chặt tay cô: "Thật sự là uất ức cho Sanh Tiêu nhà chúng ta, vậy bây giờ chụp bù có kịp không?”

Đào Thần lắc đầu, suy sụp ngồi xuống ghế: "Chắc không kịp, phải hẹn trước, gần đây nhiều người kết hôn, chỉ sợ phải chờ lâu.”

"Như vậy sao được, kết hôn mà không có hình cưới thì coi sao được.”

Đào mẹ kéo Sanh Tiêu ngồi xuống bên cạnh: "Đây chính là đại sự, Sanh Tiêu không còn thân nhân nào khác, chúng ta cũng không thể để cho con chịu thiệt thòi, người khác có, con dâu ta cũng phải có.”

Mạch Sanh Tiêu sống mũi cay cay, vừa kích động lại cảm thấy áy náy, cho dù lúc này đi chụp hình bù, cô sợ Duật Tôn sau khi biết sẽ lại đến phá hỏng.

Tiếng chuông cửa vang lên, Đào Thần mở cửa, là Thư Điềm mang theo túi lớn túi nhỏ chui vào: "Cháu chào chú dì, chú rể cùng tân nương.”

"A, Thư Điềm vào đây.” Đào mẹ nhanh chóng đứng dậy mời vào: "Sao lại mang nhiều đồ như vậy.”

"Là cháu chuẩn bị cho Sanh Tiêu, dì ngồi đi ạ, cháu không khách khí.” Cô đi vào ngồi bên cạnh Sanh Tiêu: "Làm sao mặt mày ủ dột vậy?”

Đào mẹ thở dài, đem chuyện kể đơn giản cho Thư Điềm nghe.

"Này, tớ biết đây là đại sự, để tớ lo liệu.” Thư Điềm kéo tay Mạch Sanh Tiêu: "Tớ có mang theo áo cưới, đi, đi thử một chút.”

*******************

Hai người đi vào phòng, Thư Điềm khóa chặt cửa lại.

Cô xoay người lại, sắc mặt nghiêm trọng: "Có phải Duật Tôn làm không?”

"Ngoài anh ta ra còn ai có thể nữa?” Mạch Sanh Tiêu đầu đau muốn nứt, cô ngồi ở mép giường. Lần trước bị Duật Tôn phá tan tành những gì cô có được, tình cảm dành cho dương cầm cũng không dễ dàng khôi phục, chỉ là vẫn cứ mang theo tạp âm, hôm nay, y lại cư nhiên đốt hình cưới của cô.

"Anh ta đúng là điên.” Thư Điềm ôm lấy vai Sanh Tiêu: "Vậy phải làm sao bây giờ, tớ sợ ngày tổ chức hôn lễ sẽ bị anh ta đến gây chuyện.”

Mạch Sanh Tiêu che mặt lại: "Tớ cũng sợ như thế". Giọng nói của cô xuyên qua khe hở, có vẻ mông lung là bất đắc dĩ, Sanh Tiêu để tay xuống: "Tớ cũng Đào Thần có bàn bạc qua, hôn lễ chúng tớ sẽ tổ chức trong nhà, còn chỗ kia là ở ngoại ô, Duật Tôn có thể không tìm được chỗ kia.”

"Vậy ba mẹ anh ấy có đồng ý không?”

Sanh Tiêu gật đầu: "Mới đầu muốn tổ chức tại khách sạn, nhưng Đào Thần nói nếu làm tại nhà thì thoải mái náo nhiệt hơn, nên ba mẹ đồng ý ngay.”

"Vậy là tốt rồi"

********************

Ngày kết hôn, có nhiều sương mù, hơn nữa lại rất lạnh, Sanh Tiêu không có nhà, cho nên đón dâu ở khách sạn. Thư Điềm mặc váy phù dâu, lạnh buốt phải run cầm cập: "Thời tiết này quái quỷ quá, thật là lạnh cóng mà.”

Nơi thuê tổ chúc hôn lễ là một căn phòng rộng, xếp mười mấy bàn dùng để bày yến tiệc.

Cửa phòng trang trí màu hồng phần, Đào gia thân thích rất nhiều, mọi người đều chen chúc tại tân phòng muốn xem tân nương tử.

.

.

.

Một chiếc xe thể thao xa hoa lặng lẽ dừng ở đầu đường.

Người đàn ông mở cửa xe bước xuống, ở hiện trường hôn lễ không có hình cưới, chỉ có một bức tranh khổng lồ bày ở đó. Thư Điềm nói, bây giờ ai quy định kết hôn phải chụp hình cưới? Vậy nên cô đặc biệt mời người làm một bức tranh cho Sanh Tiêu và Đào Thần.

Tay của người đàn ông phủ lên lúm đồng tiền như hoa trên mặt của Sanh Tiêu, đầu ngón tay y tinh tế vuốt phẳng, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười âm trầm hờ hững.

"Tân nương tử đi ra, nghi thức bắt đầu sao … "

Có người ở trong đám đông hô lớn.

Duật Tôn thu tay lại, cất bước đi vào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.