Đã rất lâu rồi Lý Quần Thanh không mơ thấy đầm lầy.
Lần đầu tiên anh đi theo thầy hướng dẫn đến Tanzania khảo sát chim hồng hạc, đã choáng váng bởi cảnh đẹp trước mắt. Ráng mây chiều đỏ rực trải từ đông sang tây, nối liền thành một mảng, trong đầm lầy là áng mây hồng đáp từ trên trời xuống, hết con này đến con khác, quanh quẩn trên mặt nước dưới bóng cây đong đưa.
Tanzania: Cộng hòa Thống nhất Tanzania là một đất nước ở bờ biển phía đông châu Phi.
Nhưng lần này, anh không thể nhìn thấy chim hồng hạc mà anh thích, chỉ có rong rêu xanh lá và hồ nước không nhìn thấy đáy. Anh muốn vẽ chim hồng hạc, nhưng bút trong tay anh không nghe sai bảo, tự vẽ trên giấy, anh muốn nhìn cho rõ mình vẽ cái gì, nhưng dường như mắt bị làm nhòe, chẳng tài nào nhìn rõ được. Đến khi sương mù trước mắt tan biến, Lý Quần Thanh nhìn người trong bức tranh, anh bỗng bừng tỉnh, vô thức cất tiếng: “Văn Tự… cút đi!”
Tưởng Quân giơ tay ôm chầm lấy Lý Quần Thanh, hỏi: “Sao thế?”
“…” Lý Quần Thanh ngập ngừng, cuối cùng anh chỉ nằm xuống, ôm chặt Tưởng Quân, “Ngủ đi, không nói mấy vụ này nữa.”
Ánh trăng ngoài cửa sổ lên cao hơn một chút, Tưởng Quân vẫn chưa ngủ được. Mấy ngày trước Văn Tự chặn đường hắn, lời cậu ta bảo hắn vẫn quanh quẩn bên tai: “Lý Quần Thanh là vầng trăng cao vời vợi, mày tưởng mày là cây, tưởng cành cây của mày có thể chạm đến nó, nhưng ngài Tưởng ạ, vầng trăng vẫn còn cách mày mười tám nghìn dặm cơ. Mày dùng chậu nước rẻ tiền của mày soi bóng anh ấy, hòng níu giữ anh ấy, nực cười thật đấy, vầng trăng quý giá xinh đẹp ấy, mày giữ nổi sao, xứng giữ được sao? Mày học vấn cao, cũng biết môn đăng hộ đối nghĩa là gì, mày và Lý Quần Thanh không môn đăng hộ đối, huống hồ, mày còn chẳng có cả can đảm thừa nhận với bố mẹ mình, Tưởng Quân, mày dám nói sau này mày sẽ dám kể cho họ không? Không sợ bố mẹ bị mày làm tức chết không?”
Phải, là tại hắn xuất thân không cao, hoàn cảnh gia đình không bằng họ, là cuộc sống rách nát khúm na khúm núm, phải nhìn sắc mặt người khác của hắn khiến hắn đạt được thứ mình muốn rồi mà vẫn phải suốt ngày lo ngai ngái.
Văn Tự lại hỏi hắn, mày xứng không. Lần đầu tiên cậu ta hỏi, trong lòng hắn đã trả lời, tao không xứng, mẹ kiếp chẳng chỗ nào của tao xứng với Lý Quần Thanh!
Nhưng hắn thật sự rất rất thích Lý Quần Thanh, anh khác với mọi người trên thế giới này, anh sống vừa trong sạch vừa tự do, anh không để ý đến bất kỳ ai, không khom lưng vì bất cứ ai, rất sạch sẽ, tựa hòn ngọc trắng muốt không tỳ vết, ai nhìn cũng thích.
Vậy nên hắn muốn có nhiều tiền hơn, có danh tiếng hơn, xứng ở bên Lý Quần Thanh hơn. Hắn không đợi nổi nữa, hắn và Lý Quần Thanh sắp kết hôn rồi, hắn không thể đợi được nữa, hắn muốn cho Lý Quần Thanh một đám cưới cả đời khó quên, hắn muốn mời toàn bộ tiền bối mà Lý Quần Thanh thích đến, bất kể bao nhiêu tiền, bất kể sau này ra sao, hắn không muốn kiếm tiền từng chút một thế này nữa.
Ngày hôm sau, sáng sớm Lý Quần Thanh đã phải ra nước ngoài khảo sát, Tưởng Quân xin nghỉ, đích thân đưa anh đến sân bay. Lý Quần Thanh có phần ngạc nhiên vì được cưng chiều, anh nhìn bạn trai lưu luyến không rời mình, bốc đồng nói: “Anh đi cùng em được không? Em đưa anh đi ngắm chim hồng hạc, thật sự rất đẹp. Anh đừng lo chuyện tiền nong, em có, anh thật sự không cần phải…”
Tưởng Quân nghe thấy điều Lý Quần Thanh nói, trên người như bị cắm vô số kim châm, hắn lập tức im bặt.
Lý Quần Thanh cũng phát hiện ra thay đổi của Tưởng Quân, anh bỗng nhớ ra, lúc họ vừa mới đến với nhau, Tưởng Quân nghe đến tiền cũng rất nhạy cảm, vậy nên sau đó Lý Quần Thanh không còn nói em có tiền hay gì nữa, anh mua sắm cũng bắt đầu bắt chước Tưởng Quân xem giá cả, anh túng thiếu như thế, một dạo làm mẹ anh tưởng tiền của anh đều bị bạn trai tịch thu hết.
“Anh biết em không có ý đó mà…” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Được rồi, em mau đi đi, anh chờ em về.” Tưởng Quân cười gượng an ủi Lý Quần Thanh, “Anh không trách em.”
Ngày thứ ba Lý Quần Thanh đi, Tưởng Quân mất ngủ cả đêm. Hắn trằn trọc mãi, trong đầu toàn là Lý Quần Thanh nói em có tiền. Lý Quần Thanh không nói bất cứ câu nào làm tổn thương hắn, nhưng hắn đã mệt mỏi với danh lợi mà người người đổ xô chạy theo.
Ngày thứ bảy, Lý Quần Thanh gửi cho hắn video anh đặt may Âu phục ở một tiệm Âu phục đắt đỏ, bảo anh rất thích cửa hàng này, họ kết hôn có thể đến cửa tiệm này đặt may. Tưởng Quân không trả lời anh, lúc này hắn đang lo lắng không yên, hắn lại nhận thức được hắn và Lý Quần Thanh quả đúng là người của hai thế giới. Nhận thức này khiến hắn càng buồn bực hơn, quần áo đã gấp gọn bị hắn vứt đầy xuống đất, hắn nhìn quần áo đầy sàn không hề rẻ mua từ trung tâm thương mại về, vừa giẫm vừa kêu: “Đồ rẻ tiền đồ rẻ tiền! Mẹ kiếp toàn là đồ rẻ tiền!”
Chín giờ tối, hắn dọn quần áo xong, lấy hai chai rượu vang trong tủ lạnh ra, làm một mâm cơm thịnh soạn, tắm rửa xong, hắn gọi điện cho Từ Lai: “Cô đến nhà tôi ngồi chơi đi.”
Văn Tự nhìn Từ Lai mặt mày hớn hở, hỏi: “Chị Từ Lai có chuyện vui gì à?”
“Chính là Tưởng Quân mà chị kể cho em đấy,” Từ Lai đặt hoa lên tủ cạnh giường bệnh của Văn Tự, “Chắc hẳn anh ấy nhận lời chị rồi.”
“Thế anh ta vừa bảo gì chị?”
“Anh ấy mời chị… mời chị đến nhà anh ấy ngồi chơi.” Từ Lai bỗng thẹn thùng, cô vỗ vai Văn Tự, “Ái chà em lớn ngần này rồi, còn không hiểu có nghĩa gì à?”
“Hiểu, đương nhiên là hiểu.” Văn Tự cười còn vui vẻ hơn cả Từ Lai, cậu ta giục cô, “Chị mau đi đi, mặc kệ em, ngày mai em ra viện rồi, chị đừng lo.”
Từ Lai gật đầu, quay người định đi, bỗng nhiên lại dừng bước: “Chị thế này có khiến anh ấy cho rằng chị là người buông thả không? Không được không được, chị phải giữ kẽ.”
“Không đâu, em thấy Tưởng Quân nghĩ thông suốt rồi, khó lắm anh ta mới nghĩ thông suốt, nếu chị không đi thì sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này mất.” Văn Tự liếc nhìn thông tin chuyến bay của Lý Quần Thanh, lại bảo Từ Lai, “Chị mà không đi thì anh ta sẽ lạnh lòng đấy, chưa biết chừng sau này sẽ không để ý đến chị nữa, thế thì chẳng phải ngần ấy năm của chị đều công cốc rồi sao?”
“Thực ra chị muốn đến với Tưởng Quân hơn bất cứ ai, nhưng chị cảm thấy tối nay có khi Tưởng Quân bốc đồng nên mới tìm chị, đi thì anh ấy lại lúc nóng lúc lạnh với chị, thế thì chị mong đợi chỉ uổng công. Thôi, chị không đi đâu.”
Văn Tự nhìn Từ Lai rối bời ngồi cạnh giường, cậu ta lấy áo mình, móc một viên thuốc trong đó ra đưa cho Từ Lai, chống đầu gối nói: “Chị hiểu cách dùng thuốc này chứ? Chị à, đã đến lúc này rồi, đừng do dự nữa. Chị cũng bảo Tưởng Quân rất giàu trách nhiệm, thế nếu anh ta ngủ với chị, thì sẽ chịu trách nhiệm với chị, chị sợ gì nữa? Chị à, đàn ông tốt thế này, chị chắc chắn muốn bỏ lỡ chứ?”
Từ Lai bỏ thuốc vào túi, cô hít sâu một hơi, nói: “Tối nay chị sẽ khiến cái cây sắt này nở hoa.”
Mười giờ tối, Lý Quần Thanh lê tấm thân mệt mỏi đến cổng khu dân cư. Anh nghĩ chắc chắn Tưởng Quân còn chưa về nhà, anh đã đặt rất nhiều đồ ăn ngoài, chờ Tưởng Quân về ăn cùng nhau.
Vừa mở thang máy, người đứng bên trong khiến anh tỉnh táo ngay tức khắc, anh lập tức định đóng cửa thang máy, Văn Tự đã kéo anh vào trong trước một bước, bấm nút đóng cửa.
Lý Quần Thanh hất văng tay Văn Tự, lạnh lùng lên tiếng: “Sao, lần trước chưa bị đánh chết, giờ lại muốn ăn đòn nữa?”
“Suýt thì chết rồi,” Văn Tự hơi cụp mắt nhìn Lý Quần Thanh, “Tôi nằm viện nửa tháng trời, bác sĩ bảo anh mạnh hơn chút nữa, cái khuyên chân mày đó sẽ đâm mù mắt tôi, Lý Quần Thanh, anh muốn làm tình với một thằng mù à?”
“Tôi đã bảo…”
“Ừm ừm ừm, anh đã bảo rồi, Tưởng Quân sẽ không ngoại tình, sẽ không làm thế, vụ cá cược này cả đời không thực hiện được.”
Văn Tự giơ tay vuốt gấu áo dính đầy thuốc nhuộm màu hồng của Lý Quần Thanh, cười nói, “Tôi đã đi cái thang máy này từ tầng một đến tầng thượng ba mươi ba lần, tôi đang nghĩ rốt cuộc khi nào anh sẽ bước vào cái thang máy này, tôi tính toán từng phút từng giây anh bước vào, anh biết vì sao không?”
“Vì cậu là thằng điên.”
“Không, không phải.” Văn Tự lại gần Lý Quần Thanh, hơi nghiêng đầu, giả vờ vô tình hôn lên chóp tai anh, “Tôi muốn chờ anh, chờ anh cùng tận mắt chứng kiến, chứng kiến Tưởng Quân mà anh bảo không thể bôi nhọ đang mây mưa với người phụ nữ khác ra sao. Lý Quần Thanh, anh có thể tha thứ cho nó, có thể giả vờ không biết, cho cái thứ bẩn thỉu của nó tiến vào người anh được không? Không bẩn à? Không buồn nôn à?”