Chiêu Ngươi Phiền

Chương 4



Editor: đời người ai chẳng có sai lầm, typo sai chính tả lắt nhắt vớ vẩn không ảnh hưởng tới ngữ nghĩa xin hãy rộng lượng mà bỏ qua cho t, xin cảm ơn nhiều!

Học viện cảnh sát Lâm Giang và trường đại học bình thường không giống nhau, sinh viên ở lại vào kì nghỉ hè không ít, hàng ăn ngoài trường không cần phải vừa đến kì nghỉ liền đóng cửa. Ngược lại, bởi vì cứ tới kì nghỉ là bên quản lý sinh viên buông lỏng hơn nhiều, buổi tối kí túc xá không cắt điện cũng không tuần tra, cho nên tới 11 12 giờ đêm mấy hàng ăn còn kinh doanh tốt hơn hẳn bình thường.

Nghiêm Khiếu dựa theo lời Thẩm Tầm nói, dừng xe ở ngoài cổng Bắc Cảnh viện, kéo hành lý đi trên con đường ăn uống sáng sủa náo nhiệt, hít vào các thể loại mùi đồ ăn đồ nướng bánh trái tới mức đói sôi bụng.

Lúc ra khỏi cửa nhà là giữa trưa, cơm trưa chưa ăn, chuyến bay bị trễ, cơm tối cũng chưa ăn, đồ ăn cung cấp trên máy bay vừa ít vừa dở, anh nhìn mà quặn bụng, chỉ nhấp một ngụm nước trái cây và một cái bánh bự bằng bàn tay trẻ con. Cho nên giờ nhìn mớ hàng ăn khuya không sạch sẽ bên đường mà anh cũng nuốt nước miếng ừng ực.

Thẩm Tầm còn chưa tới, nói là gọi thêm một người anh em nữa. Anh cảm thấy không sao cả, đông người thì náo nhiệt thôi, chỉ là không biết Thẩm Tầm đi gọi bạn mất bao lâu, lâu quá thì khỏi đợi nữa.

Đói quá mà.

"Bạn học, bạn học, ể, soái ca!" Một tiếng gọi lanh lảnh vang bên người, anh quay người qua, nhìn thấy một đại nương beo béo đang vui vẻ ngoắc mình, "Soái ca, vừa nãy đi máy bay hay là đi xe lửa đó? Có mệt không? Nhất định là đói rồi đúng không? Qua chỗ tôi ăn cá nướng nè, mười đồng một xiên, thêm ớt thêm tỏi thêm gì tùy cậu chọn luôn, cá không có xương đâu!"

Anh nhìn nhìn khay nướng nghi ngút khói lại nhìn tới sinh viên đang đứng đợi bên cạnh, rồi lại nghĩ tới cái bụng trống không của mình. Anh bước lên, móc mười tệ từ trong bóp ra, "Cho một xiên vị cay ạ."

"Có ngay!" Đại nương beo béo thu tiền, nhanh chóng kẹp lấy một xiên cá trích muối quăng lên vỉ nướng. Mấy sinh viên tới trước lục tục cầm xiên rời đi, cả quán chỉ còn lại mỗi một người khách là Nghiêm Khiếu, đại nương beo béo một bên lật cá một bên tâng bốc tay nghề chính mình, thuận tiện tán gẫu với Nghiêm Khiếu, "Ầy, Cảnh viện này của chúng ta, bạn học nhiều, soái ca ít, vừa nãy không nhìn rõ mặt mũi cậu như nào nên tôi thuận miệng gọi thôi, cho nên mới gọi sai á."

Nghiêm Khiếu chả hiểu mô tê gì, "Dạ?"

Cái gì là "bạn học nhiều soái ca ít"?

"Lớn lên bình thường gọi là bạn học, lớp lên dễ nhìn mới gọi là soái ca." Đại nương beo béo bỏ cá trích đã nướng xong vào hộp, đưa về phía trước, "Đây, cầm lấy."

Khóe môi Nghiêm Khiếu cong cong, một tay nhận lấy cá nướng, một tay kéo vali, "Cảm ơn ạ."

Đi về trước thêm mấy bước nữa là tiệm móng heo nướng tỏi mà Thẩm Tầm nói, làm ăn quá tốt, khách khứa đông nghẹt, bàn nhỏ băng ghế gì đã bị chiếm hết cả rồi. Nghiêm Khiếu "ách" một tiếng, không tìm được chỗ ngồi, cũng không xác định bọn Thẩm Tầm có muốn ăn cái này không nên chỉ đành kiếm một chỗ trống rồi ngồi lên vali ăn cá nướng.

Thẩm Tầm và Chiêu Phàm chưa thay đồ, xách một thân mồ hôi ướt nhẹp đi tới.

Chiêu Phàm mặc một cái áo ba lỗ màu đen rộng, trước ngực và sau lưng đều ướt đẫm, hai tay đút trong túi quần đùi, đôi mắt sáng đang quét qua đám người, cái cằm nhỏ hơi hếch lên.

Nghiêm Khiếu phát hiện ra mình bị đại nương beo béo kia lừa, cá có chỗ nào mà không có xương đâu, rõ ràng là chỗ nào cũng xương mà, dù là mùi vị không tệ nhưng ăn một miếng là xương chọc đầy mồm, hoặc là nhai được hai ba cái rồi ráng nuốt xuống, hoặc là nếm đủ vị rồi thì phun hết thịt với xương ra.

Bận rộn đối phó với cái xiên đó, Nghiêm Khiếu không chú ý tới xung quanh gì, mãi cho tới lúc nghe một tiếng gọi "Nghiêm ca" mới chầm chậm ngẩng đầu lên.

Tiếng là tiếng Thẩm Tầm, nhưng đập vào mắt anh lại là một người khác.

Người đó cao cao, tóc húi cua, mặt mày mang theo mấy phần anh tuấn và tiêu sái, sống mũi thẳng tắp, cằm thon gầy, ngũ quan không có chỗ nào không đẹp cả, đẹp tuyệt trần đẹp rung động lòng người luôn.

Nhưng đồ người đó đang mặc chả liên quan gì tới cái chữ "đẹp" kia cả, chỉ đơn giản quần đùi áo thun, giày chạy bộ bình thường, cả người toàn là mồ hôi, tùy ý đứng ở đó, để cái áo mướt mồ hôi dính vào ngực eo làm mớ cơ bắp ẩn ẩn hiện lên.

Nghiêm Khiếu từ trên vali đứng lên, ánh mắt dừng lại, "ôm" trọn người kia vào trong.

"Sao mà làm tổ ở đây?" Thẩm Tầm cười hỏi, "Tao còn chưa tới mà mày ăn trước rồi?"

Nói xong thì hướng về Chiêu Phàm, "Đây là anh em tao, Nghiêm Khiếu, nghiêm trong nghiêm ngặt, khiếu trong hú hét." (editor hết cách ~)

"Nghiêm Khiếu?" Chiêu Phàm nhướng nhẹ một bên mày, bốn mắt nhìn nhau với Nghiêm Khiếu, mãi suy nghĩ tới cái chữ "khiếu" đó nên không chú ý được sự kinh diễm trong mắt đối phương.

Khiếu, bút danh của học sinh tiểu học kia cũng có một chữ khiếu, Cuồng Nhất Khiếu.

Ồ, trùng hợp.

"Đây là Chiêu Phàm." Thẩm Tầm lại nói, "Nhãi con đẹp nhất trong Cảnh viện tụi tao."

Nghiêm Khiếu cưỡng ép hồi thần, gom lại tất cả sự chú ý từ người Chiêu Phàm về, hay nói là tại khuôn mặt khiến người ta không rời mắt được kia mà không nghe rõ Thẩm Tầm nói cái gì, "Cái gì?"

Chiêu Phàm vậy mà rất thân thiện, đuôi mắt cong cong cười bảo, "Chiêu Phàm, bạn học Thẩm Tầm."

Lồng ngực Nghiêm Khiếu kích động, bao nhiêu máu chảy hết về não, trên mặt lại duy trì được vẻ bình tĩnh và điềm đạm, "Xin chào."

"Bên kia có một bàn trống." Thẩm Tầm vỗ vỗ vai Chiêu Phàm, "Mau đi chiếm đi, tao đi xếp hàng."

Chiêu Phàm cũng nhìn thấy cái bàn đó, mau chóng chạy qua, gom ba cái ghế nhựa về, vẫy tay, "Ờ, cái kia Nghiêm... Nghiêm huynh đệ, qua đây ngồi này!"

Nghiêm Khiếu híp mắt, trái tim càng nhảy nhót vui vẻ.

Chiêu Phàm đang đứng ngay dưới bóng đèn của quán ăn, ánh đèn sáng chiếu lên mặt cậu, tô lên đường nét gương mặt vốn đã xuất chúng khiến nó càng trở nên mê người hơn.

Nghiêm Khiếu hơi cúi thấp đầu, nhéo nhéo mi tâm rồi mới kéo vali đi qua.

Chiêu Phàm đang lấy khăn giấy lau bàn, thấy trên tay anh cầm hộp cá nướng thì phì cười, "Có phải anh bị đại nương bán cá nướng lừa rồi không?"



"Hả?" Trong lòng Nghiêm Khiếu có quỷ, giơ tay nhấc chân gì cũng thận trọng.

"Cô đó lừa anh là cá không có xương không?" Chiêu Phàm dùng bộ dạng người từng trải lắc lắc đầu, "Thiệt ra bên trong toàn là gai nhỏ xương nhỏ, ăn vô phiền ơi là phiền."

Nghiêm Khiếu thả xiên cá lên bàn, "Cậu cũng ăn rồi à?"

"Ăn rồi chớ." Chiêu Phàm nói, "Đi học ở đây có ai mà chưa ăn qua chứ? Thẩm Tầm cũng từng ăn."

Nghiêm Khiếu chăm chú nhìn Chiêu Phàm, cảm thấy cái xiên cá mới trước đó không lâu còn thấy mùi vị không tệ kia đã trở nên vô vị rồi.

So với Chiêu Phàm, mọi thứ chung quanh đều như "nhạt" đi hẳn.

Chỉ có Chiêu Phàm là "đậm màu rực rỡ" thôi.

Khong phải anh chưa gặp qua người đàn ông đẹp trai nào, nhưng không nghi ngờ gì, Chiêu Phàm vô cùng đặc biệt.

Tướng mạo của Chiêu Phàm hoàn toàn có thể dùng từ "đẹp" để hình dung, nhưng mấy người trời sinh xinh đẹp thường cao cao tại thượng, có vài phần ngạo nghễ. Nhưng trên người Chiêu Phàm chỉ có khí chất phố phường bình dân, ăn mặc kiểu bình dân, càu nhàu kiểu bình dân, thân thiện kiểu bình dân. Đôi mắt sáng rực kia trong veo sạch sẽ, không có nửa điểm cong cong dụ hoặc nào, chỉ có sự nhiệt tình chưa từng thấy.

Nhiệt tình theo kiểu hơi thô bạo luôn.

Mỹ lệ và bình dân, hòa lẫn xung đột, nhưng lại làm nổi bật lẫn nhau.

Nghiêm Khiếu nhìn tới xuất thần, đột nhiên cảm thấy trong tay nhẹ bẫng, nhìn xuống mới phát hiện Chiêu Phàm cư nhiên đã lấy đũa và hộp cá nướng đi rồi.

Anh có hơi ngạc nhiên.

Cái cá nướng đó đã bị anh chọc đến không ra hình dạng gì nữa rồi, lẽ nào Chiêu Phàm còn muốn thử một miếng?

Này...

"Tôi giúp anh lọc xương." Chiêu Phàm cúi đầu, tay phải cầm đôi đũa, quen tay thoăn thoắt lấy xương cá ra.

Đêm hè không có gió, mà bên tai Nghiêm Khiếu lại như có gió biển đang thổi. Từ chỗ của anh chỉ có thể thấy được sườn mặt của Chiêu Phàm. Chiêu Phàm lựa xương không nghiêm túc mấy, nhìn hơi biếng nhác, nhưng mà từng cọng từng cọng xương nhỏ lần lượt bị vứt ra.

"À, tôi quen rồi mà." Chiêu Phàm vừa lọc xương vừa nói, "Xương cá này nhiều thật, không để ý cái là xóc họng liền, nhưng hương vị ngon mà. Phòng kí túc chúng tôi rặt một lũ ham ăn, đương nhiên cũng bao gồm tôi, cứ mười ngày nửa tháng là lại muốn ăn. Tôi á, bình thường luyện bắn tỉa, tay vững hơn bất cứ ai, lựa xương cá đặc biệt nhanh, cho nên chuyện lựa xương cá này thành nghề của tôi luôn rồi."

Nói tới đây, cậu hơi ngẩng đầu, hấp háy mắt với Nghiêm Khiếu, trắng trợn khoe khoang, "Nhìn thấy chưa, đã lựa được nhiều vầy rồi nè."

Nghiêm Khiếu làm gì có tâm tư nhìn coi trong hộp có bao nhiêu xương cá, đầy tim đầy mắt đều là Chiêu Phàm, con ngươi thu vào dáng vẻ Chiêu Phàm chớp mắt vừa nãy, đầu tim liền như bị một đống lông vũ bao bọc lại rồi cào cào.

Chiêu Phàm lại chẳng biết gì, tiếp tục lựa xương, lựa xong thì đẩy hộp tới trước mặt Nghiêm Khiếu, "Ăn đi, hết xương nhỏ rồi, xương lớn thì không cần tôi lựa chứ hả?"

Nghiêm Khiếu nhận lấy đôi đũa, giả vờ bất động thanh sắc, "Cảm ơn."

Chiêu Phàm nhìn về hướng Thẩm Tầm, tự lẩm bẩm, "Vẫn còn đang nướng à."

Tiệm móng heo nướng tỏi bên ngoài Cảnh viện này có thể nói là tuyệt nhất rồi, xếp hàng phải tốn không ít thời gian.

"Vậy tôi đi mua nước trước." Chiêu Phàm nói, "Nghiêm huynh đệ, anh uống cái gì?"

Nghiêm Khiếu cảm thấy cách gọi "Nghiêm huynh đệ" này gớm quá chừng, "Gọi tôi Nghiêm Khiếu là được rồi. Tôi đi mua nước cho, vừa nãy lúc tới đây thì thấy phía trước có tiệm bán trà sữa."

"Anh ngồi đi, tôi đi." Chiêu Phàm cười hì hì, nói chuyện còn động tay động chân, duỗi cánh tay thon dài ra ấn ấn vai anh, "Ngoan ngoãn ăn cá đi, tôi đi chút là về."

Thái dương Nghiêm Khiếu giật giật hai cái.

Ngoan ngoãn ăn cá?

Hai chữ "ngoan ngoãn" này, mấy năm rồi anh chẳng còn nghe nữa.

Chỉ có anh nói với Thích Nam Tự "ngoan ngoãn nghe lời", "ngoan ngoãn đi ngủ", nào có ai dùng chữ "ngoan ngoãn" này dỗ anh?

Nghĩ tới đây, anh ngẩng đầu, ánh mắt khá phức tạp nhìn Chiêu Phàm, đứng dậy, "Cùng đi đi."

Đuôi mắt Chiêu Phàm cong lên, "Không ăn cá nữa à?"

"Đi về rồi ăn."

"Đi về là nguội lạnh rồi, tôi phí công sức chuyên nghiệp này giúp anh gỡ xương cá rồi."

Nghiêm Khiếu nghe ra được mấy phần ủy khuất trong lời nói của Chiêu Phàm.

Nhưng cái ủy khuất này giả trân quá, rõ ràng là giả bộ mà ra, còn mang theo chút ý tứ nói giỡn.

"Tôi cầm theo." Nghiêm Khiếu nói, "Vừa đi vừa ăn."



Chiêu Phàm nhìn trái nhìn phải, đột nhiên làm ra một động tác mà Nghiêm Khiếu không ngờ được.

Cậu nâng tay lột áo ba lỗ màu đen xuống.

Dưới ánh đèn, cơ bụng tràn đầy sức sống của cậu gần như hút chặt ánh mắt Nghiêm Khiếu.

"Người anh em!" Ném áo ba lỗ lên ghế, Chiêu Phàm vỗ vỗ nam sinh ngồi bàn hàng xóm, "Giúp tôi giữ chỗ cái nha."

Nam sinh kia hình như quen biết Chiêu Phàm, phất tay, "Ôkê ôkê."

Chiêu Phàm cười cười ôm quyền (động tác một tay nắm kế một tay thẳng, lúc bái chào sư phụ cấp trên...), lúc nhìn qua Nghiêm Khiếu lần nữa, nụ cười vẫn còn treo đó trên môi, "Đi đi đi, đi mua nước thôi."

Nghiêm Khiếu bị Chiêu Phàm nửa thân trần trụi kia đẩy ra đường lớn, trên đường không có xe, chỉ có sinh viên tới tới lui lui.

Đi quá sát nhau, Chiêu Phàm lại là một thân mồ hôi, theo lý mà nói thì mùi mồ hôi sẽ vô cùng nặng. Nhưng Nghiêm Khiếu gần như không ngửi thấy mùi nào khiến người ta khó chịu cả, chỉ cảm thấy trên người Chiêu Phàm nóng hầm hập kèm theo mùi thanh đạm của cỏ cây mùa hè.

Ừ, chính là sắc đẹp trước mặt làm khứu giác gì đó tê liệt hết.

Tiệm trà sữa cách không xa lắm, Chiêu Phàm đi một lèo vô trong, menu không cần coi đã gọi trực tiếp ba ly trà sữa ô long trân châu, sau đó từ túi quần đùi lấy ra một nhúm tiền, đếm vài tờ bỏ lên quầy, "24 đồng."

Nghiêm Khiếu không thích chiếm tiện nghi của người khác, mọi lần ra ngoài ăn với bạn học đều là tự mình trả tiền, bây giờ mắc cầm cá nướng, không kịp gọi món, không kịp trả tiền, bị Chiêu Phàm giành hết cả, nhất thời anh có hơi ngượng ngùng.

"Trà sữa ô long trân châu là chiêu bài của tiệm này." Chiêu Phàm lấy phần tiền thừa bỏ lại túi, "Uống sẽ không thiệt không cảm thấy bị mắc lừa đâu."

Nghiêm Khiếu không để ý chuyện uống cái gì, chỉ là thân là đàn ông nên anh hơi để ý chuyện mình không trả tiền.

Chiêu Phàm gọi món một lèo xong mới nhớ ra chưa hỏi Nghiêm Khiếu uống ngọt hay không ngọt, cậu liền gọi anh nhân viên trong tiệm đang định pha chế lại, quay đầu hỏi, "Anh muốn bao nhiêu đường?"

Nghiêm Khiếu, "Nửa đường thôi."

Chiêu Phàm lập tức nói, "Trong đó có một ly bảy phần đường."

Nghiêm Khiếu, "......"

Không phải mình nói một nửa đường à?

Chiêu Phàm giải thích, "Nửa đường uống không ngon, thật ra tôi đề cử uống đủ đường, nếu anh không thích ngọt thì giảm chút, bảy phần đường là được rồi."

Nội tâm Nghiêm Khiếu: còn có thể như vậy à?

Chiêu Phàm nhắc nhở, "Còn không ăn cá nữa là lạnh thiệt đó."

Thật ra cá đã nguội lạnh rồi, bị mất đi mùi vị khi vừa nướng xong ban nãy. Nghiêm Khiếu ăn mấy miếng là xong, cả đường chẳng trúng một cọng xương nhỏ nào cả.

Công phu lọc xương của Chiêu Phàm đúng là không tồi.

Lúc này, trà sữa đã làm xong, Chiêu Phàm đưa cái ly có đánh dấu bảy phần đường tới trước mặt anh, "Thử xem, nếu không đủ ngọt thì có thể thêm đường."

Nghiêm Khiếu vẫn đang cầm cái hộp và đôi đũa, tay hơi dầu, định quăng xương cá trước, lau lau tay rồi mới nhận lấy trà sữa.

Nhưng Chiêu Phàm chắc là một người hay gấp, lúc anh đang quay người đi tìm thùng rác thì túm lấy cánh tay anh.

Cánh tay cứ như bị bắt lửa, nóng bùng cháy.

"Thử trước đi!" Chiêu Phàm đưa ly trà sữa tới gần hơn, hơi thở gần như đụng tới vành môi anh, "Hộp tí nữa vứt, trà sữa tôi cầm giúp anh cho."

Dù trên mặt có bình tĩnh thế nào thì Nghiêm Khiếu cũng cảm thấy vành tai mình chắc hồng lên rồi.

May là đèn buổi tối đều ở tông màu ấm, không chiếu ra được chút màu sắc của sự động tâm kia.

Anh cúi đầu cắn ống hút rồi uống một ngụm.

"Thế nào?" Chiêu Phàm hỏi.

"Cũng được."

"Không cần thêm đường à?"

Nghiêm Khiếu không thích đồ ngọt, bình thường chỉ uống nửa đường, bây giờ uống bảy phần đường đã cảm thấy quá ngọt rồi, nhưng bị Chiêu Phàm hỏi như vậy, trời xui đất khiến sao mà lời nói đến bên miệng lại nuốt về, cười hỏi, "Đủ đường thì sẽ ngọt tới mức nào?"

Chiêu Phàm đưa ly trà sữa mình còn chưa đụng vào qua, "Thử cái là biết."

./. Hết chương 4./.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.