Chiến Thần Xuất Kích

Chương 434



Chương 434: Cải trang thành Giang Vô Song

Biết được Giang Cung Tuấn bị bắt, Đường Sở Vi khẩn trương hẳn lên, vẻ mặt mong đợi nhìn Giang Thời.

Giang Thời ngồi ở một bên, trên khuôn mặt già nua có vẻ suy nghĩ, không biết ông ta đang nghĩ cái gì.

Sau một lúc lâu, ông ta mới nhìn Đường Sở Vi.

Bị Giang Thời nhìn chăm chú như vậy, trong lòng Đường Sở Vi cũng có chút sợ hãi, trên mặt có đề phòng: “Ông nội, ông, ông nhìn cháu như thế làm gì?”

Giang Thời nhìn Đường Sở Vi, cười nói: “Ông có biện pháp”

“Hả? Biện pháp gì?”

“Cháu đợi ông một lát.”

Giang Thời đứng dậy rời đi.

Đường Sở Vi thì kiên nhãn chờ đợi.

Khoảng chừng nửa giờ sau, Giang Thời rời đi mới trở về.

Trong tay ông ta cầm một tấm mặt nạ da người, gọi: “Cháu qua đây”

Đường Sở Vi đi tới, vẻ mặt của cô vô cùng khó hiểu nhìn qua Giang Thời.

Giang Thời cầm mặt nạ da người trong tay dán lên cho Đường Sở Vi, khuôn mặt của Đường Sở Vi xảy ra biến hóa trong nháy mắt, Đường Sở Vi cũng cầm lấy tấm gương ở bên cạnh nhìn một chút, phát hiện khuôn mặt của mình đã xảy ra biến hóa.

Gương mặt này cực kỳ xinh đẹp, có một loại khí chất siêu phàm thoát tục.

“Ông nội, cái này…”

Giang Thời cười nói: “Từ giờ trở đi, cháu tên là Giang Vô Song”

“Giang Vô Song?” Đường Sở Vi sững sờ.

Giang Thời gật đầu nói: “Ừm, Giang Vô Song, cháu phải nhớ kỹ thân phận của cháu, cháu là người nhà họ Giang, là cháu gái của Giang Quốc Đạt, tối nay, cháu dẫn theo tứ đại hộ pháp của Vương Thiên Điện đến nhà họ Cửu đòi người”

“Cháu, cháu có thể chứ?” Đường Sở Vi có chút khiếp sợ.

Nhà họ Cửu là một sự tồn tại như thế nào, cô cũng biết.

Nhà họ Cửu có cao thủ nhiều như mây, đêm qua trong lòng cô đã run sợ rồi, nhưng vẫn mạnh mẽ cố gắng vượt qua, buổi tối hôm nay lại đi, cô sợ mình không làm được.

Giang Thời vỗ vai của cô, động viên: “Có thể cứu Giang Cung Tuấn ra được hay không đều nhờ cả vào cháu, sau khi cứu Giang Cung Tuấn ra, cháu có thể về Tử Đằng, đại khái Giang Cung Tuấn cũng sẽ về thành phố Tử Đằng trước”

“Vâng”

Đường Sở Vi kiên định gật đầu.

“Ông sẽ đi chuẩn bị cho cháu một bộ quần áo.

Giang Thời nói rồi lập tức rời đi.

Lần này sau khi ra cửa, sau hai tiếng ông ta mới trở về, sau khi trở về có cầm theo một bộ váy áo cổ trang, còn có một số đồ trang sức.

Đưa váy áo cho Đường Sở Vi, để Đường Sở Vi vào phòng thay đồ.

Sau khi Đường Sở Vi thay xong quần áo, lại phối hợp với một chút đồ trang sức, khí chất hoàn toàn thay đổi, đã hoàn toàn biến thành một người khác.

“Nhớ kỹ, sau khi đưa Giang Cung Tuấn ra, đừng có ở lại nhà họ Cửu thêm, cũng đừng nhiều lời với Giang Cung Tuấn, chỉ cần đưa thằng bé ra ngoài an toàn là được” Giang Thời mở miệng lần nữa, nói với Đường Sở Vi một chút chỉ tiết.

Ông ta cũng sợ Đường Sở Vi sẽ làm hỏng chuyện, cho nên liên tục nhắc nhở.

Đường Sở Vi nghiêm túc nhớ kỹ mỗi một câu nói của Giang Thời.

Cả ngày hôm nay, cô đều ở trong khách sạn, luyện tập tư thế đi, giọng nói.

Giang Thời còn lấy ra một số ảnh chụp, để cô nhận biết một số người nhà họ Cửu.

Bởi vì Giang Vô Song thật sự có quen biết người nhà họ Cửu, nếu mà cô lại không nhận ra, vậy thì sẽ bị lộ.

Rất nhanh đã đến buổi tối.

Trong phòng khách sạn.

Giang Thời hỏi: “Đã nhớ kỹ chưa?”

Đường Sở Vi gật đầu: “Vâng, nhớ kỹ rồi”

“Đi thôi”

“Vâng”

Đường Sở Vi đi ra ngoài.

Sau khi Đường Sở Vi ra cửa, vẻ mặt của Giang Thời mới nghiêm trọng hẳn lên, ông ta lấy điện thoại ra nhìn thời gian một chút, cũng đi ra ngoài theo.

Vùng ngoại thành thủ đô, trụ sở chính nhà họ Cửu.

Đây là một trang viên chiếm diện tích cực lớn.

Giờ phút này trong trang viên, đèn đuốc sáng trưng. Ở một nơi trống trải trong trang viên có mấy chục người đang tụ tập.

Dân đầu là tộc trưởng nhà họ Cửu – Cửu Diễm, còn có Cửu Khải Huân, cùng với một số người quan trọng của nhà họ Cửu, có cả bốn cao thủ Phong Vũ Lôi Điện, còn có bốn chị em Xuân Hạ Thu Đông do Cửu Khải Huân dốc lòng bồi dưỡng.

Mười mấy người nhà họ Cửu tập hợp cùng một chỗ, chờ đợi người ngoài đến.

Bọn họ không biết, buổi tối hôm nay sẽ có người nào tới nhà họ Cửu đòi người.

Nhưng bọn họ biết, chuyện tối hôm nay sẽ ảnh hưởng đến tình hình của Đoan Hùng sau này.

Trên mặt đất trước mặt mọi người, còn có một người đàn ông đang nằm.

Người đàn ông này bị thương, thoi thóp, ngay cả sức để bò dậy cũng không có.

Đây là Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn bị Vũ trong Phong Vũ Lôi Điện đánh cho bị thương, vết thương không được chữa trị, cộng thêm một ngày chưa ăn cơm, bây giờ anh đang rất suy yếu.

Giang Cung Tuấn nằm trên mặt đất, nhìn về mấy chục người phía trước, anh cũng không biết, nhà họ Cửu muốn làm gì.

“Tộc trưởng, đã sắp đến chín giờ rồi mà người nhà họ Giang còn chưa tới, đây có phải là bọn họ đã từ bỏ Giang Cung Tuấn rồi hay không?” Một thành viên quan trọng của nhà họ Cửu hỏi.

Cửu Diễm ngồi trên một cái ghế bằng gỗ đỏ, ông ta đưa tay ra nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, mở miệng nói: “Không cần vội, chờ một chút, trước mười hai giờ tối, nếu còn không ai đến, như vậy thì giết tên nhóc này”

“Ngược lại tôi hy vọng sẽ không có ai đến”

Cửu Khải Huân mở miệng.

Ông ta biết, nếu như người nhà họ Giang đến thật, như vậy thì nói rõ nhà họ Giang có liên quan đến Vương Thiên Điện, mà tất cả những gì Giang Cung Tuấn làm đều là do nhà họ Giang sai bảo.

Điều này cũng đã nói rõ nhà họ Giang đang hành động.

Mấy chục người nhà họ Cửu đều đang kiên nhãn chờ đợi.

Tiếng bước chân vang vọng.

Đám người đồng thời ngẩng đầu nhìn lại.

“Két!”

Cửa trang viên bị đẩy ra.

Một người phụ nữ đi đến, sau lưng người phụ nữ này còn có bốn người đàn ông mặc áo bào đen, đeo mặt nạ đi theo.

Người phụ nữ này mặc váy màu trăng, một mái tóc dài đen nhánh mỹ lệ.

Khuôn mặt của cô rất xinh đẹp, da thịt trắng nõn, đầu cài trâm hoa, chắp tay sau lưng, liên tục nhẹ nhàng cất bước đi đến.

Ánh mắt mọi người của nhà họ Cửu đều dừng lại trên người cô gái này.

Nhìn thấy người tới, sắc mặt của Cửu Diễm, Cửu Khải Huân và những thành viên quan trọng của nhà họ Cửu đều trở nên nghiêm trọng.

“Ông Cửu Diễm, ông nội tôi có việc không đến được, nên nhờ tôi đến nhà họ Cửu một chuyến”

Người phụ nữ đi tới, dừng lại trước mặt mọi người, nhìn Giang Cung Tuấn thoi thóp nằm trên mặt đất một chút, lại liếc nhìn đám người nhà họ Cửu, yết hầu khế nhúc nhích, nhẹ giọng mở miệng nói: “Tôi đưa Giang Cung Tuấn đi, các vị có ý kiến gì không?”

Cửu Diễm đứng lên, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, gần từng chữ chất vấn: “Giang Vô Song, Vương Thiên Điện thật sự là nhà họ Giang của cô làm ra?”

Cửu Khải Huân thì nhìn chằm chằm vào bốn người áo đen sau lưng Giang Vô Song, lạnh lùng nói: “Đêm qua chính là bốn người này ngăn cản tôi, Giang Cung Tuấn mới có thể giết Cửu Thiên”

Trong nháy mắt tất cả người nhà họ Cửu đều đứng lên.

Bầu không khí ở đây rơi vào bên trong dị thường, có vẻ như một lời không hợp sẽ đánh nhau.

Trong lòng Đường Sở Vi khẩn trương muốn chết.

Lớn đến như thế này rồi, cô chưa bao giờ phải trải qua tình cảnh như thế này cả.

Thế nhưng cô biết mình không thể khẩn trương.

Cô nhìn qua đám người nhà họ Cửu một chút, thản nhiên nói: “Thiên Tử có chức vụ như vậy, lại làm một vài chuyện cấu kết bất hợp pháp, quốc gia muốn diệt trừ gã ta, Giang Cung Tuấn chỉ là người chấp pháp mà thôi, nhà họ Cửu là một gia tộc cổ võ, lại muốn một lòng bảo vệ Thiên Tử, đây đã là điều phạm vào tối ky, tứ đại gia tộc có tổ huấn, không được tham gia vào chuyện ở bên ngoài, Thiên Tử nhập chức đã là trái với tố huấn, nhà họ Cửu bảo vệ gã ta, càng là trái với tổ huấn”

Cô nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như là đang nói một chuyện không có ý nghĩa.

“Vậy cậu ta thì sao?”

Có người nhà họ Cửu chỉ vào Giang Cung Tuấn nằm trên đất, nói: “Cậu ta cũng là người nhà họ Giang, không phải cũng đang tại chức sao?”

“Anh ta ư?”

Đường Sở Vi cải trang thành Giang Vô Song nhìn qua Giang Cung Tuấn trên đất một chút, khế nói: “Anh ta chính là đời sau của Giang Thời, Giang Thời đã sớm bị trục xuất khỏi nhà họ Giang vào ba mươi năm trước rồi, trên ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, anh ta không được tính là người nhà họ Giang, nhưng, trong cơ thể anh ta chảy dòng máu của nhà họ Giang, anh ta gặp nguy hiểm, nhà họ Giang không thể ngồi xem không để ý tới”

Cô hỏi lần nữa: “Ông Cửu, tôi dán anh ta đi, ông có ý kiến gì không?”

Sắc mặt Cửu Diễm nghiêm trọng hẳn lên.

Giang Vô Song ra mặt, là đại diện cho tộc trưởng nhà họ Giang ra mặt.

Nếu ông ta không thả người, như vậy sẽ đắc tội nhà họ Giang.

Thế nhưng nếu như thả, vậy ngày sau nhà họ Cửu còn biết đặt chân như thế nào?

Bây giờ có thể khẳng định là, Vương Thiên Điện là nhà họ Giang làm ra, như vậy sau này chăc chăn nhà họ Giang sẽ ra tay với nhà họ Cửu.

Chỉ là, bây giờ nhà họ Giang còn chưa trở mặt mà thôi.

Ngắm nghĩ một lát, Cửu Diễm mở miệng nói: “Đương nhiên có thể đưa đi, nhưng, cậu ta giết người nhà họ Cửu tôi, tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha”

Cửu Diễm vừa nhấc tay.

Trong lòng bàn tay ông ta huyễn hóa ra một luồng lực lớn.

Luồng lực này trực tiếp cuốn Giang Cung Tuấn trên mặt đất lại, trong nháy mắt Giang Cung Tuấn bay đến giữa không trung cao một mét.

Cửu Diễm đưa tay đập mấy chưởng.

Mấy luồng lực đánh lên trên người Giang Cung Tuấn.

*Á”

Giang Cung Tuấn phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ngay sau đó mới ngã xuống đất, ngất đi, không rõ sống chết.

“Ông?”

Đường Sở Vi sa sâm mặt lại.

Cơ thể lui vê phía sau mấy bước.

Bốn người áo đen sau lưng đứng dậy, bay ra ngoài Phong Vũ Lôi Điện nhà họ Cửu cũng ra tay trong nháy mät

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.