Chiến Thần Xuất Kích

Chương 134



Chương 134: Tôi báo cảnh sát đấy

Cảnh sát đến bắt người, Đường Hiện và Đường Lăng lập tức hoảng sợ.

Đường Thành Lâm đi tới, nhìn nhìn Kim Lương Vũ.

Làm tộc trưởng của một gia tộc, sao ông ta lại không biết Kim Lương Vũ cho được đây.

“Cục trưởng Kim, có phải ông nhầm lẫn gì rôi không? Đường Hiện và Đường Lăng nhà chúng tôi làm sao lại phạm tội thương nghiệp được? Bọn chúng đã làm cái gì?”

Kim Lương Vũ nhìn Giang Cung Tuấn một cái.

Giang Cung Tuấn đứng dậy, nói: “Là tôi báo cảnh sát đấy”

“Cậu?”

Ánh mắt của cả nhà đều dừng lại trên người Giang Cung Tuấn. Đường Lăng chửi ầm lên: “Giang Cung Tuấn, cái đồ rác rưởi này, mày ăn của nhà họ Đường, uống của nhà họ Đường, dùng cũng của nhà họ Đường, thể mà mày lại báo cảnh sát đến bắt tao? Dựa vào cái gì mà đòi bắt tao?

Tao đã phạm tội gì hả?”

Đường Hiện cũng lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay cậu không cho tôi một lời giải thích thì chuyện này không xong đâu”

Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn, chất vấn: “Giang Cung Tuấn, anh đang làm cái gì vậy hả?”

Cả nhà đều lạnh lùng nhìn chăm chằm vào Giang Cung Tuấn, trong mắt tràn đầy sự hận thù.

Tên nhóc này làm cái khỉ gì mà lại báo cảnh sát đến bắt người?

Giang Cung Tuấn nhìn đám người, thản nhiên nói: “Tôi tin tưởng Sở Vi sẽ không làm ra chuyện gì nhục nhã đến tập đoàn của gia tộc, chuyện thuốc giả nhất định là có người hãm hại em ấy, chỉ là tôi không biết người đó là ai. Bởi vậy tôi mới báo cảnh sát, cảnh sát bắt Trương Phúc Nguyên, hiện tại Trương Phúc Nguyên đã khai hết ra rồi”

Vừa nói, anh vừa nhìn Đường Hiện và Đường Lăng: “Tôi thật sự không ngờ tới chuyện này lại là do hai người núp trong bóng tối lén lút giở trò.”

“Mày..” Đường Lăng lùi lại mấy bước, ngã phịch xuống ghế sô pha.

Sắc mặt Đường Hiện cũng tái nhợt đi.

Đường Thành Lâm nhìn Kim Lương Vũ, nói: “Cục trưởng Kim, đây có phải là có nhầm lẫn gì rồi không? Đây là chuyện trong nội bộ gia tộc chúng tôi, sao lại là tội phạm nghề nghiệp được?”

Kim Lương Vũ không thèm cho Đường Thành Lâm một chút mặt mũi nào, lạnh lùng nói: “Có người báo cảnh sát, tất nhiên là chúng tôi phải điều tra cho rõ ràng. Trương Phúc Nguyên đã khai báo rồi, đầu tiên là Đường Lăng cho ông ta ba trăm triệu, bảo ông ta vận chuyển một số loại thuốc giả kém chất lượng và quá hạn sử dụng đến phòng khám Vĩnh Nhạc. Sau đó, Đường Hiện lại cho ông ta ba tỷ, bảo ông ta hãm hại Đường Sở Vi. Có lời gì thì đến cục cảnh sát rồi nói. Dẫn đi!”

Vài nhân viên cảnh sát đi tới và lấy còng tay ra, cưỡng ép còng tay Đường Hiện và Đường Lăng lại.

Sắc mặt Đường Hiện âm trầm, không nói tiếng nào.

Mà Đường Lăng lại gào ầm lên: “Ông nội ơi, cứu cháu với, cứu cháu, cháu không muốn ngồi tù đâu…”

Dưới ánh nhìn chăm chú của người nhà họ Đường, Đường Hiện và Đường Lăng bị dẫn đi. Đến tận khi cảnh sát đã rời khỏi, Đường Tấn mới phản ứng lại, cậu ta lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Giang Cung Tuấn.

‘Rầm Đường Thành Lâm tức giận đập mạnh cây gậy batoong lên bàn, giận dữ hét lên: “Giang Cung Tuấn, cậu làm cái gì thế hả? Đây là việc nhà, cho dù là chúng nó sai thì cậu nói với tôi là được rồi, tại sao cậu lại báo cảnh sát hả? Cậu có biết chuyện này có nghĩa là gì không?”

Đường Thành Lâm nổi giận, người nhà họ Đường hai mặt nhìn nhau, không ai dám mở miệng.

Giang Cung Thần nhàn nhạt nói: “Nói cho ông thì có tác dụng gì không? Tôi tìm Trương Phúc Nguyên, nhưng ông ta lại cứ chối đây đẩy, các người cũng không tin tưởng Sở Vi, không báo cảnh sát thì làm sao chứng minh Sở Vi trong sạch được? Mà tôi cũng không tin là do mấy người bác cả làm, lúc này mới đi báo cảnh sát, muốn điều tra sự việc cho rõ ràng. Cái này thì có thể trách ai được chứ? Muốn trách thì hãy trách bọn họ hãm hại Sở Vi đi”

Sắc mặt Đường Thiên Lâm xanh lét.

“Còn nữa…”

Giang Cung Tuấn tiếp tục nói: “Sở Vi đã không còn là chủ tịch của Vĩnh Nhạc nữa, bây giờ em ấy là chủ tịch của Vĩnh Thái, nắm giữ 90% cổ phần của Vĩnh Thái, ngay buổi trưa ngày hôm nay, em ấy sẽ vay tiền để mua lại Vĩnh Thái của nhà ông Hai”

“Phụt!’ Nghe thấy thế, Đường Thành Lâm phun ra một ngụm máu, sau đó ngất xỉu tại chỗ.

Đường Thành Lâm té xỉu, cả nhà đều hoảng sợ, nhanh chóng chạy đến vây quanh ông ta.

“Cung Tuấn, anh làm cái gì vậy?” Đường Sở Vi cũng bày ra vẻ mặt oán giận, quở trách anh: “Đây là việc nhà, sao anh lại đi báo cảnh sát chứ? Sao anh không bàn bạc trước với em mà đã tự tiện quyết định rồi?”

Trách mắng xong, cô lập tức đi về phía Đường Thành Lâm.

Đường Thành Lâm tức đến khó thở rồi té xỉu, nhưng ông ta đã nhanh chóng tỉnh lại. Ông ta ngồi trên ghế sô pha, thở dốc nói: “Được, được, được lắm, Đường Sở Vi, bây giờ cánh của cô đã cứng cáp rồi, không thèm để gia quy trong mắt nữa rồi. Đã đến nước này thì tôi chẳng còn gì để nói nữa, cô đi, đi ngay đi. Từ nay về sau nhà họ Đường không còn ai tên là Đường Sở Vi nữa”

“Ông nội..”

Vẻ mặt Đường Sở Vi khó xử, nói: “Mặc dù cháu thu mua Vĩnh Thái và cũng không còn là chủ tịch của Vĩnh Nhạc nữa, nhưng đơn đặt hàng của Vĩnh Nhạc và những tập đoàn lớn kia cũng sẽ không bị hủy bỏ, sau này Vĩnh Nhạc vẫn sẽ có được đơn đặt hàng của những tập đoàn đó như trước đây mà”

“Thôi, thôi” Đường Thành Lâm buông tay.

“Ba à, chuyện này ba cũng không thể mặc kệ như thế được” Lý Yến Như nước mắt nước mũi tèm lem, khóc nấc lên nói: “Cả anh Hiện và thằng Lăng đều bị cảnh sát bắt đi rồi, cho dù bọn họ có làm sai thì đây cũng là việc nhà mà, sao có thể báo cảnh sát được cơ chứ?”

“Việc nhà?”

Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói: “Hãm hại Sở Vi là việc nhà sao? May mắn lần này không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nếu chết một đống người thì đây vẫn còn là việc nhà à?”

“Cậu…”

Lý Yến Như chỉ thẳng vào Giang Cung Tuấn, sắc mặt tái xanh, chửi ầm lên: “Mày thì là cái quái gì? Đây là nhà họ Đường, ở đâu ra chỗ cho mày nói chuyện?”

“Đúng vậy, thật là quá đáng.”

“Sao lại báo cảnh sát được cơ chứ?”

“Những chuyện như thế này, không phải cứ nói rõ ràng là xong sao? Chuyện vốn dĩ đâu có gì đâu, bây giờ thì hay rồi, cảnh sát tới nhà bắt người, chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhà họ Đường còn mặt mũi nào mà làm người nữa chứ?”

“Chết tiệt, thăng con rể khốn nạn”

Người nhà họ Đường đua nhau lên tiếng trách mắng, ai cũng đang trách tội Đường Sở Vi và Giang Cung Tuấn.

Mặc dù Đường Tấn thấy rất là hả giận, nhưng cậu ta cũng cảm thấy Giang Cung Tuấn có hơi quá đà, đây là chuyện nhà, báo cảnh sát thì to chuyện rồi.

Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn, nhỏ giọng nói: “Cung Tuấn, rút đơn kiện về đi, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ không tốt với nhà họ Đường, mà em cũng đâu có bị gì đâu, chẳng bằng cứ dàn xếp cho ổn thỏa đi nha?”

Giang Cung Tuấn ra mặt cho cô, trong lòng Đường Sở Vi cũng có chút cảm động, nhưng dù sao thì người bị bắt cũng là người thân của cô.

Giang Cung Tuấn nói: “Các ban ngành liên quan đã tham gia điều tra rồi, bây giờ có rút đơn kiện thì cũng vô dụng thôi, nếu như điều tra rõ ràng xong mà bọn họ thật sự vô tội thì sẽ được thả về nhanh thôi. Nhưng mà nếu bọn họ thật sự có tội ấy, vậy thì sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

Giang Cung Tuấn cũng không muốn cứ thế mà bỏ qua cho nhà họ Đường, cứ bỏ qua như vậy, lần sau sẽ càng nghiêm trọng hơn.

“Đi, các người đi ngay đi, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa…” Đường Thành Lâm giơ tay chỉ thẳng ra cửa chính.

Hà Diệp Mai cũng rất biết điều, bà ta nhìn Đường Tấn và Đường Bình một cái, nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh khiêng hết sính lễ đi”

“Vâng”

Lúc này hai người mới kịp phản ứng lại, đi qua nhấc sính lễ lên.

Hà Diệp Mai nhìn Giang Cung Tuấn, măng: “Cung Tuấn, con cũng đừng có đứng ngây ra đó nữa, đi hỗ trợ đi”

“ð”

Giang Cung Tuấn gật đầu, đi qua đóng nắp một cái rương lớn lại, một tay nhấc nó lên vai rồi khiêng ra ngoài.

Mà người của nhà họ Đường thì đều im lặng nhìn mấy người chuyển rương đi. Số lượng hơi nhiều, mấy người Giang Cung Tuấn phải vòng tới vòng lui mấy lượt mới chuyển hết số sính lễ vô giá này về nhà được.

Tại biệt thự lớn nhà họ Đường.

Đường Khánh nhịn không được, hỏi: “Ba, bây giờ phải làm sao đây? Bây giờ Vĩnh Nhạc đang trong giai đoạn mở rộng kinh doanh, anh cả bị bắt đi, Sở Vi thì thu mua Vĩnh Thái, tập đoàn không thể một ngày không có chủ được đâu ba à”

“Khánh, chuyện của tập đoàn con cứ tạm thời quản lý trước đi”

“Dạ” Đường Khánh gật đầu liên tục.

Chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến lượt ông ta làm chủ cái nhà này rồi.

“Mỹ Oanh” Đường Thành Lâm nhìn về phía Đường Mỹ Oanh, nói: “Nhà họ Liễu có quan hệ tương đối rộng, cháu xem thử xem có thể để bọn họ ra mặt hành động một chút, đưa người ra ngoài được không?”

“Ông nội, để cháu gọi điện cho Liễu Súng, kêu anh ấy qua đây một lát”

Người nhà họ Đường đều vì chuyện cứu người mà bận như chong chóng.

Mà một nhà Đường Sở Vi thì lúc này lại đang vây quanh mấy rương sính lễ vô giá, cười đến không thể khép miệng lại được.

“Chị, chiếc xe thể thao Ferrari phiên bản giới hạn này không phải là cái mà lân trước chúng ta nhìn thấy lúc đi xem triển lãm đó sao? Chị, em đưa chiếc Maserati của em cho chị xài, chị cho em cái Ferrari này nhá. Còn nữa, mẹ ơi, nhà mình mau dọn qua căn biệt thự rộng mấy ngàn mét vuông kia đi, chậc chậc, khu biệt thự Cẩm Tú đó nha, đây chính là biểu tượng của những người giàu có thật sự”

Đường Tấn cười đến không khép miệng lại được.

Đường Sở Vi quát lên: “Không được lấy, trả lại hết đi”

‘Bốp!”

Hà Diệp Mai đập bép một phát vào sau gáy cô, mắng: “Con bị ngu à? Dại gì mà không cần”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.