Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 918: Đơn độc lao vào biển lửa



Triệu Lam Sơn chỉ là thánh tử đệ lục mà thôi, một thánh tử đệ tứ như tôi mà phải sợ anh ta ư? Tôi chỉ thấy rằng anh đang bị thương, sức lực rất yếu, Chúc Diêu còn nhờ tôi giúp đỡ anh một phen. Đây là chuyện nhỏ, chỉ cần anh nghe lời Nghiêm Trác Văn tôi đây, thì tôi đảm bảo anh sẽ không phí hoài chuyến đi này”

Nghiêm Trác Văn nói năng dõng dạc, cực kỳ tự tin.

“Vậy xin cảm tạ anh trước” Tân Trạm nhẹ nhàng nói.

“Không cần nói lời thừa. Giờ chúng ta băng qua cung điện đi về phía trung tâm, thấy đẳng kia không, đích đến là tòa nhà cao nhất”

Sau khi rời khỏi khu vực này, Nghiêm Trác Văn chỉ về phía trước, đó là một tòa cung điện nguy nga, lộng lẫy.

Tân Trạm gật đầu, ba người phi lên không trung, phóng về phía tòa nhà kia Trên đường đầy rẫy những yêu thú ngáng chân, nhưng chúng rất yếu, còn chẳng bãng đám chuột lửa nên đương nhiên là chẳng tạo ra uy hiếp gì với bọn họ được.

Đúng là Nghiêm Trác Văn nói được làm được, anh ta phi hành ở phía trước, làm một người mở đường gương mẫu.

Anh ta nắm một chiếc rìu đen to lớn trong tay, xung quanh nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Bất cứ yêu thú nào lại gần cũng không tránh khỏi số phận bị chém thành hai nửa.

Ba người phi hành trong một khắc, rất nhanh đã tới tòa cung điện đó.

“Không phi hành được nữa”

Cảm nhận được sự hiện diện của một quầng sáng, Nghiêm Trác Văn cất lời rồi cả ba người cùng hạ xuống.

“Chúng ta đã phí một chút thời gian để hội họp, nên chắc là có người đã tới đây trước rồi.

Nhưng đừng lo, có rất nhiều cấm chế trong cung điện, đám tôm tép kia không phá nổi đâu” Nghiêm Trác Văn tự tin nói.

Bước vào trong điện, Tân Trạm thấy bên trong là một đống hỗn độn những cây cột đổ nát và xác động vật.

Đương nhiên là ở đây cũng có không ít võ giả, nhưng với số lượng này thì không thể tính là nhiều.

“Tên này chết cóng”

Chúc Diêu thấy phía trước có một thi thể bị đóng đinh lên cột, tên đó bị băng sương bao phủ toàn thân, đôi mắt trừng lớn mang nỗi khiếp sợ kinh hoàng, chỉ lại gần tên đó cũng khiến người ta thấy rét lạnh.

Tân Trạm vừa suy nghĩ, duỗi tay phóng chiêu, ngay lập tức có từng luồng khói đen tản ra từ trong lớp băng sương, băng lạnh phủ ngoài thi thể cũng bắt đầu tan ra.

“Hừ, đây hẳn là việc tên áo đen từng động thủ với tôi làm, vừa nhìn đã biết luồng khí đen kia là ma khí” Nghiêm Trác Văn hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là anh ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện của người áo đen kia.

Ba người tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi qua một thông đạo, nhiệt độ bỗng ấm áp lên hẳn.

Từng cột lửa bốc lên, chiếu sắc lửa đỏ lên khắp xung quanh.

Lúc đám Tân Trạm bước tới phía trước mới nhận ra đây là một con sông lửa rộng lớn, cột lửa phóng lên cao ngút trời, chưa bao giờ ngừng. Sức nóng thiêu đốt này làm không ai dám tới gần.

Có rất nhiều võ giả đang chân chừ đứng trước sông lửa, không biết phải làm sao.

“Tức thật, vốn là ở đây có một cây cầu nhưng tên nhóc áo đen kia chặt đứt nó rồi” Có võ giả không làm gì được mà oán giận.

“Gì cơ, nơi đây vốn có một cây cầu ư2”

Nghiêm Trác Văn nghe vậy thì trố mắt nhìn, rồi kéo tên võ giả kia lại.

Tên võ giả kia bị Nghiêm Trác Văn gặng hỏi thì hơi sợ sệt, “Đúng vậy, người nhìn kìa thánh tử, trên kia vẫn còn dấu vết linh trận sót lại”

Tên kia duỗi một ngón tay, bấy giờ Nghiêm Trác Văn mới chú ý răng khoảng trời giữa sông lửa có sắc hồng nổi bật, phác họa thành hình một cây cầu cong cong.

“Cây cầu kia thần kỳ lắm, dù người ta có đi giữa sông lửa cũng sẽ không bị lửa thiêu đốt, tiếc là nó đã bị chặt.

Võ giả kia lại nói: “Nhưng tôi nghe nói linh trận này không bị phá hủy hoàn toàn, cây cầu này vẫn có thể tự tái tạo lại, chúng ta chỉ cần chờ một lúc là được”

“Đúng là thế” Tân Trạm gật đầu nói. Anh cũng nhận thấy trận pháp này rất huyền diệu, có thể tái tạo lại cây cầu.

“Anh có hiểu biết về trận pháp?” Nghiêm ‘Trác Văn ngạc nhiên hỏi.

“Anh không rõ chuyện này rồi, năng lực chế tạo trận pháp của Tân Trạm rất mạnh.

Tông môn lúc trước anh hỏi có một vị thánh tử, vị đó đã thua dưới tay Tân Trạm.” Chúc Diêu nói.

Nghiêm Trác Văn sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu ra: “Tôi từng nghe qua, là tên Trương Tấn Sơn kia đúng không? Nếu vậy thì anh quả thật có tài. Nhưng nếu vậy thì cần gì phải chờ để qua bên kia sông? Đứng chờ để vào trận pháp là hành động của kẻ yếu nhược”

Nghiêm Trác Văn cười lạnh, vung rìu lớn lên: “Tự tôi sẽ dùng sức mạnh phá pháp trận.”

Sau đó, anh ta nhìn về phía Tân Trạm: “Nhưng tôi chỉ có thể mang một người qua một lần, tôi sẽ mang Chúc Diêu qua trước, anh không có ý kiến gì đúng không?”

Tân Trạm nhẹ lắc đầu: “Tôi tự qua đó được, anh không cần lo cho tôi”

Tân Trạm cũng không biết phải làm sao, thăng nhóc Nghiêm Trác Văn này nói thì hay, nhưng lỡ như anh ta có đi mà không có về, thì anh lại không thể hoàn thành việc mình đã hứa với Chúc Diêu.

Nghiêm Trác Văn cười khinh, không biết có phải vì anh ta nghĩ Tân Trạm đang khoác lác hay không, tóm lại là anh ta phi lên không rồi nhìn về phía Chúc Diêu. Chúc Diêu thấy vậy cũng đành phi lên theo.

“Vạn diệt lưu quang rìu!”

Nghiêm Trác Văn thét lớn một tiếng, khí thế bộc phát, thanh rìu to lớn kia dựng đứng lên giữa không trung rồi dần thu nhỏ lại, biến thành một ấn ký hình rìu, chui vào giữa hai đầu mày anh ta.

Theo đó, một vòng bảo hộ đen nhánh tuôn ra, vây lấy Nghiêm Trác Văn và Chúc Diêu “Chúng ta đi thôi” Nghiêm Trác Văn mở miệng, ấn ký hình rìu giữa mày hiện lên hào quang lấp lánh, đoạn xông thẳng vào sông lửa.

Trước ngọn lửa quay cuồng, vòng bảo vệ đen nhánh quanh người anh ta sáng lấp lánh, lấy tốc độ cực nhanh mà lao vào nơi nóng cháy nhất của ngọn lửa Ngọn lửa cao đến tận trời, trong thoáng chốc Nghiêm Trác Văn đã bị ngọn lửa bao phủ, mọi người đều hít một hơi khí lạnh, cực kỳ kinh ngạc.

Mà Nghiêm Trác Văn như một cái thuyền nhỏ lênh đênh giữa song, có lúc bị song lửa nhấn chìm, nhưng ánh sáng đen nhánh chưa bao giờ bị ảnh hưởng.

“Hừ, sông lửa cái chó má gì chứ, cũng chỉ có vậy mà thôi”

Nghiêm Trác Văn nhảy qua, hai chân đặt lên mặt đất ở bờ đối diện, mặt anh ta không giấu nổi nét kiêu ngạo, tự đại.

Nhưng trước khi anh ta kịp chạm đất thì ở hành lang đối diện bản ra vài mũi tên.

Loạt mũi tên có tốc độ cực nhanh, đến của chúng là chỗ Nghiêm Trác Văn định đặt chân Rầm!

Từng lớp băng được phóng đầy lên mặt đất, ngay lập tức làm mặt đất nứt vỡ, rơi xuống sông lửa.

Nghiêm Trác Văn mất đi nơi tiếp đất, trong nháy mắt đã mất không chế, kéo theo Chúc Diêu rơi xuống sông lửa.

Mọi người hét lên kinh hãi, không lẽ đường đường là một vị thánh tử lại phải táng mạng ở nơi đây.

Mà lúc này hai tia nguyên khí được bắn ra từ sâu trong lòng sông lửa, tựa như hai cái đai ngọc mà bao quanh hai người.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tân Trạm đạp vào hư không, chậm rãi bước ra từ trong lòng ngọn lửa.

Quanh người anh không có một tầng chắn bảo vệ nào, cũng không có chút linh khí nào.

Nhưng Tân Trạm cứ như đang đi bộ bình thường mà đạp lên ngọn lửa, rảo bước qua, y như một vị tiên đang đứng trên mặt nước.

Không chút lửa nào dám lại gần Tân Trạm, thậm chí cột lửa sắp phun trào thấy Tân Trạm cũng phải rẽ qua hướng khác.

Có cảm giác như ngọn lửa dữ dội ở nơi đây kính trọng Tân Trạm tựa như kính trọng thần linh mà nghe theo sự chỉ đạo của anh.

Một màn này làm cho vô số võ giả khiếp đảm, chuyện này làm cho người ta kinh sợ quá mức: Thế mà có người khống chế được ngọn lửa bùng lên từ trong lòng đất.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.