Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 719



“Ông cụ Cổ, đây chính là lời hứa ông luyện đan vì tôi sao?”

Tần Trạm đột nhiên quay đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm ông cụ Cổ.

Làm hại mặt sẹo suýt nữa chết thảm, còn muốn mình đi xin lỗi Đổng Thiên Cửu?

Nhà họ Cổ chính là che chở Tân Môn như thế “Cậu Trạm, ông già này không hiểu ý anh.” Ông cụ Cổ cau mày hỏi.

Trong lòng ông ta cũng âm thầm không vui.

Trước đó Tần Trạm tạm thời giải trừ đi hơi thở chết chóc của ông ta, ông ta bèn về thế giới ẩn xử lý một ít chuyện, giao Tần Môn cho con thứ hai mình.

Không ngờ tới trở về đã thấy hai người xảy ra tranh chấp, Tân Trạm thân làm người trên còn chất vấn mình.

“Nếu như con tôi làm sai, tôi có thể dạy dỗ, nhưng vì sao anh lại ra tay đánh người?”

Ông cụ Cổ không vui nói: “Tôi cũng muốn nghe anh giải thích.”

“Ông muốn biết? Vậy tôi liền để ông biết Tân Trạm cười lạnh một tiếng.

“Nhan Như Ngọc, để lộ gương mặt cô ra.” Tần Trạm đột nhiên quát.

Cơ thể Nhan Như Ngọc run lên, chậm rãi tháo mạng che mặt ra, chỉ thấy trên gương mặt vốn trắng nõn của cô ta đã sưng đỏ một mảnh, một dấu bàn tay còn chưa phai mờ.

“Hứa Bắc Xuyên, nói cho ông ta, cánh tay của anh lại xảy ra chuyện gi?”

Hứa Bắc Xuyên cúi đầu nói. “Sư phụ, Đổng Thiên Cửu kia không tìm thấy anh nên trút giận lên sản nghiệp của Tân Môn chúng ta. Gia Cát Hưng phải người cầu cứu, phó môn chủ Nhan Như Ngọc tới muốn đàm phán với Đổng Thiên Cửu.”

“Kết quả bị đối phương tát một phát, tôi cũng bị anh ta bẻ gãy hai tay tại chỗ.”

Sắc mặt ông cụ Cổ thay đổi lớn.

Một tháng này ông ta rời khỏi, Tân Môn vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Ông ta bỗng nhiên nhìn về phía Cổ Đức Hậu, tất cả chuyện này, đổi phương đều không hề báo cáo với ông ta.

Tần Trạm thở dài, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chăm ông cụ Cổ.

“Đại đồ đệ của tôi xém chút mất mạng, hai tay nhị đồ đệ bị người ta bẻ gãy, phó môn chủ bị tát, cửa núi Tần môn bị hủy, sản nghiệp bị người ta dọn dẹp. Tôi hỏi con trai ông, con ông vậy mà nói đáng đời?”

“Ông cụ Cổ, đây chính là lời hứa của ông, ông chính là hoàn thành sự gửi gầm của tôi như thế. “Ông muốn tôi giải thích, giải thích của tôi, ông có hài lòng không? Con của ông có đáng đánh không?”

Giọng nói Tân Trạm như sấm khiến ông cụ Cổ đờ đẫn.

“Đáng đánh.”

Ông cụ Cổ kịp thời phản ứng, bỗng nhiên vung bàn tay lên đập tới.

Ông ta vậy mà cùng Tần Trạm quất bay Cổ Đức Hậu.

Cổ Đức Hậu bay ra ngoài, ngã xuống đất lăn vài vòng mới đứng lên.

Ông ta che lấy gương mặt sưng đỏ, khó tin nổi.

Cha vậy mà tát mình một cái trước mặt người ngoài?

“Ba, con không phục.” Cổ Đức Hậu tức giận nói.

“Súc sinh, tôi bảo mày chăm sóc Tần Môn, mày lại làm như thế “

Cơ thể ông cụ Cổ run rẩy, không kìm nén nỗi tức giận mà nói.

Lúc này ông ta rốt cuộc hiểu vì sao Tân Trạm tức giận như thế Con mình rốt cuộc đã làm chuyện gì?

Nếu như đổi lại là mình, sợ rằng ông ta cũng sẽ tức giận như Tần Tram.

“Ba, ba vừa đi ra nên chưa hiểu rõ sự việc, Tân Môn này cũng dám đắc tội nhà họ Đổng.” Cổ Đức Hậu không phục nói, “Mày còn dám mạnh miệng?”

Ông cụ Cổ tức giận đến xém chút té ngã.

“Nhưng nhà họ Đổng là gia tộc lớn nhất đứng đầu tám gia tộc. Cho dù nhà họ Cổ chúng ta cũng không dám đối chọi chính diện, con đây là vì gia tộc chúng ta thôi.

Cổ Đức Hậu càng ăn ngay nói thẳng, giống như mọi thứ đều là đúng.

“Nhưng nhiệm vụ tao giao cho mày là bảo vệ Tần Môn. Ông cụ Cổ tức giận nói. “Ba, ba đừng ngu ngốc nữa, thắng này mới bao nhiêu tuổi, sao có thể chế ra đan dược cấp bảy thậm chí là cấp bảy đỉnh phong?

Vẻ mặt Cổ Đức Hậu khinh bỉ nói: “Hơn nữa thắng đó đắc tội Đồng Thiên Cửu, Đổng Thiên Cửu khẳng định sẽ lấy mạng nó, đến lúc đó nó chết rồi, chúng ta đắc tội nhà họ Đổng. Chẳng phải là rõ tre mà đựng nước cũng bằng không?”

Tần Trạm ở một bên im lặng nhìn, anh nhếch miệng nở nụ cười đùa cợt.

Thì ra đây mới là tính toán của Cổ Đức Hậu.

“Mày im ngay cho tạo.” Ông cụ Cổ tức giận đến dựng râu ria mép.

“Không, ông cứ để anh ta nói.”

Tân Trạm nheo mắt nhìn Cổ Đức Hậu.

Cổ Đức Hậu cũng không hề khách khí mà giằng co với Tần Trạm.

“Tân Trạm, anh đừng cảm thấy tôi bợ đít, tôi thân làm người nhà họ Cổ, đương nhiên phải phụ trách tất cả vì nhà họ Cổ. Chẳng qua anh có ơn với cha tôi, tôi có thể giúp anh một tay làm hòa, chỉ cần anh quỷ xuống xin lỗi Đổng Thiên Cửu, hơn nữa dâng lên vật quý giá, tôi tin Đồng Thiên Cửu sẽ không làm khó anh.”

“Như vậy mặt dù mất mặt nhưng ít ra có thể giữ được mạng.

“Tôi hiểu, anh cho rằng tôi đánh với Đổng Thiên Cửu thì tôi nhất định sẽ thua.” Tần Trạm cười như không cười nói “Đổng Thiên Cửu là thiên tài có một không hai, Hóa Cảnh tam phẩm đỉnh phong, mà anh chỉ có thực lực Hóa Cảnh nhất phẩm, kết quả không phải rõ ràng sao?” Cổ Đức Hậu cười lạnh nói.

“Cổ Đức Hậu, mày quá khiến tạo thất vọng.

Ông cụ Cổ thở dài lắc đầu nói: “Mày lập tức cút về kiếm tông Lĩnh Nam, phạt ba năm tới rừng cây héo “Ba, con đều là vì tốt cho nhà họ Cổ, con có tội gì?” Cổ Đức Hậu tức giận nói.

“Thằng này sắp thành người chết rồi, ba còn che chở làm gì?” Cổ Đức Hậu chỉ vào Tần Trạm.

Ông cụ Cổ không nhịn được lại tát một phát vào mặt Cổ Đức Hậu.

“Ba, con là con ba, ba vậy mà vì thắng sắp chết này đánh con trai mình hai lần.

Cổ Đức Hậu trừng to mắt, khó tin nổi.

“Mày cút cho tạo Ông cụ Cổ xém chút không nhịn được trực tiếp chụp chết Cổ Đức Hậu.

“Ba, ba sớm muộn sẽ hối hận. Đổng Thiên Cửu sẽ dùng thực lực chứng minh, Tần Trạm chắc chắn sẽ chết, không cần nghi ngờ gì nữa.

Cổ Đức Hậu bụm mặt, bị chọc tức mà rời khỏi Sau đó ông cụ Cổ thở dài, kh người củi thật sâu với Tần Trạm.

“Môn chủ Trạm, chuyện này đích thật là tôi cân nhắc không chu toàn. Tất cả tổn thất của Tần Môn hoàn toàn là nhà họ Cổ tôi chịu trách nhiệm, anh cần gì tôi sẽ hết sức đền bù.”

Tất cả mọi người khẽ kinh ngạc, ông cụ Cổ là trưởng lão kiếm tông Lĩnh Nam, cao nhận tiền bối số một số hai thế giới ngần, mà lúc này lại cúi đầu nhận sai với Tần Trạm.

“Chi phí chữa thương cho đồ đệ anh sẽ do tôi phụ trách.

“Vết thương của những người khác, tôi tới chữa “Tất cả hỏng hóc sẽ do tôi bồi thường.

“Môn chủ Trạm, anh còn cần gì thì già này tuyệt không nói hai lời.”

Vẻ mặt ông cụ Cổ hổ thẹn, giọng nóng có chút áy náy.

Chuyện này đích thật là mình có lỗi với Tần Môn.

Tân Trạm không sai.

“Ông cụ Cổ, ông không sợ tôi chết thật, tôi biết “

Tân Trạm cảm nhận được sự chân thành của ông cụ Cổ, sự tức giận trong lòng hơi nguôi ngoại.

“Nhận ủy thác của người ta, hết lòng vì việc người khác. Già này không thực hiện được lời hứa, đó chính là lỗi của tôi. Cho dù anh thật sự không địch lại Đổng Thiên Cửu, vậy cũng không có quan hệ với lời hứa của già này.” Ông cụ Cổ lắc đầu nói.

“Đã hứa thì phải làm được, không làm được chính là sai.”

Tân Trạm khẽ gật đầu.

Không biết với phẩm hạnh của ông cụ Cổ, làm sao lại sinh ra được loại đứa con như Cổ Đức Hậu này.

Mặt sẹo chết rồi sống lại, Tần Trạm cũng lại lần nữa trở về, tâm trạng mọi người trong Tân Môn phấn chấn, nhao nhao tháo xuống áo vải màu trắng.

Mà đúng lúc này.

Một người đàn ông béo dẫn người đi vào Tân Môn.

Gã ta nở nụ cười, vào cửa đã chấp tay nói với đám người: “Chúc mừng các vị, nghe nói kẻ ngu xuân kia của các anh đã qua đời, tôi thay mặt cậu Thiên Cửu nhà tôi tới chúc mừng.

Nói xong, gã ta vỗ tay một cái, hai người lập tức đưa một cái bảng hiện có chữ hỉ to lớn đi lên phía trước.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.