Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 693



Dẫu sao thì, nếu như có xảy ra việc chém giết lẫn nhau, nhưng mà có được một viên đan dược có thể giúp khôi phục lực chiến đấu một cách nhanh chóng như vậy thì có lẽ chính là sống chết khác nhau.

Tân Trạm cũng hơi hơi nổi lên sự hứng thú đối với Hồi Xuân đan này.

Sự hứng thú này cũng không phải là vì Tân Trạm muốn mua lại món đồ kia, mà là, bình Hồi Xuân đạn kia chính là đan dược do anh điều chế ra, là anh để cho Vấn Tông đem đi bán đấu giá. Tần Trạm muốn thấy được, đạn dược của chính mình điều chế ra có thể được đấu giả bằng giá cả như thế nào.

“Hình như là anh đang có chút căng thẳng” Chúc Diêu đã biết được chuyện này từ sớm rồi, cho nên nhìn Tần Trạm cười nói.

“Không phải căng thẳng, mà là hưng phấn.” Tần Trạm nói. Nhìn đan dược do tự mình điều chế ra được mọi người điên cuồng tranh giành, loại trải nghiệm này rất không tồi.

“Thông thường, một bình Hồi Xuân đan giống như vậy sẽ có giả cả tầm khoảng bao nhiêu?” Tần Trạm hỏi.

“Bình thường thì khoảng chừng bảy nghìn tỷ, nhưng theo tình hình như bây giờ thì hắn là sẽ lên đến được con số khoảng mười nghìn năm trăm tỷ, thậm chí nhiều hơn. Chúc Diều suy đoán nói.

Mà những diễn biến tiếp theo của phiên đấu giá dường như là cũng đang muốn chứng thực lời giải thích của Chúc Diễu. Giả cả liên tiếp leo lên cao, rất nhanh đã lên đến con số mười một nghìn hai trăm tỷ. Mà điều khiển cho Tần Trạm hơi cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Tào Phá Địch kia lại ra giá một cách hết sức tích cực, giả cả trước mặt này chính là do anh ta không ngừng hét giá mà tăng lên. Giả cả cao đến như vậy, cho dù có rất nhiều người có hứng thủ với Hồi Xuân đan thì cũng liên tiếp ngừng việc tấn công bảng giá cả, nhìn tình hình này thì có vẻ như Hồi Xuân đan sẽ bị

Tào Phá Địch giành được.

Tần Trạm nhíu mày một cái,

Vốn dĩ trong ý nghĩ của bản thân Tân Trạm, giá cả phải trên con số mười hai nghìn hai trăm tỷ, với cái giá tiền hiện tại, mặc dù cũng được coi như là không tệ, nhưng mà vẫn có chút thấp. Nhìn dáng vẻ của Tào Phá Địch kia thì hình như là vẫn còn dư khả năng.

“Mười một nghìn năm trăm năm mươi tỷ.” Tần Trạm đột nhiên mở miệng.

Chúc Diêu có chút kinh ngạc, liếc nhìn về phía Tân Trạm một

Tần Trạm đang làm cái gì vậy, tự đấu giá lại đồ của chính cái. mình?

Tân Trạm không hề có ý định che giấu giọng nói của chính mình, Tào Phá Địch nghe thấy được giọng của anh thì sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.

“Tần Trạm, gan của cậu cũng thật là lớn đấy, vậy mà lại dám ra giả tranh đồ với tôi!” Tào Phá Địch tức giận bừng bừng nói: “Mười một nghìn chín trăm tỷ”

Vốn dĩ là Tào Phá Địch đã gần như giành lấy được bình Hồi Xuân đan kia rồi, nhưng mà Tần Trạm lại làm hại anh ta còn phải nâng cao giá cả thêm một lần nữa.

“Mười hai nghìn hai trăm năm mươi tỷ. Ha ha, đồ tốt thì ai cũng muốn có, huống chi là báu vật, người nào trả giá cao thì người đó được. Nếu như cậu không có tiền, vậy thì cứ cút sang một bên là được.” Tần Trạm lạnh lùng cười nói.

“Đúng rồi, cô Chúc, chỗ tiền ở bên kia của cô…

Tân Trạm làm như là chính mình dường như đã quên mất việc phải đẻ thấp giọng xuống, cho nên đã vô tình nói cả những chuyện ở phía đằng sau ra ngoài, sau khi nhận ra được thì mới vội vàng đè thấp giọng xuống.

Vẻ mặt của Tào Phá Địch cũng thay đổi một chút, ngay sau đó anh ta lại cười nhạt mấy tiếng, có mấy phần hiểu ra. Còn tưởng rằng Tân Trạm thật sự có năng lực dời non lấp bể hóa ra là đi mượn tiền của người khác, cổ phòng má lên mà giả làm người mập.

“Mười ba nghìn ba trăm tỷ” Tào Phá Địch không do dự mà kéo giá cả cao lên thêm một bậc nữa.

Qua nửa ngày, Tân Trạm mới cần răng nghiến lợi mà ra giá thêm một lần nữa.

“Mười bốn nghìn tỷ!” Tào Phá Địch nhìn dáng vẻ Tân Trạm lúc này rõ ràng đã là nỏ kéo hết đà, cười khẩy mà ra giả lần nữa.

“Cậu thắng rồi.”

Ở trong lỗ ghế phía đối diện, dường như là Tân Trạm phải mở miệng với một tâm trạng rất là bất đắc dĩ.

“Ha ha ha, một tên dân đen ở ngoài rìa của thế giới giống như cậu mà cũng muốn so sức mạnh tiền tài với thế giới ẩn?” Tào Phá Địch vui vẻ vô cùng, tựa như đã đánh thắng trận vậy.

“Cái tên ngu ngốc. Trong lô ghế, Tân Trạm cười nói.

“Anh Tân, anh thật xấu xa đấy. Chúc Diêu cũng hé miệng cười một tiếng. Tân Trạm chỉ cần mấp máy mỗi mấy lần thôi là đã có thể kiếm được nhiều hơn đến mấy nghìn tỷ, thế mà cái tên Tào Phá Địch kia còn tỏ ra thật vui mừng.

Trong hội trường của phiên đấu giá, ông lão phụ trách kia nhìn về phía Tào Phá Địch đang cười như điên ở trên lô ghế, tròng mắt cũng thoáng hiện ra một cái nhìn đầy thương hại.

Thân làm người phụ trách của phiên đấu giả, ông ta đương nhiên biết được, đan dược này chính là do Tần Trạm đưa đến để cho người khác đấu giá.

Đúng là công tử Bạc Liêu tiêu tiền như nước mà

Không trách được nhà họ Tào đã suy bại xuống đến tuyến hai trong tám gia tộc lớn, mánh khỏe đơn giản đến như vậy của Tần Trạm mà cũng có thể lừa gạt cho Tào Phá Địch ngây ngốc quay vòng vòng.

Tám gia tộc lớn quá mức an nhàn, cho nên những thế hệ kế tiếp sau này mới mục nất nghiêm trọng đến như vậy

Không biết sẽ có bao nhiêu gia tộc rơi xuống khỏi vị trí hiện tại trong lần cải cách Thiên Địa này nữa đây.

Ông lão âm thầm cảm thán một tiếng đầy xúc động.

Sau đó, bất kể là Tần Trạm hay là đám người Tào Phá Địch cũng đều ngừng việc công kích, chấm dứt chiến tranh bằng bạc tiền, không ai lên tiếng ra giả thêm nữa.

Chỉ có Hàn Cửu Thiên đấu giá để mua một thanh trường đạo màu đen nhánh tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Những ý nghĩ trong đầu của Tân Trạm nhanh chóng chuyển động, cái tên Hàn Cửu Thiên này vẫn luôn cho mình một cảm giác thần bí và nguy hiểm, tất cả những đồ mà anh ta mua cũng đều là loại đồ vật kỳ lạ giống như thế này.

Cho đến đồ vật được đem ra đấu giả tiếp theo, hiện trường lại lần nữa vén lên từng trận sóng kinh ngạc.

“Tinh thạch thuần Dương. Ở bên trong tinh thạch này chứa đựng Dương khí thuần khiết, là vật hết sức hiếm thấy. Dương khí thuần khiết có thể dùng để tu luyện, luyện đan, luyện khí. Mọi người nhất định không nên bỏ qua

Chân mày của Tân Trạm khẽ nhíu lại, tới rồi.

Món đồ mà chính mình cần nhất trong phiên đấu giá này đã được đưa ra rồi.

Lâm Tuyết Trinh vì giúp mình mà gần như là đã bỏ mạng, cho dù phải trả một cái giả thật lớn để lấy được Tinh thạch thuần Dương này thì anh cũng muốn giành được nói về tay.

Sau khi quá trình đấu giá bắt đầu, mọi người cũng đều rất hãng hải, giá cả rất nhanh đã được đội lên cao, không bao lâu đã vượt qua con số bảy nghìn tỷ

Mà điều khiển cho Tân Trạm có chút bất ngờ chính là, Tào Phá Địch kia cũng giống như những người khác vậy, vô cùng tích cực, dường như là anh ta nhất định cũng phải có được món đồ này vậy.

Nhưng mà lần này, Tần Trạm sẽ không nhường cho anh ta. Đến nửa sau của đợt đấu giả, chỉ còn lại có Tần Trạm và Tào

Phá Địch so đấu với nhau.

“Tần Trạm, lại là cái tên khốn này!”

Tào Phá Địch nghe thấy Tần Trạm ra giả, tức giận đến mức đánh tan nát chiếc bàn ở phía trước mặt.

Mặc dù hôm nay Tào Phá Địch mang đủ tiền tài tới, nhưng mà trước đó anh ta đã liên tục đấu giá mấy món đồ, cho nên hiện trong tay đã có chút không đủ dư giả nữa, mà Tần Trạm lại cứ cán chết cũng muốn ra giả tranh với mình.

“Tôi cũng không tin, một tên quỷ nghèo Tân Trạm ở ngoài giới lại sẽ có nhiều tiền đến như vậy.”

Tào Phá Địch cần rằng, lại lần nữa tuôn ra một cái giá

Đây cũng là giới hạn cuối cùng của anh ta.

Mà Tân Trạm, trong giây lát hời hợt như không, rốt cuộc lại tiến thêm một bước nữa.

“Tân Trạm.

Sự tức giận của Tào Phá Địch đối với Tân Trạm cũng đã đạt đến ranh giới cao nhất. Anh ta bất chợt đứng dậy, không khống chế được nguồn năng lượng của chính mình, dứt khoát đánh vỡ toàn bộ lô ghế riêng của anh ta “Mày tự mình tìm đến cái chết!”

Ý nghĩ muốn giết chết Tân Trạm của Tào Phá Địch đã phá hủy mọi giới hạn chịu đựng của anh ta, bàn tay của Tào Phá Địch cong lại thành hình móng vuốt, cách khoảng không mà tung ra một đòn đánh, nhất thời một luồng khí áp bỗng nhiên ngưng tụ thành mấy chục chiếc mũi tên, rồi sau đó bất chợt bắn về phía Tân Trạm.

Mũi tên cắt ngang qua không trung, gần như là đã bao trùm hết khu vực lô ghế của Tân Trạm, mắt thấy không bao lâu nữa thì sẽ đâm vào bên trong đó.

Tân Trạm ngồi ở bên trong thì lại hoàn toàn bình chân như vai, anh ung dung uống nước trà, thậm chí ngay cả mi mắt cũng không hề nâng lên.

Nếu như ngay cả sự an toàn của khách đến đấu giá mà Vấn

Tông cũng không bảo vệ được, vậy thì mối làm ăn này của anh cũng coi như là đã làm ăn nhầm cho mất rồi.

“Am!”

Ngay tại thời điểm khi những mũi tên kia sắp rơi xuống, ông lào phụ trách phiên đấu giá lại đột nhiên xuất hiện ở phía bên ngoài của lô ghế “Tự tìm cái chết

Hai tròng mắt của ông ta như điện, hét lớn lên một tiếng. Ngay sau đó, những luồng khí áp cuồn cuộn bằng nhiên bổ nhào ra, thật giống như là lũ lụt ngất trời vậy.

Trong nháy mắt, những cơn sóng khi này nhấn chìm toàn bộ những mũi tên của Tào Phá Địch kia.

Rồi sau đó, ông lão tung ra một bộ móng vuốt từ phía xa, cách một khoảng không mà tấn công về phía đám người Tào Phá Địch.

Tào Phá Địch và lão già người làm ở bên cạnh đều cảm nhận được không khí ở xung quanh của bọn họ đã bị phong tỏa. Sắc mặt của lão già người làm biến đổi không ngừng, lấy một tấm lá chắn nhỏ ra, ngăn cản ở phía trước người.

Nhưng mà ông lão phụ trách phiên đấu giả lại hừ lạnh một tiếng, bàn tay dùng sức vào những ngón tay hình móng vuốt kia của chính mình, chỉ trong nháy mắt, tấm lá chắn nhỏ kia đã rơi vào bên trong tay của ông ta.

Sau đó luồng khí áp kia đột ngột cuốn lấy, hút ngược từ phía của Tào Phá Địch quay lại chỗ lão già, hai người đứng ở trong lỗ ghế không còn lực khống chế, bị hút bay ra, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.

“Dám ngang ngược ở trên địa bàn của Vấn Tông, nhà họ Tào các người muốn làm cái gì!” Ông lão quát mảng.

“Tiền bối, là do cậu chủ của nhà chúng tôi nhất thời khó mà tự kiềm chế được, nhà họ Tào của chúng tôi bằng lòng bồi thường” Lão già người làm đứng ở phía trước người của Tào Phá Địch trước người, lật đất chấp tay hai tay lại nói.

Sắc mặt của Tào Phá Địch vừa xanh lại vừa trắng, cũng không còn sự ngông cuồng và kiêu căng giống như lúc trước nữa, mà là vẻ vô cùng oán hận và sợ hãi.

“Cút, nhớ bồi thường tổn thất cho đầy đủ.

Ông lão phụ trách phiên đấu giá khinh miệt quét mặt qua hai người, không hề do dự mà ném bay cả hai người ra bên ngoài giống như là đang ném rác rưởi đi vậy.

“Cậu bạn trẻ này, món đồ này tặng cho cậu coi như là bôi thường.

Một món báu vật giống như là tấm lá chặn nhỏ kia thế mà ông lão cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, dứt khoát ném cho Tần Trạm.

Vấn Tông dùng bản lĩnh vang dội như sấp sớm, trong nháy mắt đã giải quyết được vấn đề.

“Mọi người, phiên đấu giả tiếp tục, mới vừa rồi là cậu Tân đây ra giả, còn có người nào muốn ra giá nữa hay không. Ông lão phụ trách quay trở lại trên đài, cũng ngay lập tức khôi phục lại nụ cười ấm áp.

Nhưng mà trong lòng của mọi người đều hiểu rất rõ, cũng không có ai dám khinh thường ông già phụ trách này nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.