Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 529



Nghe được lời của mẹ mình vẻ đau thương trên mặt Hàn Cửu Thiên càng tăng lên mấy phần.

Anh nhìn qua người mẹ hiền lành của mình trên mặt bà đang nở nụ cười anh không tự chủ được toàn thân run lên một cái đánh một chưởng về phía mẹ mình.

“A!!”

Hơn mười phút sau bên trong căn phòng truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.

Hôm đó nhà họ Hàn tuyên bố Hàn Cửu Thiên sẽ trở thành gia chủ mới của nhà họ Hàn.

Cục diện của Thủ đô ở trong mấy ngày ngắn ngủi này phát sinh rạ biến hóa, thế hệ trẻ tuổi như măng mọc sau cơn mưa nhao nhao xông ra.

Tần Trạm là người dẫn đầu trong cục diện này trong lúc nhất thời bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, thanh danh của anh cũng đạt đến độ cao trước nay chưa từng có.

Chỗ đứng càng cao, nguy hiểm càng nhiều, từ trong nước đến nước ngoài có rất nhiều cao thủ đều nghe tiếng mà đến khiêu chiến ai cũng muốn gặp cái người được xưng là vô địch của lớp thế hệ trẻ tuổi Tần Trạm này.

Tần môn.

Tần Trạm đang ngồi trong phòng của mình luyện đan trước mặt anh trưng bày một cái lò luyện đan.

Phốc!”

Tần Trạm huy động nội lực một cái một giọt máu tinh khiết từ trấn của anh xuất hiện sau đó rơi vào trong lò luyện đan.

Tay anh nhanh chóng hoạt động, theo động tác của anh từng cây dược liệu đã rơi vào trong lò luyện.

Tần Trạm đọc một câu khẩu quyết thúc giục linh hỏa, trong lò dược chất và máu tươi của anh được hoà vào một chỗ sau đó một viên đan dược rất nhanh liền thành hình.

“Hộ, mười sáu viên.” Tần Trạm lau lau mồ hôi trán trên mặt lộ ra mấy phần suy yêu.

Một giọt máu tinh khiết anh cần rất lâu mới có thể khôi phục mà trong mấy ngày ngắn ngủi này Tần Trạm đã xuất ra mười sáu giọt máu tinh khiết mà chuyện này đối với thân thể của anh sinh ra ảnh hưởng cực lớn.

“Anh Tần Trạm?”

Đúng vào lúc này, thanh âm tông chủ của Âm Minh Tông bỗng nhiên vang lên.

Tần Trạm sững sờ anh bóp bóp trán từ khi chuyện của nhà họ Tô phát sinh Tần Trạm dường như quên mất người này rồi.

“Chuyện gì.” Tần Trạm hỏi.

Tông chủ của Âm Minh Tông cười hì hì nói: “Anh đã đồng ý với tôi sẽ tìm cho tôi một thân thể ngài còn nhớ không?”

Tần Trạm nhíu mày anh suy nghĩ một lát, nói: “Được tôi sẽ nhanh chóng tìm.

Tông chủ của Âm Minh Tông nói cảm ơn liên tục sau đó biết vào khoảng không yên lặng.

Tần Trạm từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì cảnh giác với cái tên tông chủ của Âm Minh Tông này, phương thức tu hành của người này và toàn bộ đệ tử Âm Minh Tông cực kì quỷ dị, cái loại tà thuật này không nên tồn tại trên thế gian.

“Ai, bỏ đi.” Tần Trạm khoát tay áo, dù sao cũng đã đồng ý với anh ta cùng lắm thì ép anh ta cải biến phương thức tu hành thôi.

Mấy ngày qua đi, Nhan Như Ngọc đã chọn lựa được hơn hai mươi người có thiên phủ nổi bật đứng ở trước mặt Tần Trạm.

Phần lớn bọn họ tuổi còn nhỏ thực lực chỉ có đại tông sư thậm chí là tông sư chi cảnh, nhưng trên mặt mỗi người đều tràn đầy hi vọng.

Tần Trạm nhìn qua khuôn mặt của những người trẻ tuổi này, khẽ gật đầu nói: “Năm ngày sau tôi sẽ dẫn mọi người đi tới một nơi, tiến hành bí mật huấn luyện đặc biệt, về phần lúc nào mới có thể trở về thì tôi không chắc hi vọng mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”

“Vâng môn chủ!” Đám người cùng nhau hô lớn.

Tần Trạm nhẹ gật đầu sau đó phất tay ra hiệu cho bọn họ giải tán.

Lúc này tám vị hội trưởng của hiệp hội võ lâm thủ đô tụ họp lại ở chỗ sâu nhất lao ngục.

Trước mặt bọn họ, có một sợi xiềng xích lớn bằng bắp đùi khoá chặt một người phụ nữ tóc tại bù xù.

Người phụ nữ này nhìn rất bẩn thỉu quần áo thì rách tả tơi, tóc thật dài rũ xuống tới mặt đất nhưng cho dù như vậy vẫn khó mà che giấu được khuôn mặt đẹp đẽ của cô.

“Cái tên Tần Trạm đã không coi hiệp hội võ lâm thủ đô chúng ta ra gì.” Tam hội trưởng lạnh giọng nói, chuyện lần trước khiến anh ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.

“Dưới sự ảnh hưởng của Tần Trạm rất nhiều võ lâm thế gia cũng bắt đầu không nhìn mặt chúng ta, bây giờ hiệp hội võ lâm thủ đô chẳng khác nào là thùng rỗng kêu ‘to.” Người nói chuyện chính là Bát hội trưởng.

Tám người này quyền lực không phân cao thấp, mỗi người đều nắm trong tay một cái vũ khí Hóa Cảnh khác nhau.

Chỉ cần tám người bọn họ còn tồn tại hiệp hội võ lâm thủ đô bất cứ lúc nào cũng có thể hồi sinh trở lại.

“Nếu không phải bị nữ ma đầu này hạn chế, cái thá gì đến lượt cái tên Tần Trạm này phách lối.” Lại có một tên hội trưởng ở một nơi bí mật gần đó hừ lạnh.

Thực lực của nữ ma đầu trước mặt quá mức ngang ngược, cho dù có bày ra trận pháp thiết lập bùa chúa, nhưng cô ta vẫn có khả năng xông ra ngoài.

Cho nên từ sau trận chiến kia tám vị hội trưởng của hiệp hội võ lâm thủ đô, còn sống sót đó, toàn bộ ở lại trấn áp nữ ma đầu này không còn lộ mặt nữa.

“Xem ra chỉ có thể mời thế gia ra tay thôi.” Một tên hội trưởng hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

Trong văn phòng của hội đồng quản trị, Thương Trụ đang lướt xem tin tức trên diễn đàn võ lâm.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn chốn trong hiệp hội võ lâm thủ đô đến nhà cũng không dám về anh sợ mình vừa ra khỏi cửa thì sẽ bị Tần Trạm bóp chết.

Đúng lúc này, trong đầu của anh vang lên một thanh âm: Thương Trụ, tới gặp tôi.

Thương Trụ nghe vậy, trên mặt lập tức tỏ ra cung kính đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài.

Tần môn.

Tần Trạm đang ngồi một mình trên một tảng đá lớn anh nâng má nhìn phương xa.

Ánh mặt trời chiếu lên trên mặt của anh đem khuôn mặt thanh tú của anh phác hoạ một cách chân thực động lòng người.

Phương Hiểu Điệp cứ như vậy nhìn Tần Trạm nhất thời có chút thất thần.

Cô lắc lắc đầu trong lòng vừa thẹn thùng vừa không hiểu nổi nói: “Mình đang nhìn cái gì vậy!”

Sau đó cô bước nhanh đi tới bên Tần Trạm ở trên bả vai của anh vỗ một cái.

“Uôi, nghĩ gì thế!” Phương Hiểu Điệp nháy mắt nói.

Tần Trạm nhìn cô một cái, nói: “Em đoán đi.”

Phương Hiểu Điệp nâng cằm lên nghĩ nghĩ, sau đó bỗng nhiên mặt đỏ lên, thầm nói: “Tên biến thái chết tiệt.”

Ý Tần Trạm không khỏi ngẩn người sau đó ở trên đầu của cô gõ một cái, nói: “Đoán mò cái gì đó.”

Phương Hiểu Điệp,có mấy phần ngượng ngùng nói: “Vậy anh đang suy nghĩ gì vậy.”

Tần Trạm lắc đầu nói: “Nói em cũng không hiểu.

“Ai nha, anh nhìn dáng vẻ bụng đầy tâm sự của anh đi kìm nén trong lòng sẽ bị bệnh đó anh có thể nói cho em biết mà.”

Phương Hiểu Điệp nói.

Tần Trạm lắc đầu không nói gì.

Anh vẫn đang nghĩ đến một vấn đề đó chính là: Mẹ của Chu Cầm có uy hiếp lớn như vậy tới hiệp hội võ lâm thủ đô sao, lớn đến mức đủ để kiềm chế lại tám Đại Võ Tông, vậy vì cái gì bọn hệ không trực tiếp giết Chu Cầm nhỉ?

Nếu như giết Chu Cầm mọi chuyện không phải đều được giải quyết sao?

Vấn đề này Tần Trạm đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra.

“Ai yo bỏ đi.” Tần Trạm ở trên tảng đá bên sườn núi đứng lên: “Chờ đến khi mình đi hiệp hội võ lâm thủ đô thì mọi chuyện đều có thể sáng tỏ mà.”

Ban đêm Tần Trạm nằm ở trên giường tiếp tục suy nghĩ những chuyện không có câu trả lời.

Lúc này, Hứa Bắc Xuyên cầm một lá chiến thư đi đến, anh ném chiến thư vào mặt của Tần Trạm nói: “Có cái tên ngoại quốc nào đó giử cho anh thư khiêu chiến”

Tần Trạm ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném sang một bên nói: “Loại đồ vật này sau này cũng không cần phải đưa cho tôi.

Mấy ngày nay dường như mỗi ngày đều có vô số chiến thư gửi cho Tần Trạm, nhưng Tần Trạm đến nhìn còn chẳng buồn nhìn toàn ném thẳng vào lò lửa đốt sạch.

“Sư phụ bức thư này anh vẫn là nên xem một chút đi.” Hứa Bắc Xuyên nói: “Bức thư này không giống với những thư khiêu chiến bình thường.”

“Thế nào, bức thư khiêu chiến này mọc hoa rồi?” Tần Trạm trợn mắt nhìn Hứa Bắc Xuyên một cái sau đó trở mình.

“Anh cứ xem một chút liền biết!” Hứa Bắc Xuyên nhặt lên chiến thư lần nữa nhét cho Tần Trạm.

Tần Trạm mở thư khiêu chiến ra cần thận lướt qua sau đó anh hơi nhíu mày lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.