Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 446



Gương mặt Tần Trạm giàn giụa máu tươi, hung dữ lao về phía Thương Trụ, dọa cho Thương Trụ sợ đến nỗi lùi về sau một bước.

“Hiệp hội võ đạo thủ đô ức hiếp người khác quá đáng, ức hiếp người khác quá đáng mà!” Tần Trạm ngẩng đầu lên tức giận gào thét. Anh liều mạng rung lắc xiềng xích, gắt gao xông về phía Thương Trụ.

Chỉ tiếc là hoa văn trên dây xích này quá thần kỳ, giống như phong ấn vậy. Trong khoảnh khắc Tần Trạm giãy dụa, nó lập tức phát ra ánh sáng, gắt gao trói buộc anh.

“Ha ha ha.” Thương Trụ vuốt râu cười: “Tần Trạm, cậu đúng là một người có suy nghĩ riêng đấy. Người sắp chết rồi còn tò mò nhiều đến thế à?”

Lúc này, Tần Trạm đột nhiên nhếch miệng, để lộ ra cả hàm răng trắng.

“Lão chó má Thương Trụ, ông sẽ bị tôi đánh chết tươi.” Nụ cười trên mặt Tần Trạm như ác ma, trong lòng Thương Trụ lại chợt căng thẳng.

Sau đó, Thương Trụ hừ nói: “E là cả đời này cậu cũng không có cơ hội đâu. Đợi kiếp sau đi.”

Vứt lại câu này xong, Thương Trụ lập tức quay đầu đi ra ngoài cửa.

Tiếng gào rống giận dữ của Tần Trạm vang khắp cả nhà tù.

Đây là tiếng gào rống thứ hai của hiệp hội võ đạo thủ đô.

Ở bên ngoài, chuyện Tần Trạm bị bắt rất nhanh đã được truyền đi khắp nơi.

“Tên ma đầu này cuối cùng cũng bị bắt rồi.”

“Phải đó, cuối cùng chúng ta cũng có thể yên tâm.”

“Đừng vui mừng quá sớm. Tôi nghe nói anh ta vẫn còn đồng bọn đấy. Thực lực không hề kém cạnh Tần Trạm đâu.”

Ngoại trừ những điều này ra thì chính là tin tức Tần Trạm đã chém Ngự Ma Quân.

Tin tức này cũng đã gây ra sóng to gió lớn, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Ngự Ma Quân thành danh quá sớm, không biết có bao nhiêu ác đồ khó nhằn, đều là bị hắn ta tự tay bắt về.

Rất nhiều người khi nghe thấy cái tên này đã bị dọa cho vỡ mật, nói gì đến chuyện phản kháng.

Nhưng chính một nhân vật như trong truyền thuyết đó lại chết trong tay một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi. Chuyện này truyền ra ngoài khiến người ta khó lòng tin được.

Ngày hôm đó, nhà họ Tô.

“Thưa ông chủ, chuyện ngài bảo tôi làm, tôi đều đã tra rõ ràng rồi ạ.” Người quản gia cúi người nói.

Ông cụ Tô gật đầu, ra hiệu bảo ông ta nói tiếp.

Người quản gia nói: “Từ sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Yến Võ luôn trốn tránh sự truy sát của Tần Trạm khắp nơi. Trước đây không lâu còn chạy đến biệt thự Hương Uyển, nhưng rất tiếc, cậu tám không thu nhận giúp đỡ cậu ta. Tần Trạm vẫn chưa từ bỏ việc truy sát Yến Võ. Một ngày trước khi bị bắt, Tần Trạm đã tìm thấy nơi ẩn náu của Yến Võ rồi. Nhưng rất không may là Tần Trạm còn chưa kịp đi giết Yến Võ thì đã bị Ngự Ma Quân chặn lại.” . Truyện Cổ Đại

Ông cụ Tô kinh ngạc nói: “Nói như vậy thì những lời cậu ta nói đều là thật sao?”

“Chắc có lẽ là thật đó ạ.” Người quản gia nói.

Ông cụ Tô khẽ gật đầu, vuốt râu nói: “Xem ra là do tôi lo lắng quá nhiều. Đúng rồi, lát nữa đi cùng tôi đến hiệp hội võ đạo thủ đô một chuyến, tôi muốn gặp Tần Trạm.”

“Vâng thưa ông chủ.” Người quản gia cúi người, sau đó lui ra ngoài.

Trên thực tế, quản gia căn bản không đi tra tài liệu liên quan đến Yến Võ. Tất cả những gì ông ta nói với ông cụ Tô cũng đều là suy đoán mà thôi.

Chỉ là, vì sao quản gia phải làm như vậy?

Trước cửa hiệp hội võ đạo thủ đô.

Ba người gồm ông cụ Tô, quản gia nhà họ Tô và Yến Võ đồng thời xuất hiện ở nơi này.

Sở dĩ dẫn Yến võ theo không phải là vì vừa ý với năng lực của gã, làm vậy chẳng qua là sợ bị người khác đâm sau lưng nhà họ Tô mà thôi.

“Ông chủ, cậu tám cũng tới rồi.” Lúc này, quản gia đột nhiên nhẹ giọng nói bên tai ông cụ Tô.

Cách đó không xa, một chiếc xe Rolls Royce đang chầm chậm đi tới.

Xe vừa dừng đã thấy hai người gồm Tô Tề Hải và Tô Vũ đi từ trên xe xuống.

Tô Vũ vẫn mang gương mặt được che kín, nhìn có vẻ vô cùng thần bí.

Sau khi nhìn thấy ông cụ Tô, Tô Tề Hải lập tức đi tới, cúi người nói: “Ba ạ.”

Ông cụ Tô không đáp lời. Ông ta nhìn về phía Tô Vũ, nhẹ giọng nói: “Sao vậy? Che kín mít thế kia là do không có mặt mũi nhìn người khác nữa à?”

Từ sau khi Tô Vũ thua bởi Tần Trạm, ông cụ Tô cũng càng ngày càng chán ghét anh ta.

Tô Vũ không hé răng, nhưng trong lòng lại bốc lên một ngọn lửa không tên.

Tô Tề Hải vội vã hòa giải, nói: “Ba à, trên mặt thằng bé có vết thương, không thể không che mặt được.”

“Hừ, còn biết mất mặt nữa à?” Ông cụ Tô hừ lạnh nói: “Cậu đến đây làm gì? Đến để cho Tần Trạm chế nhạo sao? Bận rộn lâu như vậy, đến cuối cùng vẫn phải dựa vào tôi mới có thể bắt được cậu ta. Cũng may nhà họ Tô không nằm trong tay hai người, nếu không thì sớm muộn gì cũng lụn bại!”

Nói xong câu này, ông cụ Tô lập tức sải bước đi về phía hiệp hội võ đạo thủ đô.

Cơn giận của Tô Vũ tăng lên liên tục. Lửa giận trong lòng anh ta dường như đã tràn ngập khắp lồng ngực.

“Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi khiến ông phải trả giá!” Tô Vũ nghiến răng nói.

“Cậu tám.” Lúc này, Yến Võ đi tới chào hỏi một tiếng.

Tô Tề Hải lạnh lùng nhìn gã một cái, đột nhiên đá một cú vào bụng dưới của gã.

Hai người đều là võ tông cấp sáu, lực của một cú đá này không nhỏ, khiến Yến Võ lui về sau mấy bước, ngồi bệt xuống nền đất.

“Quạ đen sao có thể biến thành phượng hoàng được? Yến Võ, có phải cậu cảm thấy giờ mình oai phong lắm rồi không?” Tô Tề Hải lạnh giọng nói.

Yến Võ bò từ dưới đất lên, gã cúi đầu nói: “Không có.”

Tô Tề Hải lạnh giọng nói: “Bất kể ba tôi đối xử với tôi như thế nào, tôi vẫn là con trai ruột của ông ấy, Tô Vũ cũng là cháu trai ruột của ông ấy! Cậu hiểu chưa?”

“Tôi hiểu.” Yến Võ cúi đầu đáp.

Tô Tề Hải hừ một tiếng. Ông ta đẩy Yến Võ ra, dẫn Tô Vũ sải bước đi vào hiệp hội võ đạo thủ đô.

Trong nhà tù, Ba Hùng đang câm roi quất lên người Tần Trạm.

Lúc này trên thân thể Tần Trạm đã cháy lên từng vết thương màu vàng kim, trên vết thương bốc lên từng đợt khói dày, nhìn có vẻ khá chật vật.

“Được rồi, cậu đi ra ngoài trước đi.”

Lúc này, Thương Trụ và ông cụ Tô đi vào.

Ba Hùng vội vàng chắp tay nói: “Vâng thưa quản lý Thương.”

“Cậu cũng ra ngoài đi.” Ông cụ Tô nhìn Thương Trụ một cái, thản nhiên nói.

Thương Trụ hơi lúng túng, nhưng vẫn gật đầu đáp lại rồi lui xuống.

Ông cụ Tô chậm rãi đi tới trước mặt Tần Trạm, nói với giọng nhàn nhạt: “Tân Trạm, cậu đúng là khiến tôi hao tổn tâm huyết đấy.”

Tần Trạm gian nan ngẩng đầu lên, trên mặt treo nụ cười kỳ quái.

Sắc mặt ông cụ Tô thay đổi nhẹ, ông ta quát lên: “Cậu vẫn còn cười được ư? Giờ cậu đã trở thành tù nhân rồi, mà cậu còn có thể cười được hả?”

“Wì sao tôi không thể cười?” Tần Trạm khó khăn phun ra mấy chữ.

Ông cụ Tô ha ha cười lớn: “Tần Trạm, tôi cũng rất bội phục tinh thần không sợ chết này của cậu đấy. Giờ tôi có một ý kiến, cậu không ngại nghe thử chứ? Thiên phú cậu không tồi, hiện tại cũng có mấy phần danh tiếng rồi, mà nhà họ Tô tôi gia nghiệp lớn, là gia tộc đứng đầu Việt Nam, không bằng cậu gia nhập nhà họ Tô tôi đi. Thế nào?”

Ông cụ Tô chậm rãi nói.

Nghe câu này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều trợn mắt há mồm.

Ngay cả quản lý cũng há hốc miệng.

Từ trước đến nay ông cụ Tô chưa từng nhắc tới ý kiến này mài “Ha ha, Tần Trạm, cậu khiến nhà họ Tô chúng tôi mất hết thể diện, tôi không trách cậu. Hơn nữa, tôi còn để cậu trở thành con cháu dòng chính của nhà họ Tô, để cậu có được gia sản bạc tỷ, một bước lên mây!” Ông cụ Tô nói, mang theo mấy phần tự hào.

Phủ Dược Thần.

Đại trưởng lão vội vã chạy vào phòng của phủ chủ.

“Phủ chủ đại nhân, ngày mai là Tân Trạm bị xét xử công khai rồi.” Đại trưởng lão có chút hoảng loạn, nói.

Phủ chủ ngáp một cái, nói: “Chuyện từ lúc nào thế?”

“Ngay vừa nãy đó!” Đại trưởng lão đưa điện thoại cho phủ chủ.

Nhưng phủ chủ không cầm, bà khoát khóa tay, nói: “Biết rồi.”

Đại trưởng lão sửng sốt. Ông ta sốt ruột nói: “Phủ chủ đại nhân, chắc ngài không biết xét xử này nghĩa là gì đúng không? Nói là xét xử, thực ra chính là công khai chém Tần Trạm đó, ngài…”

“Tôi biết rồi.” Phủ chủ cắt ngang lời.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.