Hoa văn trận pháp phức tạp vô cùng, ngày tháng dần trôi, toả ra hơi thở cổ xưa.
Ngoài trận pháp còn có không ít tu sĩ chờ và tụ tập.
Nhưng ngay lối vào trận pháp lại truyền tới giọng cãi vã, rất nhiều tu sĩ tụ tập một chỗ.
“Tộc Huyết Man của các người cũng quá đáng lắm, chiếm lấy Truyền Tống trận pháp cũng không hoạt động. Tôi đã chờ gần nửa tiếng đồng hồ, chủ nhân của các người rốt cuộc bao lâu nữa mới tới”
Mười mấy tên tu sĩ, bực mình vây quanh hai người đàn ông ăn mặc hoàn toàn khác với những tu sĩ bình thường.
Hai người đàn ông dáng cao ráo, mặc quần áo làm từ da động vật, đôi lông mày được khắc phù văn kỳ lạ, trên người cũng đeo không ít trang sức kỳ lạ.
“Là Man Tộc”
Tân Trạm giật thót.
Trong triều Tân Hoàng vốn không chỉ có một thế lực, ở phía Nam và phía Đông của nước Tân, có một số bộ lạc Man Tộc.
Năm đó Tân Hoàng thống nhất khu vực này, ông ta đã chinh phục những tên Man Tộc này quy thuận triều Tân Hoàng.
Một số Man Tộc sau đó cũng vì nguyên nhân khác nhau, đã nhiều lân gây rối, nhưng lần nào cũng bị nhà họ Tân trấn áp.
Mãi cho tới hàng ngàn năm sau, hai bên cuối cùng mới bắt tay làm hoà, trạng thái hoà bình kéo dài tới ngày nay.
Đối mặt với chất vấn của nhiều người, tinh thần của hai người này cương quyết, như hai cột tháp sắt, canh giữ ngoài trận không hề nhúc nhích.
“Chúng tôi không biết thiếu chủ lúc nào mới tới. Nhưng trước khi anh ấy tới, ai cũng không thể động vào trận pháp này” Một người trong đó lạnh lùng nói.
“Các người cũng bá đạo quá. Truyền Tống trận pháp này cũng không phải của tộc Huyết Man các người. Thiếu chủ của các người không tới, mà không cho phép chúng tôi dùng ư?”
Đám tu sĩ rất khó chịu.
Man Tộc có địa vị đặc biệt trong triều Tân Hoàng, trong hoàn cảnh bình thường, tu sĩ cũng không muốn khiêu khích những kẻ man rợ không dễ chung sống này.
Nhưng họ chờ gần nửa tiếng đồng hồ, vậy nếu thiếu chủ không tới, mọi người cũng không kiên nhẫn nữa.
“Nếu thiếu chủ của anh không tới, để chúng tôi đi trước, anh ta chờ lần nữa” Có tu sĩ nói.
“Không thể nào” Man Tộc đó trực tiếp lắc đầu.
Truyền Tống trận thượng cổ này, quãng đường di chuyển có thể khá xa, nhưng tổn thất cũng lớn, sau một lần truyền thì phải sửa chữa gần nửa tiếng đồng hồ mới có thể tiến hành lần tiếp theo.
Hai người canh trận pháp, chính là muốn thiếu chủ bất kể tới lúc nào cũng có thể lập tức truyền đi.
Cho dù để đám nười này chờ lâu, họ cũng không thể nhường bước.
“Đám người Man Tộc này đúng là không hiểu phép tắc, hoàn toàn không cách nào hiểu được” Một tu sĩ tức tối lên tiếng.
Vì một thiếu chủ gì đó, lãng phí thời gian nửa tiếng đồng hồ của mười mấy tu sĩ bọn họ.
Đối phương ngược lại cảm thấy là lẽ đương nhiên, không hề thấy áy náy.
Nếu không phải ngăn cấm ra tay, đám tu sĩ này sớm đã không kiềm nén được.
“Chấp sự Tống, lẽ nào anh chỉ đứng đó nhìn ư?” Có người nhìn sang chấp sự phụ trách duy trì trạn pháp.
“Mọi người, đừng để tôi khó xử. Các người bàn bạc cho tốt, tôi chỉ phụ trách mở rộng và sửa chữa trận pháp thôi”
Tu vi của chấp sự Tống này không cao, xem ra còn hơi yếu ớt nữa.