Mấy canh giờ sau, Cổ Nguyệt Linh tìm được một khối mảnh vỡ thánh tuyền lớn bằng ngọn núi nhỏ, không cần phải tốn công đi ra ngoài tìm kiếm, cô ở ngay sát rìa trung tâm Thánh Cảnh tìm được.
Cái mảnh vỡ lớn này tràn đầy linh dịch, đủ để đám người hấp thụ đến khi hành trình này kết thúc. . truyện xuyên nhanh
Trong lúc nhất thời, phía trên không trung của thung lũng không ngừng có tiếng nổ phát ra, đám người lần lượt đột phá thăng cấp.
Nhiếp Phong Đình kích động sắc mặt đỏ lên, cảm giác giống đang nằm mơ.
Mình cứ dễ dàng như vậy liền đột phá đến cảnh giới phân thần cấp bảy?
Cổ Nguyệt Linh cũng liên tiếp đột phá hai phẩm cấp, đạt đến cảnh giới phân thần cấp năm.
Tân Trạm cũng đột phá những anh chỉ đột phá đến cấp năm liền dừng lại, bởi vì thời gian anh tiến vào cảnh giới phân thần quá nhiều, mà có rất nhiều bản nguyên nắm giữ, vẫn là dựa theo đề nghị của Liễu Mộng, vẫn là tốt nhất cứ tiến hành theo trình tự.
Mượn nhờ ngoại lực cũng chỉ là giải pháp nhất thời, căn cơ mới là thứ cần thiết nhất để mình phát triển lâu dài, nhất là khi anh còn muốn tiến xa hơn.
Nhưng nếu không dùng linh dịch này, thì những linh dịch này cũng sẽ tự biến mất như vậy thì rất lãng phí, cho nên mấy ngày tiếp theo mấy người liền ở trong sơn cốc bắt đầu tu luyện thuật pháp, khí của bản nguyên ma luyện. Lợi dụng linh khí phong phú trong linh dịch để khôi phục vết thương.
Mấy ngày tiếp theo, Tân Trạm và Tô Uyên giống như hình với bóng, hai người so tài giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau tiến bộ, đồng thời nhân cơ hội này thổ lộ tâm tình của mình.
Ngày cách xa càng ngày càng gần, hai người cũng không nỡ xa nhau lưu luyến không thôi.
“Chị Mộng, chị xem hai người bọn họ kia kìa, có phải bây giờ ở trong lòng chị rất khó chịu hay không.’ Cổ Nguyệt Linh nhìn Tân Trạm và Tô Uyên đang ở một bên nói chuyện yêu đương, đảo tròn mắt đi đến trước mặt Liễu Mộng hỏi.
“Khó chịu cái đầu cô ý”
Liễu Mộng cạn lời búng lên đầu của Cổ Nguyệt Linh một cái.
“Thật sự là không có sao?” Cổ Nguyệt Linh tiếc nuối nói.
“Tôi chỉ coi Tân Trạm là bạn bè, ngược lại là trong đầu cô toàn những loại ý nghĩ vớ vẩn này, đừng nói là cô thích Tân Trạm nhé?” Liễu Mộng hồ nghi nói.
“Làm sao có thể, tôi chỉ là đang nhàm chán quá mà thôi, tu luyện cũng đến cảnh bình rồi, nếu cứ tiếp tục tăng lên nữa thì không được tốt cho lắm” Cổ Nguyệt Linh cười khan nói.
“Cho nên cô liền lấy tôi ra làm trò đùa” Lông mi của Liễu Mộng dựng đứng, lại cười nói: “Giỏi lắm, xem ra Tiểu Nguyệt Linh cô đây rất nhàn rỗi thì phải, vậy đến đây cùng tôi trao đổi học hỏi một chút, vừa vặn kiểm tra xem thực lực bây giờ của cô đã tiến bộ đến đâu rồi”
“Chị Mộng em không muốn”
Cổ Nguyệt Linh sợ hãi, mình và Liễu Mộng đánh nhau, không phải là mình tự tìm tai họa sao.
Nhưng chưa kịp nói xong nhoáng một cái thân ảnh quỷ mị của Liễu Mộng, đã xuất hiện trước người Cổ Nguyệt Linh, không nói lời nào đã động thủ.
“Hai người này thật đúng là rất có sức sống”
Trên vách núi, mặt trời bắt đầu lặn, Tân Trạm và Tô Uyên sóng vai ngồi tại trên vách núi, nhìn Liễu Mộng và Cổ Nguyệt Linh ở phía dưới đánh nhau, hai người đều có chút bất đắc dĩ.
“Nói như vậy giống như em rất già vậy, rõ ràng tuổi tác không khác nhau là bao” Tô Uyên trừng Tân Trạm một cái nói.
“Ha ha, người anh nói là anh mà” Tân Trạm cười nói.
“Trước đó anh có hỏi qua Ngu Mỹ Nhân, nếu anh tìm được phương pháp trở về, muốn anh báo với cô ấy hay không. Cô ấy nói cô ấy không có ý định quay trở về, vậy em thì sao?”
“Nếu có cơ hội, em đương nhiên muốn trở về rồi, biến mất lâu như vậy, ông nội nhất định sẽ rất lo lắng cho em, còn cả thầy và những người khác nữa” Tô Uyên dựa vào vai của Tân Trạm nói.